Đóng gói hoàn chỉnh, đưa lên xe tải.
2.000 bộ quần áo cũng không phải là quá nhiều, một chiếc Đại Đông Phong là đủ.
Thậm chí vẫn còn chỗ trống ở phía sau xe.
Cả 4 người mồ hôi mồ kê nhễ nhại bước nhanh lên xe.
"Chị Mỹ Vân, đợi em về, em sẽ tính tiền công cho chị!"
Giang Châu cười nói.
Trương Mỹ Vân nhanh chóng xua tay nói: "Không vội, không vội! Đến em chẳng lẽ chị còn không tin sao!
Đi đường cẩn thận, gần đây cũng không yên ổn!"
Giang Châu mỉm cười vẫy tay với Trương Mỹ Vân, rồi bảo Giang Minh đi về nhà..
Dù sao ở nhà cũng phải thu dọn đồ đạc, không có người không được.
Sau khi chuẩn bị cùng xác nhận xong, cánh cửa phía khoang xe được khóa lại.
Dương Hiểu Vĩ đạp ga, gài số, rời khỏi huyện Khánh An
Hôm qua trời mưa.
Đường vào huyện Nhiêu Bình khá lầy lội.
Trên đường có không ít xe sa xuống hố bùn. Cũng máy mã lực của chiếc Đại Đông Phong này đủ lớn, cùng với việc Dương Hiểu Vĩ lái xe khá cẩn thận nên đường đi tuy hữu kinh nhưng vô hiểm, cuối cùng thì 1 giờ chiều cũng đã chạy tới huyện Nhiêu Bình.
Thấy Giang Châu tới.
Bình ca cùng mấy người khác vui mừng khôn xiết.
"Đến rồi sao!"
Bình ca từ xa đã thấy Giang Châu nhảy xuống xe Đại Đông Phong, lập tức quay đầu lại hô lên: "Mau đến giúp đỡ!"
Ngay lập tức.
Có bảy tám người cậu trai trẻ tuổi, mặc quần ống loe, áo sơ mi và để tóc ba-bảy, như ong vỡ tổ kéo đến.
Triệu Trường Long Triệu Trường Hổ giật nảy mình.
Còn tưởng rằng là tới đoạt hàng.
Thiếu chút nữa là cầm vũ khí lao lên!
"Không sao, đều là người quen!"
Giang Châu vội vàng giải thích, có chút dở khóc dở cười.
Hai anh em lúc này mới kìm lại.
Mấy người lúc này cũng đã tới gần, lập tức tranh thủ thời gian dỡ hàng.
"Anh Giang! Em tới đây để giúp đỡ!"
"Anh Giang! Anh cứ ngồi đi! Để chúng em!"
"Đúng, đúng, việc kiếm tiền không mệt chút nào!"
~~~
Mí mắt Giang Châu nhảy lên.
Chuyến này tới đây.
Hắn đã thấy nhiều gương mặt mới.
Bình ca đứng cách đó không xa đang hút thuốc, nói với Giang Châu.
"Giang ca, hôm nay mấy người ở đây đều trông cậy vào anh để ăn cơm đấy!"
Vừa nói anh vừa liếc nhìn vào trong xe tải, mắt anh đột nhiên sáng lên!
Được đấy!
Nhiều quần áo như vậy cơ à!
"Hai ngàn chiếc, tôi đem hết cho anh."
Giang Châu cười nói.
Bình ca đang hút thuốc, nghe vậy thiếu chút nữa là bị sặc.
"Nhiều như vậy sao?"
Anh vốn tưởng rằng chỉ tầm 500-600 cái, không ngờ Giang Châu lại đem hết đến đây trong một lần!
Bình ca hút thêm một điếu thuốc, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Giang Châu với vẻ mặt xấu hổ: "Cái này… anh Giang, 2000 cái áo này tổng giá là 30 000 tệ đúng không?"
Giang Châu mỉm cười.
"Tôi biết, kinh doanh thời nay rất là khó, kiếm chút tiền thì dễ, chứ kiếm nhiều phải dựa vào mệnh".
Giang Châu nói tiếp: "Bình ca, đừng lo lắng. Số tiền 30.000 tệ này anh có thể lấy ra bao nhiêu?"
Bình ca nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
"Giang ca, cũng không dám giấu anh, quần áo của anh rất dễ bán. Tất cả anh em của tôi từ các huyện xung quanh đều đến đây, mấy tiểu đệ theo Hổ ca cũng đến đây lấy quần áo."
Bình ca nhìn Giang Châu, phủi phủi bụi vương trên người, cười nói: "Thâm tâm tôi hiểu rõ, đây là cơ hội kiếm nhiều tiền. Nếu anh đã để cho tôi cơ hội nghĩa là anh coi trọng tôi, đây tuyệt đối là nhân nghĩa không phải bàn!
Thế này đi, tôi sẽ xem qua bên nhà xem còn bao nhiêu, mấy năm qua cũng kiếm được rất nhiều tiền, tuy tiêu xài không ít nhưng số tiền còn dư lại nói thế nào cũng phải có hơn một vạn tệ!"
Một vạn.
Trong lòng Giang Châu cũng lập tức thả lỏng.
Hắn nở nụ cười, lại đưa thêm một điếu thuốc: "Thành giao! Bình ca, tôi đợi anh."
Mọi người chuyển tất cả hàng hóa vào trong phòng nhỏ bên cạnh phòng của Bình ca.
Tất cả đều là những thanh niên trẻ tuổi, họ tụ tập lại trò chuyện từ nam chí bắc.
Khoảng mười lăm phút sau.
Bình ca mồ hôi nhễ nhại chạy về, một tay cầm một cái túi ni lông màu đỏ còn tay kia đang bấm đốt ngón tay tính toán, mắt anh sáng rực.
"Hây!"
Bình ca chạy tới góc gần nhất, khi tìm thấy Giang Chu liền đưa cái túi ni lông trong tay lên, thở phào một cái rồi nói: "Cũng may! Còn không ít, anh kiểm lại đi!"
Giang Châu nhận lấy.
Phát hiện trong túi chất đầy từng cọc nhân dân tệ.
Đều là mệnh giá 10 tệ.
Những cọc 10 tệ dày cộp.
"Nếu mà để kiếm thêm nữa thì thực sự không còn. 10.000 tệ này là do mẹ tôi áp đáy hòm để tôi cưới vợ đấy!"
Giang Châu cũng không mang ra kiểm kê ngay.
Có nhiều người ở đây.
Hắn sợ người ta đỏ mắt.
Hắn kiếm cớ nói muốn đi vệ sinh rồi vào bên trong phòng nhỏ.
Sau đó.
Hắn lấy từng cọc 10 tệ gọn gàng ra, đếm từng chút một.
"10 000 tệ chỉnh tề."
Giang Châu cười nói.
Vừa nói, hắn vừa lấy trong túi ra một cây bút và tờ giấy, viết ra một thỏa thuận đặt hàng.
Nội dung đại khái là bên A- Giang Châu bán cho bên B - Trương Bình.
Tổng số hàng hóa là 2.022 bộ quần áo.
Tất cả đã được giao xong.
Đã thanh toán 10.000 tệ, 20.330 tệ còn lại sẽ giao trong vòng một tháng.
Giang Châu ký tên mình xuống bản thỏa thuận.
Bình ca nhận lấy, nhìn qua một lượt, rồi mỉm cười ký tên của mình vào.
"Không dám giấu, huynh đệ tôi đã mang chiếc váy hoa này lên tỉnh bán. Mua bán khá lắm, mang theo năm mươi cái mà bán hết sạch trong buổi sáng! Đặc biệt là ở Miếu Thành Hoàng, rất dễ bán! "
Bình ca cảm khái.
Ở thời đại này.
Bỏ ra mấy chục nghìn tệ để kinh doanh thì quả thực là bỏ cả tiền vốn!
Mười vạn tệ này, hắn vất vả buôn bán suốt ba bốn năm mới tiết kiệm được!
Bình ca cũng là một người có đôi mắt tinh tường.
Anh biết rõ.
Vụ váy hoa lần này.
Anh nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền!
Mang đống váy này lên huyện mà bán, đừng nói là 16 tệ, ngay cả 17 hay 18 tệ thì vẫn có thể bán được!
Cái bàn tính tính tiền trong đầu Bình ca đang không ngừng vang lên lách cách.
Nhưng mà đây không phải là điều mà Giang Châu lo lắng.
Hắn đang lo cái cọc tiền này quá là thu hút ánh mắt.
Giang Châu để Bình ca trông chừng túi tiền, còn hắn thì chạy đến cửa hàng bách hóa mua một bộ quần áo dài kiểu Tôn Trung Sơn cùng một chiếc túi đeo chéo quân đội màu xanh, tiện thể hắn cũng đến một cửa hàng nhỏ trên phố để mua mấy cái túi nylon.
Hắn bọc mười cọc tiền trong túi ni lông, quấn gọn quanh người.
Trong chiếc túi quân đội màu xanh lá cây đeo ngang người thì hắn mua một số đồ dùng linh tinh rồi nhét vào trong.
Cái túi căng phồng.
Rất bắt mắt.
Hắn thở phào nhẹ nhõm.
Rồi lúc này mới yên tâm đi ra ngoài.
Đám người Triệu Trường Long Triệu Trường Hổ đang uống soda cam.
Đây là lần đầu tiên hai người đến huyện Nhiêu Bình.
Đôi mắt nhìn thấy bao nhiêu là phồn hoa.
Hai anh em lại được mấy thanh niên trẻ mở miệng gọi một tiếng "ca" hai tiếng "ca", tránh không được có chút lâng lâng.
Bình ca đang lôi kéo Dương Hiểu Vĩ đến để khoe khoang.
Hàng hóa đã đến.
Tương đương với việc tiền chui vào tay..
Tâm tình của anh giờ không tệ.
Anh cười nói: "Tối nay tôi mời mấy anh em ăn cơm!"
Dương Hiểu Vĩ nghiêng đầu, xùy một tiếng, lại đốt một điếu thuốc, nói: "Ca, không phải tôi không cho anh mặt mũi, nhưng ngày mai tôi phải dậy sớm lái xe, ngày mai là đến phiên trực của tôi, thế nên tối nay phải trở về, trời tối đường cũng không dễ đi".
"Khà khà! Mấy lời tạm biệt này cũng khó nói quá nhỉ? Hay là ăn một bữa cơm tối đi!"
Anh nói xong liền giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói: "Vậy thì bây giờ chúng ta ăn cơm luôn! Không uống rượu! Ăn xong rồi về! Cho ca chút mặt mũi đi!"
Tôi biết một chỗ nấu thịt thỏ rất ngon!
Giờ mới hơn hai giờ! Vẫn còn sớm! Chỉ gọi là ăn trưa thôi!".