Khi Liễu Mộng Ly ra khỏi cửa hàng thì thấy Giang Châu cùng Ngô Mậu Thanh đang nói chuyện.
Cánh tay tròn trịa mũm mĩm của Đoàn Đoàn cũng cầm hai cuốn sách ảnh nhỏ, lúc đi ra thì nhìn thấy hai anh em Ngô Mậu Thanh.
Thân hình nhỏ bé co rụt lại sau lưng Giang Châu.
"Mua xong rồi sao?"
Giang Châu thấy Liễu Mộng Ly đi ra liền hỏi.
"Ừm."
Liễu Mộng Ly gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn hai người trước mặt rồi bối rối nhìn Giang Châu.
"Anh ấy là người anh gặp trên xe mà anh đã nói với em."
Giang Chu mỉm cười, giới thiệu một lần nữa.
"Đây là vợ tôi, đây là con tôi, Đoàn Đoàn Viên Viên."
Hai đứa nhỏ rụt rè thò đầu ra hô: "Chào đại ca"
Sau một vài câu trò chuyện đơn giản, Giang Châu liền đưa Liễu Mộng Lyi và Ngô Mậu Thanh đi lấy sách.
Trên thực tế.
Trước đây cả hai anh em đều đến từ huyện Khánh An.
Nhưng do bố của hai anh chuyển công tác đến huyện Nhiêu Bình, thế nên cả hai anh em cũng đến đây học.
Đi vào tòa nhà nhỏ hẹp, toàn bộ tầng lầu là nhà vệ sinh công cộng và nhà bếp.
Đâu đâu cũng là tiếng hàng xóm nói chuyện rôm rả.
Thấy hai anh em về, các thím liền tươi cười chào hỏi.
"Mậu Thanh, Mậu Minh đã trở lại rồi sao?!"
"Thím hôm nay làm thịt lợn khô, lát nữa đến ăn nhé!"
"Mậu Thanh, thím đã giặt quần áo để trong ao giặt cho cháu rồi đấy! Khi về nói cho mẹ ngươi biết nhé!"
~~~
Hàng xóm trong toà nhà.
Đều thân mật và gần gũi vì đều làm việc trong nhà máy.
Không phải là gia đình nhưng lại tốt hơn gia đình.
Hai anh em Mậu Thanh và Mậu Minh rất lễ phép.
Gật đầu để cảm ơn mọi người.
Khi đến nhà của hai anh em, là phòng trong cùng của tầng một.
Vừa mở cửa ra thì một mùi ngột ngạt ập đến, đủ loại mùi phức tạp trộn lẫn vào nhau, có chút khó chịu.
"Cái đó, cái đó, Giang huynh đệ, em quên nói cho anh..."
Ngô Mậu Minh ngẩng đầu, có chút xấu hổ liếc nhìn Giang Châu: "Hai năm trước mẹ em bị máy hỏng dập nát chân, cho nên nhà cửa không được chăm sóc tốt, nhà của em hơi bẩn, anh… Hay là anh cứ đứng trước cửa, chốc nữa mới đi vào được không? "
Ngô Mậu Thanh cũng không nói gì.
Anh đứng bên trong cửa, nhìn về phía Giang Châu, tựa hồ đang chờ hắn đưa ra quyết định.
Lúc này trái tim Giang Châu như bị thứ gì đó bóp nhẹ.
Hắn mỉm cười rồi xoa đầu Ngô Mậu Minh.
"Cái này đã là gì?"
Anh thoải mái bước vào, lông mày không cau đến một lần.
"Nghèo khó cùng khốn khổ sẽ không làm người khác coi thường cậu, chỉ có sự lười biếng cùng cam chịu mới khiến người ta coi thường".
Giang Châu lại vỗ vỗ vai Ngô Mậu Minh: "Mọi người đều rất tuyệt."
Ngô Mậu Thanh mím môi, hai mắt lập tức đỏ lên.
Một giọng nữ hơi khàn vọng ra từ trong phòng.
"Mậu Thanh Mậu Minh? Hai con đã về rồi sao?"
"Sao mẹ lại nghe thấy tiếng của người khác? Có khách tới nhà sao?"
Giọng nói này.
Có lẽ là mẹ của hai anh em kia.
Ngô Mậu Thanh lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, sau đó bước nhanh đi vào.
"Mẹ, mẹ nằm trên giường nghỉ ngơi cho tốt, ngồi dậy làm gì?"
Giang Châu nhìn qua Liễu Mộng Ly.
Cô dịu dàng cười với hắn và gật đầu.
Giang Châu sau đó cũng đi theo vào.
"Cô à, cháu là bạn của Mậu Thanh Mậu Minh."
Đi vào trong nhà.
Giang Châu mới phát hiện đây chỉ là một gian phòng.
Căn nhà chất đầy đồ linh tinh lớn nhỏ.
Ở giữa chiếc giường lò xo để ngủ còn phần bên cạnh để một chiếc hộp sắt lớn.
Chiếc chăn bông trên giường tuy đã rách nát nhưng vẫn sạch sẽ, có thể thấy hai anh em vẫn thường xuyên giặt giũ, làm việc nhà.
Lúc này có một người phụ nữ gầy gò đang ngồi bên giường.
Thời tiết dần trở nên nóng nực, nhưng bà vẫn mặc áo khoác.
Da dẻ của bà xanh xao, tay chân khô héo, hai cái ống quần thì có một cái ống quần trống rỗng, chân còn lại đi dép lê, quấn tất dày, thoạt nhìn trông như bị nhiễm trùng, nó đang chảy mủ và tản ra mùi hôi thối, làm cho người khác nhìn qua trong lòng liền trầm xuống.
Người phụ nữ này tên là Lý Phương Mai.
Bà là mẹ của hai anh em Mậu Thanh Mậu Minh.
"Cậu là bạn của Mậu Thanh Mậu Minh?"
Lý Phương Mai đã lâu không gặp người lạ, lúc này có chút xấu hổ.
Cô lấy chăn che cái chân của mình đi.
Rồi nhanh chóng kêu Ngô Mậu Minh đi pha trà và rót nước.
Vốn dĩ ban đầu Giang Châu muốn từ chối.
Nhưng hắn thấy lúc này cách lễ phép nhất chính là sảng khoái tiếp nhận.
Hắn cười nói: "Cảm ơn bác gái."
Ngô Mậu Thanh nói: "Mẹ, đây là anh Giang. Khi lần trước khi Mậu Minh đến, cũng là anh ấy đã giúp em trai, hôm nay tình cờ con gặp được anh ấy."
Lý Phương Mai nghe thấy vậy liền cố gắng đứng lên.
Ngô Mậu Thanh lập tức chạy tới đỡ bà.
"Mẹ, mẹ cứ ngồi đi! Chân của mẹ bị viêm vẫn chưa khỏi, đừng đứng lên!"
Giang Châu cũng lập tức xua xua tay.
"Cô à, hôm nay cháu tới đây cũng là muốn giúp Mậu Thanh. Cô đừng khách khí, lần trước cũng là tiện tay mà thôi, thật sự cũng không có gì."
Lý Phương Mai nghe vậy thì lấy mu bàn tay lau nước mắt.
Rồi nói rất nhiều lời cảm ơn.
Ngô Mậu Minh pha trà xong liền đưa tới, Giang Châu liền nhận lấy, uống vài ngụm rồi đứng dậy.
Ngô Mậu Thanh nói với Ngô Mậu Minh: "Em lo cho mẹ, anh đưa anh Giang đi lấy sách."
Ngô Mậu Minh gật đầu.
Giang Châu theo Ngô Mậu Thanh ra ngoài, đi thẳng vào phòng đối diện.
Căn phòng này nhỏ hơn một chút, nhìn đồ đạc bên trong chắc là phòng của hai anh em.
Mặc dù căn phòng này nhỏ, nhưng nó lại được chứa được đủ thứ.
Ngô Mậu Thanh bước vào rồi lôi ra một chiếc hộp gỗ cũ kỹ dưới chiếc giường bằng khung sắt.
Cậu mở nó ra, trong đó đầy sách và giấy thi.
"Anh Giang, đây là tờ giấy thi mà trường trung học cơ sở số 1 huyện Nhiêu Bình phát hành năm nay. Em chưa có ném đi. Nhìn chút xem."
Ngô Mậu Thanh nói rồi lấy tờ giấy kiểm tra ra.
Giang Châu cầm lấy xem qua, liền thấy những chủ đề này đơn giản và dễ hiểu hơn rất nhiều so với tài liệu giảng dạy của các thế hệ sau.
Vật lý, toán học hay những thứ tương tự thì hắn nhìn không hiểu
Nhưng những thứ bằng tiếng Anh, hắn lại hiểu hết.
Cũng không có gì lạ
Ở kiếp trước, Giang Châu làm ăn lớn, việc giao thiệp với nước ngoài là không thể thiếu.
Khi đó, để tiết kiệm chi phí, hắn giao dịch với người nước ngoài cơ bản bằng cách mò mẫm và ra hiệu.
Nghe nhiều hơn cùng nói nhiều hơn thì ắt hẳn sẽ càng thông thạo.
Hắn nhìn lướt qua tờ giấy kiểm tra tiếng Anh.
Hắn thấy rằng đây thực sự là bài tập cơ bản nhất, thậm chí còn mắc rất nhiều lỗi ngữ pháp.
"Anh Giang, anh cầm hết những thứ này đi, chị dâu cần dùng tới."
Giang Chu gật đầu, nhìn chằm chằm tờ giấy kiểm tra một hồi, sau đó lại nghĩ một hồi rồi xếp vào hộp rồi cất lại.
Ngô Mậu Thanh sửng sốt.
"Anh Giang? Sao vậy? Bài kiểm tra không tốt à?"
Cậu cau mày nói: "Trường trung học cơ sở số 1 của huyện Nhiêu Bình là một trường trung học tốt nhất. Em đến từ huyện Khánh An, bên đó không có bất kỳ tài liệu nào. Nếu chị dâu muốn tìm hiểu kiến thức, những bài kiểm tra này cùng giấy tờ và tài liệu giảng dạy……"
Chỉ là...
Ngô Mậu Thanh còn chưa kịp nói xong, Giang Châu đã cười cười lắc đầu, cắt ngang lời hắn.
"Không phải."
Giang Châu nói: "Những đề thi này rất tốt, những cuốn sách giáo khoa này cũng làm anh kinh hỷ, nhưng anh tạm thời đã đổi ý rồi."