Trọng Sinh Chuộc Tội Với Vợ Và Con

Chương 142




Ngô Mậu Thanh nghi ngờ nhìn anh.

"Cậu gọi Mậu Minh đến đây, tôi có chuyện muốn bàn bạc cùng hai anh em."

Mặc dù Ngô Mậu Thanh không biết Giang Châu sẽ làm gì, nhưng cậu vẫn vào phòng rồi gọi Ngô Mậu Minh tới.

Hai huynh đệ đứng trước mặt Giang Châu, mê mang nhìn hắn.

"Anh Giang? Sao vậy? Anh bảo Mậu Thanh gọi em tới làm gì?"

Ngô Mậu Minh hỏi.

Giang Châu kéo một cái băng ghế rồi ngồi xuống, mỉm cười nhìn hai người bọn họ.

"Câu hỏi của những tờ đề thì này chưa từng xuất hiện ở trường trung học cơ sở số 1 của Khánh An."

Giang Châu chậm rãi nói ra kế hoạch của mình.

Thực ra.

Trước đó hắn không định nói với hai anh em họ.

Nhưng mà.

Từ lúc bước chân vào ngôi nhà này, Giang Châu đã thay đổi suy nghĩ.

Nói là hắn thừa mứa lòng thông cảm cũng được, nói hắn giả vờ làm Thánh Mẫu cũng được.

Nhưng mà hắn rất muốn giúp đỡ hai anh em này.

Có nhiều nhà đang bấp bênh, nhưng mà nếu hắn ai mà hợp khẩu vị thì cũng có thể giúp họ một chút.

Có một câu nói cực kỳ phù hợp với lúc này.

Làm việc tốt thì không cần báo đáp.

"Mậu Minh, anh cậu phải thi đại học, chúng ta đừng kéo cậu ấy lại."

Giang Châu nói: "Cậu dành chút thời gian để sao chép các câu hỏi trên đề này, sau đó sao chép đáp án của anh trai cậu rồi gửi nó đến tiệm may Mỹ Vân ở gần trường trung học Khánh An."

Ngô Mậu Minh cùng Ngô Mậu Thanh vẫn bị sốc đến mức chưa phục hồi lại tâm trạng.

Khi Ngô Mậu Thanh kịp phản ứng, cậu liền cau mày muốn từ chối.

Những sự tình về sách vở, hắn thấy đó đêu là cao quý và thiêng liêng.

Làm thế nào có thể được đo lường nó bằng tiền được?

"Anh biết em không muốn, cho nên ngay từ đầu anh cũng không định nói cho em."

Giang Châu nhìn chằm chằm vào Ngô Mậu Thanh rồi nói: "Thế nhưng nếu em đọc sách nhiều thì cũng nên hiểu rõ rằng có một khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế."

"Cái chân của dì nếu để thối rữa thêm nữa, thì sẽ không thể cứu được."

"Thời tiết ngày càng nắng nóng, càng kéo dài càng khó chữa trị".

Ngô Mậu Minh sững người.

"Lại nói tiếp, việc này sao có thể tính là đầu cơ trục lợi được?"

Giang Châu nói tiếp: "Đó chỉ là sự luân chuyển các nguồn tài liệu. Mấy thứ này chỉ có thể được coi là sự lưu hành sách giáo khoa với bài tập. Đối với học sinh của trường trung học Khánh An, đây là chuyện tốt cầu còn không được."

"Chúng ta chỉ là thuận tiện kiếm chút tiền thôi."

"Thế nào?"

Ngô Mậu Thanh trầm mặc.

Còn Ngô Mậu Minh càng nghe càng phấn khích.

"Anh Giang, em sẽ làm! Em sẽ làm!"

Lúc này hai mắt cậu đỏ bừng, đưa mu bàn tay ra lau nước mắt, cắn chặt răng.

"Em sẽ chép lại, em muốn kiếm tiền rồi chữa bệnh cho chân của mẹ!"

Cậu nói rồi không đợi Ngô Mậu Thanh lên tiếng, liền cầm tờ đề thi lên rồi nằm sấp xuống bàn chép lại câu hỏi.

Còn Ngô Mậu Thanh thì nghiến răng, cúi đầu, không nói gì.

…………

Một giờ sau.

Lúc Ngô Mậu Minh chép xong một đề thi toán cùng các câu hỏi tương ứng thì sắc trời đã tối sầm.

"Anh Giang!"

Ngô Mậu Minh đứng dậy, đặt bút xuống, cẩn thận đưa hai tờ giấy cho Giang Châu.

"Anh nhìn chút như này có ổn không?"

Giang Châu cầm lấy rồi liếc nhìn, phát hiện kiểu chữ của Ngô Mậu Minh rất tinh tế, rõ ràng và mạnh mẽ, rất đẹp mắt.

"Được, đươc."

Giang Chu cười nói.

Hắn nhận lấy rồi gấp lại cẩn thận mới cho vào túi áo khoác.

Khi hai anh em bước ra khỏi cửa, họ thấy Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên đang trò chuyện với Lý Phương Mai trong phòng.

Đoàn Đoàn Viên Viên đang thân thân thiết thiết kéo tay Lý Phương Mai, hô to gọi nhỏ "Bà, bà".

Liễu Mộng Ly đang kéo băng ghế, ngồi trước mặt bà.

Nụ cười nhàn nhạt mà lại ôn nhu, trong mắt cô như có sao mai.

"Bàn chuyện xong chưa anh?"

Nhìn thấy ba người từ phòng đối diện đi ra Liễu Mộng Ly lập tức đứng lên, nhìn Giang Châu rồi hỏi.

Đã lâu Lý Phương Mai không cười vui như thế này.

Khi thấy hai anh em bước ra, bà liền vẫy vẫy tay chào.

"Mậu Thanh Mậu Minh, lát nữa đưa bọn họ ra ngoài. Chỗ này trời tối đường khó đi lại, ngõ ngách lại nhiều. Hai anh em đưa mọi người đến chỗ xe ba bánh nhé."

Hai anh em gật đầu.

Giang Châu nghe vậy liền nói lời cảm ơn.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu với Lý Phương Mai, hắn liền mang theo hai tiểu bảo bối cùng Liễu Mộng Ly từ biệt bà rồi quay người rời đi.

Hai anh em Ngô Mậu Thanh Ngô Mậu Minh rất nghe lời.

Hai người đưa đám người Giang Châu xuống thẳng tầng dưới của tòa nhà.

Thấy hai người vẫn định tiễn hắn đi tiếp, Giang Châu vội vàng nói: "Mậu Minh tiễn anh là đủ rồi, Mậu Thanh, cậu trở về đi, dì ở nhà một mình không an toàn."

Ngô Mậu Thanh vẫn còn một chút do dự.

Giang Châu cười cười vỗ vai hắn nói: "Được rồi, nhanh đi thôi, Mậu Minh biết đường mà."

Lúc này Ngô Mậu Thanh mới gật đầu rồi trịnh trọng dặn dò Ngô Mậu Minh rồi quay người về nhà.

Ngô Mậu Minh đang cầm một chiếc túi nylon trên tay.

Trong đó có rất nhiều tài liệu giảng dạy.

Giang Châu muốn tự mình mang nó đi, nhưng Ngô Mậu Minh kiểu gì cũng không cho.

Đi hết con hẻm.

Sau khi gọi xe ba gác, rồi ba mẹ con Liễu Mộng Ly lên xe ba bánh, thì Ngô Mậu Minh mới bỏ cái túi nylon lên xe ba gác.

Trong đêm tối, hai bên đường lộ ra một lớp ánh sáng màu cam.

Ngô Mậu Minh mỉm cười chân thành.

"Cái này, cậu cầm lấy."

Giang Châu từ trong túi lấy ra một tờ nhân dân tệ, đưa qua.

Trời tối làm Ngô Mậu Minh không thể nhìn rõ, nên vô thức nhận lấy.

"Cái gì vậy?"

Theo bản năng cậu vô thức giơ thứ đang cầm ra chỗ ánh đèn.

Lập tức thấy choáng váng.

Quả là một người tốt.

Đó là một tờ nhân dân tệ!

Đối với Ngô Mậu Minh mà nói, đây là một số tiền rất lớn!

"Anh Giang! Quá nhiều tiền rồi! Quá nhiều!"

Cậu gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi, muốn lập tức trả lại cho Giang Châu.

Giang Châu cười ha hả rồi nhảy lên xe ba gác.

"Cứ cầm lấy! Mười tệ cho một tờ đề thi! Mấy cuốn sách giáo khoa này coi như là tặng cho tôi nhé! Cảm ơn!"

Hắn nói xong liền lập tức kêu người lái xe ba gác rời đi.

Lúc quay lưng rời khỏi con hẻm, Giang Châu lại không kìm lòng được liền quay đầu hô lên với Ngô Mậu Minh: "Học cho tốt! Nhớ tới tiệm may Mỹ Vân tìm tôi!"

Đôi mắt Ngô Mậu Minh lập tức đỏ lên.

Nước mắt rơi lã chã.

Một tờ đề thi, mười nhân dân tệ.

Cho dù bị ngốc thì cậu cũng biết, đây nhất định là Giang Châu lại giúp cậu.

Cậu lau nước mắt, cất kỹ mười tệ vào túi rồi xoay người đi về nhà.

Về đến nhà, Ngô Mậu Thanh nhìn thấy tờ 10 tệ, trong lòng rất phức tạp.

Cậu biết, Giang Châu nhất định là biết cậu sẽ không nhận, cho nên mới tự mình đi xuống lầu.

Còn em trai của cậu thì khá vô tư.

Ngô Mậu Thanh nghĩ một hồi rồi nói chuyện này với Lý Phương Mai.

Đôi mắt bà đỏ hoe, cảm động đến rơi nước mắt.

"Họ đều là người tốt! Cậu ấy tốt, vợ cậu cũng tốt, cậu ấy không chán ghét đôi chân hôi hám của mẹ mà còn trò chuyện với mẹ. Hai con đúng là đã gặp được quý nhân rồi. Khi nào học xong nhất định phải báo đáp họ thật tốt, nhất định phải báo đáp. Nghe không?"

Hai anh em cũng khóc theo.

Ngô Mậu Thanh nắm chặt tay, nghẹn ngào nói: "Mẹ, con biết, con nhất định sẽ báo đáp anh ấy!"

"Mẹ, chân của mẹ, cuối cùng cũng có thể chữa khỏi rồi."

……………………

Hôm sau.

Cả gia đình bốn người dậy từ sáng sớm và trở về huyện Khánh An.

Lúc đi thì mang một túi quần áo lớn.

Khi về, quần áo đã bán hết, lại thấy rất thảnh thơi.