"Anh, em không mua sách đâu, xem của anh là được rồi! Quá lãng phí tiền!"
Cậu bé vừa nói xong câu này, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên.
"Mậu Minh, sách là thầy tốt bạn hiền của chúng ta, em xem nhiều sách, để làm phong phú thêm tư tưởng, khơi dậy nhiệt huyết, để cho em đi xa hơn trên con đường học tập, như vậy mới có thể cống hiến cho quốc gia chúng ta!"
Nghe cái tên này, Giang Châu sửng sốt.
Người nào?
Mậu Minh?
Chẳng lẽ là...
Trong đầu của hắn toát ra một khuôn mặt non choẹt.
Giang Châu đứng dậy, vừa quay đầu lại, quả nhiên đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Không phải thiếu niên Ngô Mậu Minh gặp được trên xe bus đường dài, còn có thể là ai?
Lúc này bên cạnh Ngô Mậu Minh còn một người đang đứng.
Một chiếc áo sơmi màu đỏ gỉ, bên trong mắc một cái áo ba lỗ công nhân màu trắng, quần tây cũ, bên hông đeo một sợi thắt lưng, chân đi một đôi giày vải cũ.
Y đang chuẩn bị đi lấy sách, Ngô Mậu Minh ở sau lưng đã giữ chặt y.
"Anh, mắc quá! Mắc quá! Em không muốn!"
Dứt lời bèn kéo người đàn ông trẻ tuổi đi ra.
Không ngờ mới vừa vừa quay đầu lại, vừa vặn cùng Giang Châu liếc thấy nhau.
Hắn sửng sốt, chợt chân mày giãn ra, lộ ra vẻ mặt vẻ mặt vui mừng bước tới!
"Ai! Anh Giang! Anh Giang!"
Ngô Mậu Minh vội vươn tay, cố sức vẫy về phía Giang Châu: "Thật là trùng hợp! Chúng ta lại gặp mặt!"
Người đứng bên cạnh Ngô Mậu Minh là Ngô Mậu Thanh.
Là anh ruột của cậu.
Lúc này nghe Ngô Mậu Minh kêu anh Giang.
Hắn sửng sốt, chợt nhớ ra điều gì đó.
"Đây chính là người mà em nói lúc trước đã giúp đỡ em sao?"
Ngô Mậu Thanh hỏi.
Ngô Mậu Minh liều mạng gật đầu, quay đầu nhìn phấn khích nói Ngô Mậu Thanh: "Đúng vậy đúng vậy! Em đi xe buýt qua đây, đụng phải kẻ xấu, nếu không phải là anh Giang giúp em, chắc em đã xong đời!"
Ngô Mậu Thanh nghe vậy, buông sách trong tay, vẻ mặt nghiêm túc đi về phía Giang.
Sau đó vươn tay, nắm chặt tay của Giang Châu, dùng sức lắc lắc.
"Đồng chí, cám ơn ngài đã cứu em trai em!"
Giang Châu chỉ cảm thấy tay mình bị y bắt đến đau.
Hắn vội gật đầu, cười khan hai tiếng, rút tay của mình ra.
"Khụ khụ, không sao, không sao, tiện tay giúp đỡ mà thôi."
Ngô Mậu Minh ở bên hưng phấn giới thiệu.
"Đây là anh ruột của em! Ngô Mậu Thanh!"
Giang Châu nghe vậy, cũng cười cười tự giới thiệu.
"Chào cậu, anh tên Giang Châu, chuyện lần trước..."
Nhưng nói được nửa câu, Giang Châu bỗng nhiên dừng lại.
Trong đầu hắn, chợt nhớ tới chuyện!
Lần trước, lúc nghe thấy cái tên Ngô Mậu Minh, hắn luôn cảm thấy quen tai.
Lúc này hắn cuối cùng đã hiểu tại sao thấy quen tai rồi!
Nói đúng ra, hắn quen thuộc không phải cái tên Ngô Mậu Minh, mà là Ngô Mậu Thanh!
Lúc này mới chỉ là năm 1982, khôi phục thi vào đại học không bao lâu.
Thế nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi mấy năm, đã đủ để cho tất cả mọi người coi trọng!
Thi lên đại học, ra trường được phân làm việc ngay.
Đây chính là bát cơm sắt đúng nghĩa!
Vì vậy, thi vào trường đại học, trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.
Giang Châu nhớ không lầm, mùa hè năm 1982, vừa kết thúc kỳ thi vào trường đại học, hắn lần đầu tiên tới Nhiêu Thị bán áo quần, vừa vặn nhìn thấy thông báo trúng tuyển màu đỏ sậm dán đầy đường.
Hắn hiếu kỳ nhìn một chút.
Phát hiện là cả Nhiêu Thị xuất hiện một trạng nguyên thi đậu đại học, lên Bắc Kinh!
Đây chính là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông cỡ nào!
Vì vậy trên dưới Nhiêu Thị đều ra sức tuyên truyền.
Giang Châu muốn không biết cũng khó.
Tên của trạng nguyên, là Ngô Mậu Thanh, Giang Châu rốt cuộc nhớ ra.
"Anh Giang?"
Ngô Mậu Minh nhìn Giang Châu sững sờ như tượng, lập tức nghi hoặc gọi: "Anh sao vậy?"
Giang Châu lấy lại tinh thần, làm bộ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, không có gì."
Hắn không kìm được liếc nhìn Ngô Mậu Thanh.
Chậc.
Trạng nguyên quả nhiên khác nhau!
"Thành tích của anh em chắc chắn rất tốt đúng không?"
Giang Châu hỏi.
Ngô Mậu Minh lập tức đầy tự hào.
"Đó là đương nhiên! Anh của em nhiều lần đều là học sinh giỏi nhất! Giáo viên rất coi trọng anh ấy!"
Ngô Mậu Thanh nghe vậy, lập tức nhíu mày.
"Mậu Minh, không được nói lung tung, anh không có lợi hại như vậy."
Ngô Mậu Thanh nói, lại nhìn Giang Châu: "Em trai em còn nhỏ tuổi, nói có chút không đâu vào đâu, xin ngài thứ lỗi."
Giang Châu chỉ cười cười.
Hắn nhìn chằm chằm hai người.
Trong đầu bỗng nhiên có chủ ý.
"Năm nay cậu sẽ thi tốt nghiệp trung học, đúng không?"
Giang Châu hỏi.
Ngô Mậu Thanh gật đầu, nói: "Dạ, năm nay lớp 12, Mậu Minh 11."
"Đây là 1 tệ."
Ngô Mậu Thanh từ trong túi lấy ra 1 tệ, đưa cho Giang Châu: "Tiền xe lần trước."
"Chuyện của Mậu Minh rất cảm ơn ngài, cũng mong ngài nhất định nhận lấy."
Giang Châu suy nghĩ một chút, đưa tay nhận lấy.
"Học bài rất tốn tiền, nhất là mua sách."
Giang Châu cười cười, thuận miệng nói.
Ngô Mậu Minh vừa nghe, vội gật đầu.
"Đúng vậy đúng vậy! Quá phí tiền! Anh Giang, anh không biết đâu, những quyển sách này mắc quá! Làm sao em mua được!"
Ngô Mậu Minh than phiền nói.
Ngô Mậu Thanh không lên tiếng.
Bởi vì đúng là như thế.
"Anh có chuyện này, muốn nhờ hai em giúp đỡ, không biết có được hay không?"
Giang Châu nhìn chằm chằm hai người một hồi, bỗng mở miệng nói.
Tuy không biết tại sao Giang Châu bỗng nhiên thay đổi trọng tâm câu chuyện nhanh như vậy.
Thế nhưng Ngô Mậu Thanh vẫn nghiêm túc gật đầu, nhìn Giang Châu, nói: "Có thể, ngài nói đi, nếu như giúp được, em chắc chắn sẽ giúp ngài!"
Giang Châu nghe vậy nở nụ cười.
"Cứ gọi anh là anh Giang!! Giống như Mậu Minh, không cần khách sáo."
Giang Châu cười nói, sau đó nói với Ngô Mậu Thanh điều mình cần nhờ.
"Ta muốn hỏi mua bài thi mà cậu đã từng làm, có được không?"
Ngô Mậu Thanh sửng sốt.
Y không bao giờ nghĩ rằng nó là thế này!
Thấy y có chút bối rối.
Giang Châu nhanh lên bổ sung.
"Chính là bài thi đơn giản, đề mục gì cũng được, cậu đã làm là được!"
Hắn chỉ chỉ Liễu Mộng Ly đang đi ra từ trong tiệm sách, nhỏ giọng nói: "Vợ anh là thanh niên trí thức, rất muốn đọc sách, đáng tiếc trước đây không có cơ hội, giờ gặp cậu và Mậu Minh rồi, anh chỉ muốn tiện thể mua chút bài tập, trở về làm, để cho cô ấy tự tìm hiểu."
"Anh nên mua giáo tài."
Ngô Mậu Thanh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Như vậy đi, nhà em có không ít giáo tài, còn có bài tập, em đều gìn giữ nguyên vẹn, nếu như anh Giang muốn thì cứ cầm đi, đều cho chị dâu."
"Học hành là một chuyện tốt, sau này có thể góp một viên gạch xây dựng tổ quốc chúng ta! Anh Giang, anh đối với chị dâu thật tốt, rất có tầm nhìn xa, em rất bội phục anh!"
Giang Châu: "..."
Khụ khụ.
Chàng trai này chắc chắn sẽ là lãnh đạo mẫu mực.
Hắn mặc dù nói muốn mua cho Liễu Mộng Ly là thật, thế nhưng muốn dùng cái này kiếm tiền cũng là thật.
Vào thời đại này, khôi phục thi vào trường đại học, thế nhưng các loại tin tức thì không lưu thông.
Nhất là nội dung câu hỏi của đề thi.
Một số thành phố địa cấp hơi giàu có cùng trường trung học trọng điểm trong tỉnh thành, đã bắt đầu soạn ra bài tập để ôn luyện học sinh.
Mà trong trung học tại huyện thành, thì lại quá ít.
Đừng nói là đề bài luyện thi, muốn kiếm một bộ giáo tài ra hồn, cũng khó càng thêm khó.
Giang Châu suy nghĩ.
Nếu như in ra bài tập luyện thi của trạng nguyên, đem tới cổng trung học huyện thành Khánh An bán...
Chắc chắn có thể kiếm một đống tiền!
~~~