Anh Bình sờ sờ cằm, nhìn thấy có thêm mấy cô gái đang tới, gã lập tức chỉ chỉ, nói: "Hợp tác không hợp tác, phải xem xem váy này có bán được hay không."
"Vài anh em đều trông cậy vào anh kiếm ăn, váy không đẹp anh cũng đâu dám nhập về để bán, đúng không?"
Anh Bình giang tay ra, khịt mũi, cười nói.
Trong lòng gã hiểu rõ.
Giang Châu chắc lập một xưởng gia công nhỏ, làm trang phục rồi tự bán.
Trong tay gã có nhân mạch.
Mấy "nhà buôn" nhỏ lân cận huyện thành đều đến chỗ gã để lấy quần áo về bán.
Những người này quan hệ với mình cũng không tệ, cùng sống dựa vào mình.
Giang Châu cười cười, cũng không nói nhiều.
Hắn tìm hai giá áo, treo váy hoa bên trong lên, sau đó, rồi treo chiếc túi vải hoa đồng bộ lên.
Đầu hạ khí trời nóng bức.
Chiếc váy hoa màu trắng vàng, gần như trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của vài cô gái trẻ.
"Đây là váy mới tới sao? Đẹp quá đi!"
"Kiểu dáng này sành điệu quá đi! Chất vải lại là cotton tinh khiết! Mặc vào chắc chắn tôn làn da trắng!"
"Chị ấy mặc vào thật xinh đẹp nha! Hai đứa bé cũng thật đáng yêu! Các cậu xem xem! Nơi đây còn có túi xách nữa!"
~~~
Liễu Mộng Ly cười đứng ở một bên, chỉ chỉ đồ trên người mình, nói: "Chiếc váy này rất hợp phối đồ, ống tay áo lụa mỏng, màu trắng ngắn tay hoặc là màu đen ngắn tay đều có thể mặc, phía dưới mang một đôi giày chữ T, không chỉ sành điệu khoe được vóc dáng, mà còn trông trẻ trung nữa!"
Cô nói, cầm lấy một cái váy, giá giá trước mặt cô gái gần nhất.
Cô gái này mặc một chiếc áo dài tay kiểu lụa mỏng.
Tay áo phồng màu trắng xếp nếp xinh xắn.
Khi mặc chiếc váy vào, sự trắng trong thuần khiết ban đầu không còn nữa, cả người gần như trong nháy mắt đẹp lên trông thấy!
"Em xem, rất đẹp, rất thích hợp với em!"
Liễu Mộng Ly cười nói.
Đoàn Đoàn gật cái đầu nhỏ, hướng về phía chị gái ỏn a ỏn ẻn nói: "Váy, đẹp, chị, càng đẹp!"
Viên Viên ăn nói vụng về.
Suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, một lát sau mới giơ cánh tay nhỏ núc ních thịt lên, dựng lên ngón tay cái.
"Chị chị, đẹp đẹp! Viên Viên thích!"
Hai đứa con nít đáng yêu ngây thơ lập tức chọc cười mấy cô gái.
"Cái váy này đẹp quá, bán thế nào? Còn túi xách này? Có bán không?"
Giang Châu cười nói: "Váy 16 tệ, túi xách cùng khăn tay đều là hàng tặng kèm."
16 tệ.
Bán đắt hơn so với huyện thành Khánh An 2 tệ.
Thứ nhất là chi phí tăng lên, thứ hai chính là nhường một phần lợi nhuận cho anh Bình.
Huống hồ, Nhiêu Thị thuộc thành phố địa cấp, 16 tệ thôi mà, khẽ cắn môi, các cô gái tuyệt đối chịu chi.
Quả nhiên.
Sau khi nghe thấy là 16 tệ, cô gái đứng ở trước nhất lập tức gật đầu, nói: "Vậy được! Cho em một chiếc!"
Hai cô gái ở sau lưng cô, nhìn nhau một lúc, cũng theo qua, ướm ướm thử.
"Em cũng lấy một chiếc! Váy hoa này kiểu dáng thời thượng, chất vải cũng tốt, mua về mặc không được thì cho em gái mặc!"
"Em cũng muốn một chiếc! Chị em chúng ta cùng nhau mặc, mới đẹp làm sao!"
~~~
Cũng may mắn các cô gái thời đại này không theo đuổi sự độc đáo nào.
Trái lại, các cô truy cầu đi theo trào lưu của số đông.
Kiểu dáng hợp thời trang, túi xách đẹp, các cô đều muốn có một chiếc giống với đồng bạn.
Anh Bình lúc này đứng đơ như hòn vọng thê.
Mắt thấy ba chiếc váy nhanh chóng bán xong!
Gã sửng sốt một lát, mãi đến khi ba cô gái trả tiền, đi xa, gã mới đi tới, lấy tay vỗ ở trên vai của Giang Châu.
"Chú em! Được đấy! Váy này lại bán dễ như vậy?!"
Giang Châu không đáp.
Hắn cười cười, chỉ chỉ váy, nói: "Trong tay em, có hơn 2,000 bộ, nếu như anh muốn hợp tác, mỗi cái váy em cho anh 1 tệ lợi nhuận."
1 tệ lợi nhuận, đối với "nhà buôn" Anh Bình mà nói, cũng không phải váy có lợi nhuận lớn nhất.
Thế nhưng, số lượng nhiều vậy sao chịu nổi chứ!
Một chiếc váy được 2 tệ lợi nhuận, hơn 2,000 chiếc váy...
Hơi thở của anh Bình trở nên gấp gáp.
"Chờ một chút."
Gã vươn tay, hít thật sâu, lấy điếu thuốc giắt trên lỗ tai xuống, châm lửa rồi dùng sức rít một hơi.
"Chú vẫn còn 7 chiếc váy, anh xem bao lâu có thể bán hết."
Giang Châu cũng không gấp.
Hắn treo từng chiếc váy lên, treo ngay trên cột tre trước cửa.
Trong ngõ nhỏ này, không ít người đều mở cửa, phần lớn đều giống như anh Bình, làm nhà buôn nhỏ.
Nhưng dưới trướng anh Bình có nhiều đàn em nhất.
Đây cũng chính là nguyên nhân Giang Châu tới tìm gã.
Khoảng 9 giờ lớn, lượng người qua lại đạt tới mức tối đa.
Còn dư lại 7 chiếc váy, chiếc này đến chiếc khác được bán, thậm chí khi chỉ còn lại chiếc váy cuối cùng, hai cô gái còn cãi nhau vì tranh giành mua váy.
Anh Bình nhìn đến như muốn lòi tròng.
Một chiếc váy, có giá lên tới 16 tệ đó!
Lần này, chính là 160 tệ tới tay?!
Gã làm nhà buôn 2 năm qua, tuy nói kiếm tiền, nhưng bởi vì kiểu dáng lúc xấu lúc đẹp, vì vậy cũng bị lỗ không ít lần.
Trong nhà còn không ít hàng tồn!
Giờ đây trơ mắt nhìn Giang Châu, không đến 2 giờ, đã bán hết 10 chiếc váy.
Hắn rầm một tiếng nuốt nước miếng.
Tiến lên trước, trông coi Giang Châu," Cái này váy, ta muốn rồi."
Lúc này gã kích động đến mức tay cũng có chút run rẩy.
Giang Châu quay đầu, đã nhìn thấy gã đưa một điếu thuốc qua.
"Nào, người anh em, hút điếu thuốc."
Giang Châu lập tức mỉm cười vui vẻ.
"Em không hút thuốc."
Hắn cười nói.
Anh Bình sững sờ, thuận thế lại nhét vào trong miệng của mình.
"Vậy thì anh hút điếu thuốc, tỉnh táo một chút."
Hơn 2,000 bộ quần áo.
Tức là gã có thể thu được lợi nhuận hơn 2,000 tệ.
Hơn nữa kiểu dáng này, đó chắc chắn được các cô gái trẻ săn đón!
Chưa nói đến việc Nhiêu Thị có tiêu thụ hết hay không.
Dưới trướng gã có rất nhiều đàn em, rải khắp các huyện thành!
Hơn 2,000 tệ.
Tuyệt đối không thành vấn đề!
Hút xong điếu thuốc.
Anh Bình tỉnh táo lại, sau đó thương lượng các vấn đề giao dịch cụ thể với Giang.
Buổi chiều Giang Châu lại trở về nhà khách một chuyến, đem tất cả 90 chiếc váy đầm còn lại tới, dựa theo mức giá 15 tệ mỗi chiếc đều bán cho anh Bình.
Trưa hôm nay, 100 bộ bán hết.
Trong nháy mắt thu được lợi nhuận 1,500 tệ.
~~~
Mở ra nguồn tiêu thụ trang phục, Liễu Mộng Ly cùng Giang Châu đều thoải mái hơn nhiều.
Một nhà bốn người dự định về ngay vào chuyến xe sáng sớm ngày mai, lập tức rời khỏi hẻm nhỏ, xoay người tiến vào cao ốc bách hóa bên cạnh.
Trong này có rất nhiều đồ.
Bởi vì là thành phố địa cấp, cho nên thứ gì cũng phong phú hơn rất nhiều so với huyện thành Khánh An.
Trong túi có tiền, càng có thêm tự tin.
Giang Châu mang theo 3 mẹ con từ lầu một đi dạo đến lầu ba.
Rồi đến tiệm sách.
Liễu Mộng Ly cũng thích đọc sách.
Tuy nói từ người thu rác có thể mua được không ít sách.
Thế nhưng cũng phải dựa vào vận may, hơn nữa cũng chắc chắn hợp với sở thích của Liễu Mộng Ly.
Lúc này kiếm được tiền rồi.
Để cho Liễu Mộng Ly chọn sách mình thích, ý nghĩa khác lắm nha.
Hai đứa con nít cũng cẩn thận lựa chọn cuốn sách tranh nhỏ.
Liễu Mộng Ly thì dạo quanh tiệm sách với đôi mắt sáng ngời.
Giang Châu ở cửa đợi trong chốc lát, đang chuẩn bị vào xem, thì chợt nghe thấy một giọng nói có phần quen thuộc truyền đến từ một bên khác của tiệm sách.