Thế là Thư Di đã bị người chồng mới cưới của mình lôi ra xe, dù cô không muốn nhưng sức ép Dương Vĩ Thành gây cho cô thật sự quá lớn, Thư Di chỉ biết làm theo chứ chẳng dám ho he gì cả. Nhanh chóng thu dọn đồ đạc xong xuôi, Dương Vĩ Thành cũng phụ Thư Di một tay, cất đồ ra sau xe.
Trong không gian chật hẹp kín mít, trong lòng Thư Di hơi bồn chồn cũng như vô cùng bất an. Tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch thình thịch liên hồi ấy. Chẳng thể phủ nhận rằng hiện tại cô nàng đang vô cùng căng thẳng.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thư Di gặp mặt cha mẹ Dương Vĩ Thành mà.
Đã thế cô còn đến với thân phận là con dâu mới cưới của họ nữa.
Chưa bao giờ gặp mặt, cô chẳng biết rõ cha mẹ anh ra sao, liệu có khắt khe quá không? Dù gì thì Dương Vĩ Thành cũng là con nhà tài phiệt, tiêu chuẩn gia đình đảm bảo rất cao, Thư Di hơi lo lắng họ sẽ không ưa mình.
Gia đình chồng mà cay nghiệt thì cuộc sống sau này của cô sẽ khó khăn lắm cho mà xem.
Dường như Dương Vĩ Thành nhận ra Thư Di đang hồi hộp, anh đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô: "Đừng quá căng thẳng làm gì cả! Gia đình anh không khó tính đâu. Anh chắc chắn họ sẽ rất thích em. Thả lỏng đi, cứ như thế này em sẽ ngất ra đây trước khi đến gặp ba mẹ mất. Rồi họ lại bắt đầu la rầy anh là chẳng chịu chăm sóc cho em."
Thư Di bĩu môi, bảo tôi không lo lắng làm sao cho được cơ chứ?
Dương Vĩ Thành, anh bình tĩnh được nhưng tôi đây thì không à nha! Chưa biết gia đình anh thế nào, nhưng cũng đủ khiến cho tôi sợ chết khiếp rồi!
Nhưng Thư Di chỉ im lặng, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, thả lỏng bản thân ra.
Suốt dọc đường đi, Dương Vĩ Thành luôn nắm lấy tay cô, giúp Thư Di giảm bớt căng thẳng nhưng cô cứ cảm giác sao sao ấy? Thỉnh thoảng, cô nàng sẽ liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc lái xe kia, rồi tự nhủ với bản thân mình.
Dương Vĩ Thành chỉ là đang sợ cô mất bình tĩnh thôi, ngoài ra anh chẳng có ý gì khác cả.
Đâu có ai là không biết Dương Vĩ Thành là người đàn ông chưa bao giờ gần nữ sắc cơ chứ!
Chiếc xe trong chốc lát đã dừng lại ở một ngôi biệt thự sang trọng.
Xuống xe, Thư Di há hốc mồm đầy kinh ngạc khi nhìn thấy ngôi nhà to như thế này. Chắc chắn gia đình Dương Vĩ Thành phải giàu có lắm cho mà xem.à cũng phải thôi, sự nghiệp anh thành công như vậy, tiền nhiều như nước, nhà xe đều có đủ và vô cùng quý phái nữa.
Hành lý của Thư Di được người giúp việc trong nhà đem vào bên trong.
Hai người cùng đi vào, khi Dương Vĩ Thành còn vô cùng thản nhiên thì Thư Di lại hồi hộp kinh khủng.
Đặt chân vào cửa chính, ba mẹ Dương Vĩ Thành đã chờ sẵn ở ngoài cửa rồi.
Vừa thấy Thư Di, Dương phu nhân đã chạy đến đẩy Dương Vĩ Thành ra, lập tức nắm lấy tay cô mà hỏi han: "Con là Thư Di đúng không? Trời ơi, nhìn con xinh xắn quá đi! Thằng Thành phải may mắn lắm mới tìm được một cô vợ xinh đẹp như thế này."
Cả gia đình chỉ tập trung vào Thư Di, còn ai kia thì như biến thành con ghẻ, bị gạt sang một bên, vẻ mặt tràn trề cảm giác bất lực và âm thầm chịu đựng.
"Dạ! Bác quá khen rồi ạ!" Thư Di còn chưa thích nghi được với sự đối đãi nhiệt tình đến từ ba mẹ chồng, cô gượng gạo mở miệng nói.
Dương phu nhân không vui, bà vỗ nhẹ lên tay Thư Di: "Còn bác cái gì nữa? Hai đứa đã đăng ký kết hôn rồi, phải thay đổi dần cách xưng hô đi!" Xem ra bà có vẻ rất vừa lòng với cô con dâu mà Dương Vĩ Thành đưa về.
Kỳ thật, bà hy vọng con trai mình sẽ kết hôn sinh con từ lâu rồi, nhưng thằng nhóc đó cứ cắm đầu vào công việc thôi. Mọi người nhiều lúc còn cho rằng Dương Vĩ Thành thích đàn ông cơ đấy. May mắn là bây giờ nó đem con dâu về cho bà, Dương phu nhân yên tâm hơn rồi.
Thư Di ngạc nhiên, sao họ biết nhanh vậy nhỉ?
Chẳng lẽ Dương Vĩ Thành đã thông báo cho gia đình mình?
Có lẽ chính là như vậy rồi!
"Mẹ!" Cô ngượng ngùng lên tiếng, ban đầu Thư Di thấy có chút không quen.
Âm thanh ngọt ngào vang lên làm cho Dương phu nhân vô cùng vui vẻ, bà không ngớt lời khen: "Tốt! Tốt! Con đừng đứng đây nữa, mau vào nhà đi, hai đứa đi cả ngày chắc cũng mệt lắm rồi!" Lời vừa dứt, Thư Di đã bị bà kéo vào trong nhà.
Còn về Dương Vĩ Thành…
Mà thôi, đừng nói nữa.
Anh phải lặng lẽ đi theo mẹ và vợ mình chứ nào có quyền lên tiếng.
Trên bàn ăn, Dương phu nhân hào hứng đến mức liên tục hỏi chuyện cô: "Thư Di, mẹ nghe nói con là diễn viên hả? Làm việc có vất vả quá không con? Cần giúp gì thì cứ nói với ba mẹ, con đừng ngại, chúng ta là người một nhà mà!"
Thư Di gãi gãi đầu, khó xử chỉ biết cười trừ.
Hình như mọi người nhiệt tình quá mức rồi thì phải?
Trong tưởng tượng của cô, mọi chuyện đâu có diễn ra như thế này nhỉ?
Kỳ ghê ta!