"Mẹ à, mẹ hỏi ít thôi, để cho cô ấy còn ăn cơm nữa chứ! Mẹ cứ hỏi như thế sao vợ con chịu được?"
Nhìn thấy Thư Di đang khó xử vì bị hỏi dồn dập như thế, Dương Vĩ Thành liền lên tiếng giải vây. Cô là lần đầu tiên gặp họ, đương nhiên là không thể thích nghi được với cha mẹ mình ngay được.
Ba mẹ anh mong con dâu quá thành ra làm khó con nhà người ta rồi.
Ngay lập tức, Dương Vĩ Thành đã phải nhận một ánh mắt lạnh lẽo từ mẹ mình: "Mày lo ăn cơm đi, tao với con dâu nói chuyện liên quan gì đến mày? Mãi mới mang con bé về, mẹ mà không giục thì mày tính giấu con bé luôn có phải không?" Bà hừ lạnh một tiếng dường như đang cảnh cáo Dương Vĩ Thành.
Ai kia chỉ đành im bặt.
Thư Di cũng vô cùng ngạc nhiên khi người đàn ông thành đạt trong sự nghiệp, không sợ trời không sợ đất như là Dương Vĩ Thành ở nhà lại bị mẹ dọa nạt cảnh cáo mà chẳng dám làm gì như thế này đấy!
Đúng là khiến cho người ta ngạc nhiên à nha!
Trong lòng cô thầm tặc lưỡi, hóa ra địa vị trong nhà của Dương Vĩ Thành không có được cao cho lắm.
Để người khác biết được chắc anh chẳng biết giấu mặt đi đâu cho mà xem.
Dương phu nhân lại vui vẻ hỏi han Thư Di: "Con dâu này, thường nó có bắt nạt con không? Con bây giờ gả cho nhà họ Dương rồi, nếu nó dám làm gì con thì mẹ chắc chắn sẽ dạy dỗ nó, trút giận thay con. Đừng ngại, cũng không phải sợ nó." Vừa nói bà vừa trừng mắt cảnh cáo Dương Vĩ Thành, khiến anh đang ăn mà ho khụ khụ.
"Dạ, mẹ đừng lo! Anh ấy đối với con rất tốt ạ!" Thư Di vội vàng xua tay: "Con sẽ tự chăm sóc cho bản thân mình mà, anh ấy chẳng có cơ hội bắt nạt con đâu." Cô chưa muốn ngày đầu tiên kết hôn đã gây ra hiềm khích với Dương Vĩ Thành đâu.
Cô với anh còn phải sống cùng nhau trong thời gian dài, chưa thể đắc tội với người đàn ông kia được.
Nhưng dường như Dương phu nhân lại chẳng tin tưởng con trai mình, bà vỗ nhẹ lên tay Thư Di: "Con đừng sợ! Có mẹ ở đây, cứ nói đi!"
Thật sự không có mà!
Trong lòng Thư Di khóc không thành tiếng.
Bên kia, Dương Vĩ Thành cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Gương mặt anh sầm xuống, mím môi ai oán, chẳng biết ai mới là con ruột của bà ấy nữa? Trong khi anh vẫn còn đang ngồi ở đây đấy.
"Thế hai đứa định khi nào thì sinh cháu cho mẹ bồng đây?"
Dương phu nhân đột nhiên mở lời khiến cho bàn tay Thư Di hơi khựng lại.
Sinh con?
Không phải chứ?
Cô với Dương Vĩ Thành kết hôn cũng chỉ là biện pháp tạm thời thôi mà, chắc gì cuộc hôn nhân này kéo dài lâu mà bà ấy đã nghĩ đến chuyện này rồi? Với lại khi nhìn dáng vẻ của Dương phu nhân, xem ra bà ấy muốn có con dâu cùng với cháu từ rất lâu rồi!
Mà hình như Dương Vĩ Thành không cho bà ấy toại nguyện thì phải.
Chưa kịp làm gì thì Dương Vĩ Thành đã ngẩng đầu lên, anh gắt gỏng: "Mẹ à, cái gì cũng phải bình tĩnh chứ. Con với cô ấy mới kết hôn hôm nay thôi đấy, mọi chuyện phải từ từ. Nóng lòng quá là không được đâu. Cứ thuận theo tự nhiên đi, dù có muốn cũng phải từ từ tiến triển."
Mẹ anh cũng thật là…
Trong lòng Thư Di thầm thở phào nhẹ nhõm, may mắn là có Dương Vĩ Thành giải vây cho cô, nếu không thì cô chẳng biết phải mở lời như thế nào bây giờ nữa.
"Mày từng tuổi này rồi, gia đình mới lập, mau có con đi chứ!" Dương phu nhân hừ lạnh: "Với lại, mẹ già rồi, chẳng mấy mà về với ông bà tổ tiên, giờ chỉ mong được bế cháu thôi. Hai đứa nhanh nhanh lên."
Dương Vĩ Thành bóp trán bất lực: "Kìa mẹ, muốn cũng phải từ từ chứ. Hơn nữa bây giờ bọn con phải tính chuyện hôn lễ, rồi cô ấy còn đang gây dựng sự nghiệp, con lúc nào sinh chả được!" Cả ngày bị mẹ la rầy thế này, tai anh sắp điếc đến nơi rồi đấy.
"Cũng đúng nhỉ?"
Thư Di ngạc nhiên, Dương Vĩ Thành đã tính đến tổ chức hôn lễ rồi à?
Nhưng hiện giờ dường như không thích hợp lắm thì phải?
Cô còn chưa chính thức đá Minh Triết cơ mà.
Để anh ta biết được cô đã kết hôn cũng chả hay ho gì.
Dương phu nhân lại hỏi tiếp: "Thế hai đứa định tổ chức hôn lễ ở đâu? Có cần mẹ giúp đỡ không?"
"Cái này bọn con đang bàn bạc, nào thống nhất sẽ thông báo với mọi người."
Dương phu nhân gật đầu, như vậy cũng ổn. Bà cũng yên tâm phần nào bởi cuối cùng Dương Vĩ Thành, con trai bà đã thành gia lập thất rồi, chẳng còn phải sống cô độc hết đời nữa.
Vì sự nghiệp của con dâu nên bà cũng không muốn nhắc đến chuyện bế cháu nhiều.
Sau khi ăn cơm xong, Dương phu nhân mở miệng nói: "Mẹ kêu người giúp việc chuẩn bị phòng cho hai đứa. Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn, Dương Vĩ Thành, con nhớ nhẹ nhàng với con bé một chút, con gái chân yếu tay mềm, không chịu được đau quá đâu." Bà nháy mắt với con trai xong đứng dậy.
Dương Vĩ Thành: "..."
Thư Di: "..."
Đến chịu!