Trọng Sinh: Chỉ Yêu Mình Em

Chương 18: Ra mắt mẹ vợ




Sau khi mua ít đồ cho mẹ tẩm bổ, Dương Vĩ Thành ngay lập tức lái xe đưa Thư Di trở về bệnh viện. Nhìn đống đồ chất đầy sau chiếc Cadillac, Thư Di thầm thở dài một tiếng, cô vỗ trán bất lực.

Thiệt tình à!

Đã nói là mua ít thôi cơ mà!

Dương Vĩ Thành gì mà ngang thế, thảo nào người ta nói rằng anh chẳng coi ai ra gì cả.

Khi ấy, người đàn ông ngang ngạnh ấy còn dám nói rằng: "Em lo cái gì chứ? Dù sao cũng là tiền của anh, mua ít đồ cho vợ mình và mẹ vợ có làm sao đâu? Với lại, đây là lần đầu tiên gặp mẹ vợ, anh cũng phải chuẩn bị một chút chứ. Để người khác nhìn vào lại nói rằng Dương Vĩ Thành rõ ràng giàu có như thế mà mẹ vợ bị bệnh chẳng mua được ít đồ bổ."

Thư Di á khẩu, bất lực để cho Dương Vĩ Thành chất một đống đồ lên đằng sau xe.

Phải rồi!

Anh nhiều tiền mà!

Tôi đâu có cản nổi anh!

Suy nghĩ của những người có tiền đúng thật là rất khác với Thư Di. Cô chỉ cần có lòng thôi là đủ, còn Dương Vĩ Thành đi ra mắt cứ làm như chuẩn bị gặp quan chức cấp cao nào đó vậy.

Cũng đến hết cách với anh!

Đến bệnh viện, Thư Di nhanh chóng thông báo ton mình kết hôn cùng Dương Vĩ Thành cho mẹ biết. Ban đầu bà còn ngờ vực, cho rằng cô cố tình làm thế bởi vì bà đang bị bệnh, muốn để bà an tâm điều trị. Thư Di phải đem giấy đăng ký kết hôn ra, cộng với lời giải thích vô cùng chân thật từ Dương Vĩ Thành, mẹ cô mới chịu tin.

Thư Di bất lực, cô rõ ràng mới là con gái bà ấy cơ mà, mẹ cô thà tin một người ngoài chứ chẳng chịu tin Thư Di.

Rốt cuộc cô hay Dương Vĩ Thành mới là con ruột của bà đây trời?

Nhưng quả thật, khi biết tin con gái đã kết hôn, bà vô cùng vui mừng, thậm chí còn bật dậy, chẳng màng đến bản thân mình đang bị bệnh: "Đúng là tốt quá rồi! May mắn là trước khi bà già này đi cũng gả được con gái." Dương Vĩ Thành là con người hoàn hảo như thế, bà tin chắc rằng nó sẽ chăm sóc tốt cho Thư Di khi bà không còn trên đời này nữa.

"Kìa mẹ!" Thư Di tỏ ra vô cùng khó chịu khi mẹ nhắc đến những lời này. Cô đỡ lấy bà, khuyên bảo: "Mẹ mau nằm xuống đi! Đừng ngồi dậy, bác sĩ kêu mẹ phải nghỉ ngơi nhiều! Giờ con cũng tìm được bến đỗ rồi, bây giờ mẹ phải tích cực điều trị để cho khỏi bệnh."

Bà bĩu môi, gạt tay Thư Di ra: "Cái cô này, cô kết hôn ít nhất cũng phải cho bà già này hỏi vài câu chứ? Giữ chồng kinh thế, đừng nói là ghen đấy. Mẹ ổn, nằm nhiều quá cũng mệt!"

Thư Di đỏ bừng mặt!

Mẹ à, mẹ đang nói cái gì thế?

Mặc kệ Thư Di, bà vẫn cười tươi hỏi han Dương Vĩ Thành: "Con rể này, lần trước chẳng phải hai đứa đi xem mắt, rồi bảo không hợp nhau cơ mà. Nay tự dưng kết hôn như thế, có phải con nhóc này ép con cưới nó không?"

Cô nàng càng nghe càng sốc, mẹ cô cứ cho rằng Thư Di là lưu manh không bằng ấy.

Với lại, đây là Dương Vĩ Thành đấy, có phải người bình thường đâu, cô có muốn cũng chẳng ép được. Thư Di mà làm như thế thì người đàn ông đang đứng bên cạnh chắc chắn sẽ cho cô đi chầu ông bà tổ tiên luôn đấy chứ.

Toàn nghĩ xấu về cô thôi.

"Dạ không phải như thế đâu ạ! Người mở lời kết hôn là con chứ chẳng phải Thư Di." Dương Vĩ Thành tao nhã mở miệng, trên gương mặt khẽ lộ ra một nụ cười: "Lần trước gặp mặt con đã ngỏ ý muốn cùng cô ấy tiến đến hôn nhân, nhưng Thư Di nói không hợp, nên con mới để cô ấy suy nghĩ một thời gian thôi."

Ngay tức khắc, bà trừng mắt nhìn về ai đó: "Con nhóc kia, lần trước rõ ràng con nói hai đứa chẳng thể đến với nhau là vì Vĩ Thành nó không thích phụ nữ cơ mà! Cô lừa bà già này hả?"

Cả người Thư Di đột nhiên đơ cứng tại chỗ.

Ngay cả ánh mắt sắc bén của Dương Vĩ Thành từ lúc nào đã dán chặt lên người cô rồi.

Quá thật Thư Di có chút chột dạ.

Để Dương Vĩ Thành biết được cô nói xấu anh ta như thế, chẳng biết lát nữa người đàn ông kia có giết chết Thư Di không nhỉ? Đặc biệt là đối diện với ánh mắt giá rét kia, sống lưng Thư Di lạnh toát từ lúc nào chả hay.

Chưa kịp giải thích, Thư Di đã bị mẹ mình đuổi ra bên ngoài: "Mẹ có chuyện cần nói với Vĩ Thành một lát, con tránh mặt đi."

Dù chẳng muốn chút nào nhưng Thư Di vẫn phải miễn cưỡng đi ra ngoài.

Không biết hai người ở trong đó đang nói gì nữa?

Cô tò mò chết đi được!

Khoảng ba mươi phút sau, thấy Dương Vĩ Thành ra ngoài, Thư Di liền vồ đến, nhanh chóng hỏi anh như cái máy: "Dương Vĩ Thành, mẹ em nói gì với anh đấy? Có phải bà ấy lại yêu cầu anh làm gì không? Mẹ em là thế đấy, anh đừng để bụng." Dù sao cô và Dương Vĩ Thành kết hôn cũng chỉ là trên pháp luật, mẹ cô mà có yêu cầu anh làm gì, Thư Di thấy khá khó xử.

"Chả có gì đâu!" Dương Vĩ Thành lạnh nhạt trả lời: "Giờ anh đưa em về nhà, mau chóng thu dọn quần áo đi! Ba mẹ anh nói là muốn gặp con dâu tương lai đấy!"