"Hả? Đăng ký kết hôn?"
Thư Di há hốc mồm, liệu vừa rồi cô có nghe lầm không đấy? Dương Vĩ Thành định làm thật sự đấy à? Tuy cô đã đồng ý kết hôn cùng anh, nhưng thế này quá nhanh rồi!
Phải từ từ cho cô thích ứng đã chứ!
Dương Vĩ Thành điềm nhiên trả lời: "Thì tôi và cô đã thỏa thuận xong rồi thì cũng nên tiến hành đi thôi. Để càng lâu mọi chuyện sẽ đi quá xa đấy! Làm được gì thì làm luôn, càng nhanh càng tốt." Dù sao cả hai cũng đã đồng ý, cớ sao phải chần chừ?
"Nhưng Dương Vĩ Thành, anh không cảm thấy như vậy là quá nhanh à?" Thư Di ngờ nghệch gãi đầu: "Ít ra anh cũng phải thông báo cho gia đình chứ! Lỡ như họ không đồng ý thì sao? Tôi cũng phải từ từ thảo luận với mẹ về vấn đề này nữa."
Để cho cô bình tĩnh đã nào.
Dương Vĩ Thành cứ làm như sợ bị người khác cướp mất ấy.
Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng: "Về phía gia đình tôi, cô đừng để ý làm gì cả. Họ chả mong con dâu chết đi được, sao lại phải từ chối cơ chứ? Còn nữa, cô bảo mẹ cô bị bệnh còn gì, việc này làm sớm ngày nào hay ngày ấy đi. Lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra thì còn biết đường mà ứng phó." Mọi chuyện Dương Vĩ Thành đều nắm trong lòng bàn tay, anh gần như đã liệu trước được một số chuyện rồi.
Kết hôn sớm một chút, tránh để người khác có những ảo mộng không cần thiết.
Sau khi đăng ký, cho dù gia đình anh có không đồng ý cũng chẳng làm được gì cả.
Thấy Thư Di còn hơi do dự, Dương Vĩ Thành liền trấn an cô: "Thư Di, nếu cô đã chấp nhận giao cuộc đời sau này lại cho tôi, thì tôi mong cô tin tưởng việc làm của tôi một chút. Tôi sẽ chả gây ảnh hưởng gì đến cô đâu!"
Chẳng lẽ anh không đáng tin đến như vậy à?
"Đừng… Ý tôi chẳng phải vậy!" Thư Di lí nhí lên tiếng, cô ngượng ngùng: "Không phải là tôi không tin tưởng anh, mà bây giờ tôi chỉ mang theo chứng minh nhân dân thôi, còn sổ hộ khẩu để ở nhà mất rồi!"
Đăng ký kết hôn cần sổ hộ khẩu mà!
Dương Vĩ Thành hơi nhíu mày, anh bất lực thở dài ra một hơi: "Từ đây về nhà cô nhanh hay lâu?"
"Bình thường. Không quá ba mươi phút!" Thư Di ngơ ngác trả lời theo bản năng.
Người đàn ông liền đứng dậy, kéo tay Thư Di: "Thế thì đi thôi. Tôi lái xe nhanh, có lẽ sẽ kịp. Cục dân chính thường làm việc đến sáu giờ tối cơ!"
Thế là Thư Di bị người ta kéo đi trong khi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
Nhưng dường như Dương Vĩ Thành đang vô cùng nóng lòng thì phải?
Trở về nhà, Thư Di nhanh chóng đem theo sổ hộ khẩu, cô bịt kín khẩu trang, nhanh chóng chui vào trong xe Dương Vĩ Thành. Anh trầm mặc hỏi cô: "Lấy được rồi à? Sẵn sàng chưa? Cô nghĩ kỹ lại đi! Tôi mà lái xe là không thay đổi được gì nữa đâu!" Giờ anh vẫn lo quyết định kia của Thư Di chỉ trong nhất thời, cho nên mới muốn cô suy nghĩ lại.
Thanh xuân của người con gái quý lắm, đâu thể dễ dàng bị hủy đi như vậy!
Thư Di bật cười, nghiêng đầu nhìn Dương Vĩ Thành: "Anh Dương này, tôi nghe nói anh là người vô cùng quyết đoán mà, sao hôm nay lại lưỡng lự như vậy?" Cô đưa tay vỗ vai người bên cạnh: "Anh cứ yên tâm đi! Một khi tôi đã đồng ý cùng anh kết hôn thì sẽ không thay đổi. Ngược lại là anh đấy, nếu bây giờ anh nghĩ lại, tôi chắc chắn sẽ từ bỏ rồi!"
Nhất thời, Dương Vĩ Thành hơi ngây người khi nụ cười xinh đẹp, tươi rói kia đập thẳng vào mắt anh!
Trong lòng có một cảm giác rạo rực khó tả lắm, nhưng bên ngoài, gương mặt anh vẫn lạnh tanh như lúc đầu, tuy nhiên hai vành tai đã hơi đỏ lên.
Dương Vĩ Thành nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác: "Đương nhiên sẽ không!"
"Vậy thì chúng ta đi thôi!"
Lúc nãy anh nóng lòng lắm cơ mà, sao bây giờ chậm rề như rùa bò vậy?
Dương Vĩ Thành có vẻ như đang xấu hổ, anh ngoảnh mặt đi, trực tiếp khởi động xe, đi thẳng đến cục dân chính.
Rất nhanh thôi, trên tay hai người đã cầm cuốn sổ đỏ chót, vậy là hôm nay, Thư Di đã chính thức trở thành vợ người ta rồi. Cô có chút cảm giác gì đó khó nói lắm, vừa hồi hộp, lại cứ nao nao.
Dương Vĩ Thành bên cạnh khẽ chọc ngoáy cô: "Giờ em có hối hận cũng muộn rồi!"
"Ai nói em hối hận!" Thư Di dẩu môi, liếc xéo Dương Vĩ Thành: "Em chỉ đang suy nghĩ một vài chuyện thôi. Với lại, anh nay bị gì à? Nhiều lời thế?"
Dương Vĩ Thành mà cô biết đâu phải như vậy đâu!
Ai đó: "..."
Kết hôn xong, Dương Vĩ Thành đưa Thư Di trở về bệnh viện, tiện thể hỏi cô: "Mẹ em thích gì không? Để anh mua vài thứ cho bà ấy bồi bổ, cần gì thì cứ nói với anh!" Người phụ nữ của Dương Vĩ Thành đâu thể chịu thiệt thòi được!
"Hả? Anh định làm gì thế?"
Người nào đó lạnh nhạt trả lời một câu nhưng cũng đủ làm cho Thư Di khiếp sợ: "Ra mắt mẹ vợ! Đằng nào cũng phải gặp, chi bằng gặp sớm một chút!"