Chương 70: Hồi Hồng Kông
Dưới sự chỉ dẫn của Trương Uyển Quân, Hoắc Diệu Văn cầm theo quần áo để tắm, rồi xuống dưới lầu, tìm WC để tắm rửa một chút.
Chờ đến khi lau khô, ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy cô cô Trương Xuân Phân cùng con rể Trương Chí Đức từ bên ngoài đi vào.
Trương Xuân Phân cùng Trương Chí Đức nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc, Trương Uyển Quân liền giới thiệu:
"A mẫu, đây là cháu của cô nãi nãi Hoắc Diệu Văn."
"Cô nãi nãi?"
Trương Xuân Phân ngẩn ra, đầu óc quay cuồng, lúc này mới nhớ đến cô nãi nãi là ai, vội vàng kinh ngạc nói:
"Ngươi là Thành Tài ca nhi tử?"
"Đúng vậy, cô cô." Hoắc Diệu Văn cười gật đầu.
"Năm đó từ đại lục sang nước Mỹ, lúc đó ngươi còn chưa sinh ra, thoáng cái đã hơn hai mươi năm rồi, ngươi đã lớn như vậy a."
Trương Xuân Phân nhìn Hoắc Diệu Văn lớn lên cao lớn, không khỏi thở dài. Thời gian trôi qua thật nhanh. Nhìn sang Trương Chí Đức, nàng giới thiệu tiếp:
"Chí Đức, đây là cháu cô mẫu ta, ta trước đây có nhắc với ngươi có cô mẫu sống ở Hồng Kông."
"Ta nhớ rõ." Trương Chí Đức nhớ rõ là Trương Xuân Phân đã từng nhắc về một người cô mẫu và biểu ca ở Hong Kong.
"Diệu, Diệu Văn đúng không."
Trương Xuân Phân đi tới vỗ vỗ vai Hoắc Diệu Văn, rồi chỉ vào Trương Chí Đức nói:
"Đây là ngươi dượng."
Hoắc Diệu Văn chào hỏi:
"Dượng hảo."
"Hảo hảo."
Có lẽ vì lần đầu gặp mặt, Trương Chí Đức chỉ mỉm cười đáp lại một cách vội vàng, không có sự nhiệt tình như Trương Xuân Phân khi chào đón người thân.
Trương Xuân Phân kéo Hoắc Diệu Văn ngồi xuống một bên:
"Diệu Văn, ngồi xuống đi, ta đã nhiều năm không gặp Cô mẫu và biểu ca Thành Tài rồi, cũng không biết họ ở Hồng Kông ra sao."
Trương Chí Đức tất nhiên là ở bên tiếp khách.
Phía bên kia, Trương Uyển Quân không hỏi gì thêm mà liền chạy vội vào buồng bếp chuẩn bị cơm, rất nhanh trong phòng vang lên tiếng lửa bếp, hẳn là mọi khi vẫn vậy.
Ba người ngồi xuống, phần lớn câu chuyện đều là do Trương Xuân Phân hỏi, Hoắc Diệu Văn trả lời, còn Trương Chí Đức thì thỉnh thoảng chen vào vài câu.
Chủ yếu là nói chuyện về tình hình gia đình gần đây. Cô mẫu hỏi hắn có khỏe không, biểu ca Thành tài thế nào, Diệu Văn công tác ra sao, và các chuyện linh tinh trong nhà.
Vài phút sau, Trương Uyển Quân mang lên hai bàn đầy thức ăn thừa từ bữa trước.
Trương Xuân Phân cười hỏi:
"Diệu Văn, ngươi ăn chưa?"
"Đã ăn rồi, cô cô." Hoắc Diệu Văn cười nói.
"Ta và ngươi dượng mới tan làm, chưa kịp ăn cơm."
Trương Xuân Phân cười, bưng cơm lên, rồi bắt đầu gắp thức ăn, Trương Chí Đức cũng bắt đầu ăn từng miếng, trông có vẻ rất đói.
"Cô cô và dượng làm việc ở đâu vậy?"
"Ở tờ The China Press." Cô cô trả lời qua loa.
"The China Press?" Hoắc Diệu Văn nhướn mày, không ngờ cô cô và dượng lại làm việc ở tờ báo đó.
"Ân, đợi lát nữa ngươi dượng ăn xong, nghỉ ngơi đến sáng, rồi còn phải đến xưởng in ấn một chuyến."
Trương Xuân Phân nói:
"Ngươi dượng là báo xã in ấn bộ chấp hành chủ biên, mỗi tối đều phải đến xưởng in giá·m s·át công tác."
Nhìn Hoắc Diệu Văn, Trương Xuân Phân lại cười nói tiếp:
"Diệu Văn ở Hồng Kong là giảng viên Đại học Hồng Kông, ta cứ tưởng Thành Tài ca chắc là hỏng hết rồi. Thời trẻ hắn học hành không tốt, bây giờ con trai lại là giảng viên đại học, chắc chắn rất vui mừng."
Trương gia và Hoắc gia thời trẻ đều sống trong một khu thị tộc, Trương Xuân Phân từ nhỏ đã học chung với biểu ca Hoắc Thành Tài, mặc dù hơn kém hai lớp, nhưng hai người thường xuyên học chung, nên rất thân quen, vì thế nàng hiểu khá rõ về Hoắc Thành Tài.
Nghe cô cô nói vậy, Hoắc Diệu Văn khẽ cười. Về chuyện gia đình trưởng bối, hắn không có nhiều điều để nói, nhưng chuyện phụ thân Hoắc Thành Tài học hành không giỏi thì hắn đã biết từ lâu.
Bên cạnh, Trương Chí Đức bỗng lên tiếng:
"Diệu Văn lần này đến nước Mỹ dự định ở bao lâu?"
Hoắc Diệu Văn trả lời thẳng thắn: "Vì là xin nghỉ phép đến đây, trường học bên kia còn có lớp phải tham gia, nên ngày mai có thể sẽ phải mua vé máy bay về."
"Vậy sao không ở lâu thêm vài ngày?" Trương Xuân Phân nhíu mày, nói:
"Thật vất vả mới đến được nước Mỹ, lại không ở lâu, sao không ở lại vài ngày nữa, để Uyển Quân dẫn ngươi đi dạo San Francisco?"
Thấy cô cô có ý giữ lại, Hoắc Diệu Văn đành bất đắc dĩ nói: "Ta cũng muốn ở lâu hơn, nhưng trường học chưa nghỉ, ta phải xin phép lão sư để tham gia một vài lớp mới có thể nghỉ. Nếu không về sớm, ta sợ công việc sẽ bị ảnh hưởng."
"Ân, cũng đúng." Trương Xuân Phân thở dài, gật đầu nói:
"Công việc vẫn là quan trọng, lần sau có cơ hội đến Mỹ lại."
"Đúng vậy, sẽ có cơ hội." Hoắc Diệu Văn mỉm cười.
Sau khi cô cô và dượng ăn xong cơm chiều, theo ý của cô cô, ban đầu định là nàng và Trương Uyển Quân ngủ chung một phòng, còn Hoắc Diệu Văn và dượng sẽ ngủ một phòng riêng.
Nhưng sau đó nghĩ đến việc Trương Chí Đức có thể phải thức dậy ban đêm đi tiểu, sợ làm phiền đến Hoắc Diệu Văn, nên nàng quyết định lên lầu lấy giường và chăn đệm, mang xuống phòng khách để Trương Chí Đức nghỉ ngơi.
Hoắc Diệu Văn vốn định từ chối, nhưng không lay chuyển được sự nhiệt tình của cô cô, chỉ có thể lên lầu vào phòng của biểu muội Trương Uyển Quân để nghỉ.
Gian phòng ngủ này rất nhỏ, gần như chỉ đủ chứa một chiếc giường phô ngoại. Còn lại chỉ có một lối đi hẹp và một chiếc bàn nhỏ cạnh giường. Dù diện tích nhỏ, nhưng không khí trong phòng lại rất ấm áp, đặc biệt là phần tường có chút cũ nát, được biểu muội dán giấy hồng phấn lên, tạo nên một không gian có phần ngọt ngào, mang hơi thở thiếu nữ.
Có lẽ do ngồi máy bay cả ngày, vừa lên giường, Hoắc Diệu Văn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Vào lúc đêm khuya, không gian tĩnh lặng.
Hoắc Diệu Văn mơ màng tỉnh lại, cảm giác hơi khát nước. Theo bản năng, hắn muốn với tay lấy ly nước trên bàn, nhưng không tìm thấy. Mở mắt ra, hắn lướt qua không gian u ám trong phòng, tận dụng ánh trăng yếu ớt chiếu qua cửa sổ, nhìn rõ mọi thứ trong phòng, lúc này mới nhớ ra rằng mình không còn ở ký túc xá đại học Iowa nữa.
Ban đầu, hắn định chịu đựng cơn khát đến sáng mới uống, nhưng cảm thấy càng khát lại càng khó chịu, đành phải bất đắc dĩ cẩn thận đứng dậy, phủ thêm áo khoác và chuẩn bị xuống lầu tìm nước uống.
Hắn sờ soạng đi ra ngoài, cẩn thận bước xuống cầu thang, từng bước một đi xuống dưới.
"Loảng xoảng."
Chỉ nghe thấy tiếng chén đĩa rơi xuống đất từ dưới bếp.
Lập tức, từ trong phòng bếp, tiếng cô cô vọng lên:
"Nói nhỏ thôi, đừng làm Diệu Văn tỉnh giấc."
"Đã biết." Dượng trả lời.
Rất nhanh sau đó, lại nghe thấy tiếng bật lửa và tiếng bếp lò.
Hoắc Diệu Văn đẩy cửa vào, vừa lúc nhìn thấy cô cô đang nấu nướng trên bếp, còn Dượng thì đang rửa mặt bên cạnh cái ao.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Trương Xuân Phân quay đầu lại, ngạc nhiên nói:
"Diệu Văn, sao ngươi lại xuống dưới? Có phải lửa bếp làm ngươi thức giấc không?"
Hoắc Diệu Văn lắc đầu:
"Không phải cô cô, chỉ là ta hơi khát nước, xuống lầu tìm nước uống thôi."
"Là, để ta rót nước cho ngươi."
Trương Xuân Phân vội vã buông chiếc chảo sắt trong tay, cầm phích nước nóng, rót một cốc nước ấm và đưa cho Hoắc Diệu Văn.
"Chân thành cảm ơn." Hoắc Diệu Văn bưng cốc nước lên, nhấp một ngụm. Cảm giác có chút thoải mái, nhưng hắn vẫn không vội uống hết, chỉ nhìn qua dượng đang rửa mặt và hỏi:
"Dượng sáng nay còn phải đi báo xã a?"
Trương Chí Đức dùng nước lạnh rửa mặt, cảm giác nước lạnh làm tỉnh táo lại, cả người cảm thấy phấn chấn hơn nhiều. Nghe Hoắc Diệu Văn hỏi, hắn quay đầu lại, mỉm cười gật đầu nói:
"Ân, còn phải đến xưởng in ấn giá·m s·át công nhân."
"Ăn sáng ở đây hay mang đi?" Trương Xuân Phân quay đầu liếc nhìn Trương Chí Đức.
"Phải mang đi, muộn rồi, không kịp ăn nữa." Trương Chí Đức lắc đầu.
Trương Xuân Phân nói:
"Vậy để ta chuẩn bị cơm cho ngươi mang theo, đừng để nguội, không cần giống lần trước, ngươi hay để lạnh mà ăn, dạ dày ngươi không tốt, ăn như vậy dễ bị t·iêu c·hảy."
"Đã biết."
Trương Chí Đức vội vàng cầm lấy hộp cơm mà Trương Xuân Phân chuẩn bị, đồng thời lấy một xấp công văn. Trước khi rời phòng bếp, hắn phất tay chào hai người, bước vào bóng tối đêm khuya, đi đến báo xã không xa phía trước.
"Dượng liền đi bộ qua đi?" Hoắc Diệu Văn nhìn cô cô đang thu dọn đồ đạc hỏi.
"Ân, không xa đâu, đi khoảng nửa giờ là đến."
Cô cô cười quay đầu lại nhìn Hoắc Diệu Văn, rồi hỏi:
"Diệu Văn, ngươi có đói bụng không, muốn cô cô làm chút gì nóng cho ngươi ăn không?"
"Không cần cô cô, ta không đói bụng."
Hoắc Diệu Văn nâng ly nước lên, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:
"Cô cô, A ma nói cữu công trước kia làm ăn lớn, mở cả một đại tửu lâu, sao bây giờ chỉ còn kinh doanh một nhà hàng nhỏ thế này?"
Kỳ thực, Hoắc Diệu Văn đã muốn hỏi câu này từ lâu. Dù hắn biết gia đình cữu công, Trương Hoa Uy, chắc chắn đã sa sút, mới dẫn đến tình trạng hiện tại, nhưng nhìn vào không gian thương mại của Quảng Đông trước kia, diện tích vẫn rất lớn, có hai tầng, ít nhất phải có khoảng 5000 mét vuông.
Dù sao, một người có thể mở được một tửu lâu lớn như vậy, dù cho kinh doanh có thua lỗ, cũng không thể rơi vào tình trạng như bây giờ.
Hơn nữa, A ma có nói, gia đình Trương Hoa Uy trước đây cũng coi như có gia cảnh khá giả, nếu không thì sao lại có thể đến Mỹ mở tửu lâu vào thời kỳ đó?
Trước kia, Hoắc Diệu Văn không dám hỏi cữu công, cũng không muốn hỏi biểu muội Trương Uyển Quân, vì dù sao nàng còn nhỏ, không thể nào biết được lý do.
Sau đó, khi vợ chồng Trương Xuân Phân trở về, hắn thật sự muốn mở lời, nhưng Trương Uyển Quân luôn ở bên cạnh, nên hắn cũng ngại không hỏi.
Lúc này, khi chỉ còn lại Trương Xuân Phân, và không gian khá thoải mái, lại lúc chạng vạng, Hoắc Diệu Văn không thể kiềm chế được nữa, đành phải hỏi.
Trương Xuân Phân nghe xong câu hỏi của Hoắc Diệu Văn, rõ ràng có chút bất ngờ, dừng lại vài giây, sau đó nàng khẽ thở dài, đôi mắt hơi buồn.
Sau một lúc suy nghĩ, nàng nói:
"Diệu Văn, chuyện này cữu công không muốn nói với ngươi, vì hắn không muốn làm ngươi và cô mẫu cũng như biểu ca lo lắng. Thật ra, chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, nói hay không cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ sợ khi ngươi về Hồng Kông, cô mẫu hỏi đến, lại khiến nàng lo lắng."
Trương Xuân Phân tiếp tục:
"Kỳ thực trước kia cữu công mở tửu lâu ở China Town, kinh doanh rất tốt. Cửu công làm món ăn Quảng Đông, mà ở China Town lại có nhiều người Quảng Đông, vì thế lượng khách luôn đông đúc. Khi đó, cữu công còn chưa đầy 50 tuổi, rất thích đi khắp nơi, lúc nào cũng mang theo một chiếc lồng chim, đi dạo khắp các ngóc ngách."
"Chính vì vậy, cữu công mới quen biết một người đồng hương, hai người ngay từ đầu chỉ là bạn bè bình thường, thường xuyên cùng nhau khoe chim, chơi đùa. Ban đầu cũng chẳng có gì, nhưng người đó lại rất thích đ·ánh b·ạc, thường kéo cữu công tham gia. Dần dần, cữu công cũng bị cuốn vào, rồi cả hai cùng nhau đi đ·ánh b·ạc..."
Hoắc Diệu Văn không cần nghe hết, cũng có thể đoán được kết quả. Cữu công đã không thể kiềm chế được bản thân, kết quả là đã mất hết gia sản, kiếp đỏ đen a. (Ta mang bao tội lỗi. Nên thân ta giờ đây....)
Kể xong, Trương Xuân Phân có vẻ nhẹ nhõm hơn, thấy Hoắc Diệu Văn vẫn im lặng, nàng mỉm cười nói:
"Diệu Văn, ngươi cũng đừng quá lo lắng, hiện tại đã ổn nhiều rồi. Nợ nần đã trả hết, cữu công tuy chỉ có nhà hàng nhỏ, nhưng vẫn còn một số khách quen. Hơn nữa, ta và ngươi dượng cũng có chút tăng lương gần đây, cuộc sống cũng coi là ổn định lại. Ngươi về sau cứ nói với cô mẫu như vậy là được."
Hoắc Diệu Văn nhấp môi, trong lòng hắn nghe Trương Xuân Phân nói hiện tại trong nhà đã có thể ổn định, nhưng thật ra hắn vẫn chưa hoàn toàn tin. Nếu gia đình đã ổn định, thì sao biểu muội Trương Uyển Quân lại phải bỏ học? Buổi chiều khi trò chuyện, hắn cũng nhận ra Trương Uyển Quân rất muốn tiếp tục đọc sách.
Sau một hồi suy nghĩ, Hoắc Diệu Văn nói:
"Cô cô, hiện tại Hồng Kông phát triển rất nhanh, so với 20 năm trước gần như là một thế giới khác. Ta biết không ít người đã quay về Hồng Kông và phát triển rất tốt."
Vào những năm 60-70 của thế kỷ trước, người Hoa ở Mỹ sống khá khó khăn. Nếu ngươi đến China Town, gần như rất khó tìm được công việc tốt, trừ khi có trình độ học vấn cao, nếu không sẽ rất khó có cơ hội phát triển.
"Hồng Kông phát triển?" Trương Xuân Phân hơi sửng sốt, nghĩ ngợi một chút rồi lắc đầu:
"Ở đây còn tốt, dượng ngươi hiện tại đã lên làm chủ biên in ấn báo xã, tiền lương cũng tăng không ít, cuộc sống từ từ sẽ tốt lên."
Hoắc Diệu Văn không nói thêm gì nữa, hắn chỉ là nêu ra ý kiến của mình mà thôi. Dù sao, vào những năm 70, kinh tế Hong Kong mới bắt đầu phát triển mạnh mẽ.
Về tình hình ở Mỹ, hắn không rõ lắm, nhưng nghĩ đến dù kinh tế Mỹ phát triển, China Town ở đây vẫn có thể sẽ giữ nguyên như cũ. Phải chờ đến những năm sau, khi kinh tế Đại lục mạnh lên và người dân Trung Quốc du lịch nước ngoài nhiều hơn, China Town mới có thể bắt đầu phát triển.
Trương Xuân Phân nói:
"Hảo, Diệu Văn, thời gian cũng không còn sớm, ngươi lên lầu nghỉ ngơi sớm một chút đi."
"Hảo."
Hoắc Diệu Văn gật đầu, rồi bưng ly nước lên, xoay người lên lầu tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau.
Hoắc Diệu Văn dậy sớm, khi xuống lầu rửa mặt, hắn phát hiện cữu công và Trương Uyển Quân đã dậy từ lâu, đang bận rộn thu dọn bếp núc, rửa rau, rửa chén.
Cữu công vui vẻ nói:
“Diệu Văn, đi lên đi, lát nữa sẽ ăn sáng.”
“Ân.” Hoắc Diệu Văn đáp, rồi đi đến bên cạnh Trương Uyển Quân, nhìn nàng đang rửa rau, hắn hỏi:
“Có cần giúp gì không?”
“Không cần đâu biểu ca, ta đã rửa xong.” Trương Uyển Quân cười lắc đầu.
Trương Hoa Uy hỏi:
“Đúng rồi, Diệu Văn, hôm nay nghe cô cô nói, ngươi phải lên máy bay về Hồng Kông sao?”
“Đúng vậy, trường bên đó đã cho nghỉ nhiều ngày rồi, hôm nay phải về.” Hoắc Diệu Văn trả lời.
“Vậy là công việc quan trọng rồi, trước kia ta định dẫn ngươi đi chơi một vòng.” Trương Hoa Uy nói.
“Không cần đâu cữu công, lần sau có cơ hội lại đến Mỹ cũng được.” Hoắc Diệu Văn mỉm cười nói.
“Cũng phải.” Trương Hoa Uy gật gật đầu, rồi lại hỏi:
“Vé máy bay mua rồi à?”
“Rồi, chuyến bay buổi chiều, 3 giờ.” Hoắc Diệu Văn trả lời.
Vài phút sau, khi Trương Hoa Uy hoàn tất bữa sáng, ba người cùng nhau ăn một bữa đơn giản.
Không lâu sau khi ăn xong, một số khách quen đã đến quán.
Trương Hoa Uy cũng là không bận tâm đến Hoắc Diệu Văn, lại bận rộn trong bếp, Trương Uyển Quân tiếp khách ở phía trước, Hoắc Diệu Văn thỉnh thoảng giúp đỡ một chút, có khi là mang món ăn hoặc tiếp đón khách.
Phần lớn khách đến là những người quen thuộc. Khi họ nhìn thấy Hoắc Diệu Văn, ai nấy đều trêu đùa, nghĩ rằng hắn là bạn trai của Trương Uyển Quân. Mọi người sôi nổi trêu ghẹo Trương Hoa Uy, bảo hắn giao lại quán cho cháu gái, hắn liền ở trong nhà dưỡng lão liền hảo.
Mọi người mỗi người một câu, khiến Trương Uyển Quân mặt đỏ ửng, cũng không biết phải trả lời thế nào.
Nhưng thật ra khi Trương Hoa Uy bước ra, vừa vặn nghe được những câu trêu ghẹo của các khách quen, hắn cười ha ha một tiếng, mang theo khoe khoang ngữ khí nói đây là cháu trai của hắn, hiện đang là giảng viên đại học ở Hồng Kông.
Khi những người trong quán nghe thấy Hoắc Diệu Văn là giảng viên đại học, họ đều ngạc nhiên, không tiếc lời khen ngợi.
Đối với mọi người khen, Hoắc Diệu Văn phần lớn là cười không nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều đã đến.
Hoắc Diệu Văn thấy sự nhiệt tình của họ, liền nói: "Cô cô, dượng, không cần phiền phức như vậy đâu, ta một mình đi được rồi."
"Không có gì đâu, dù sao cũng đã xin nghỉ rồi." Trương Xuân Phân cười nói:
"Ngươi khó khăn lắm mới đến một chuyến nước Mỹ, chỉ ở lại một đêm rồi lại đi, người làm cô cô là ta lại không thể đưa ngươi một đoạn đường chứ. Đừng để cô mẫu biết, lại mắng ta là không chiêu đãi ngươi tốt."
Dượng Trương Chí Đức gật đầu:
"Đúng vậy, Diệu Văn, ngươi đến nước Mỹ không dễ dàng, đến trước thì chưa biết, nhưng phải đến lúc về, nhất định phải đưa tiễn một chút."
Cữu công Trương Hoa Uy ở bên cạnh nói:
"Diệu Văn à, tiệm của ta vẫn còn bận, không thể đưa ngươi đi được. Nhưng ngươi về nhớ thay ta hỏi thăm Quân Di tỷ nhé."
"Ân, ta sẽ hỏi thăm cữu công." Hoắc Diệu Văn cười nói.
Trương Hoa Uy đột nhiên nói:
"Đúng rồi, Uyển Quân, ngươi cũng đưa biểu ca đi nhé. 20 năm rồi mới gặp lại, ngươi nên đưa tiễn biểu ca."
Trương Uyển Quân gật đầu: "Ân."
Khi cả nhà chuẩn bị ra cửa, Trương Xuân Phân bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền quay lại hỏi Trương Uyển Quân:
"Uyển Quân, cái máy chụp ảnh còn ở trên lầu không?"
"Ở trên lầu ạ."
"Cuộn phim còn không?"
"Còn."
"Đem xuống đi, chúng ta chụp một bức ảnh gửi cho cô mẫu."
"Hảo."
Chỉ một vài phút sau, Trương Hoa Uy và Hoắc Diệu Văn cùng nhau đứng trước cửa quán ăn nhỏ, nhờ hàng xóm giúp đỡ chụp hai bức ảnh.
Hai cuộn phim được chia ra, một cuộn giữ lại ở nhà, một cuộn giao cho Hoắc Diệu Văn.
Trương Xuân Phân nghĩ rằng, lần này Hoắc Diệu Văn về Hồng Kông, có lẽ sẽ không biết khi nào mới có dịp quay lại, nên việc lưu lại bức ảnh này như một kỷ niệm cũng rất tốt.
Hoắc Diệu Văn tất nhiên là cười gật đầu đồng ý.
Hơn mười phút sau, Trương Xuân Phân, Trương Chí Đức và Trương Uyển Quân cùng Hoắc Diệu Văn lên xe, cùng đi đến sân bay quốc tế San Francisco.
Khi đến sân bay, chuyến bay đã thông báo, Hoắc Diệu Văn vội vã chia tay gia đình Trương Xuân Phân, xách hành lý, đi qua cửa kiểm tra an ninh, lên máy bay rời đi.
PS: Cầu đề cử phiếu, cầu cất chứa, cầu đánh thưởng……
Gần 4000 chữ, ban đầu định chia thành hai chương, nhưng sợ tạm dừng quá lâu, nên vẫn quyết định đăng một chương duy nhất. Cốt truyện sẽ đi đến hồi quan trọng, hy vọng mọi người có thể tiếp tục ủng hộ.