Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 205




"Chuyện đề điều nhất định phải khẩn trương giải quyết, bá tánh vùng hạ lưu đều sắp không chịu nổi rồi, thỉnh cầu phụ hoàng lập tức phái quan trị thuỷ đến nơi xảy ra thuỷ nạn!"

"Ngươi nghe không hiểu sao bát gia?"

Hoàng đế ngả người khoác tay lên long ngai, nhàm chán quan sát Đông Phương Tầm Tuyết cả buổi lải nhải việc trị thuỷ. Nha đầu này tài năng không cần phải bàn cãi nhưng quá dài dòng lôi thôi, có mỗi việc nhỏ mà cứ nói sang ngày này đến ngày khác.

"Đê vẫn chưa vỡ, ngươi trị thuỷ là trị cái gì chứ? Cứ cho người đấp mấy bao cát ở đó, dù sao lũ vẫn chưa kéo đến không cần phải gấp gáp làm những chuyện vô ích này."

"Phụ hoàng sao có thể nói như vậy được? Tu sửa đê điều vốn là chuyện hệ trọng, ngài phái người đi khắp vùng hạ lưu xem thử xem, tất cả đê ngăn lũ đều đã hư hại nghiêm trọng không cần mưa to lũ lớn chỉ một cơn mưa nhỏ cũng đủ làm vỡ đê. Một khi đê thật sự vỡ, không chỉ bá tánh vùng hạ lưu mà những vùng lân cận đều sẽ gặp nạn. Phụ hoàng nếu ngại phiền cứ để nhi thần lo liệu chuyện này, khẩn xin phụ hoàng cho mở quốc khố tu sửa đê điều an định bá tánh vùng có nguy cơ vỡ đê."

"Quốc khố! Quốc khố cái gì chứ!? Kim ngân trong quốc khố không còn bao nhiêu, ngươi còn muốn lấy đi trị thuỷ, ngươi lẽ nào muốn hoàng thân quốc thích không cơm ăn áo mặc mới vừa lòng? Bát gia, trẫm nghĩ ngươi thông minh hiểu chuyện mới phong ngươi làm Thái tử, việc hôm nay ngươi làm thật sự khiến trẫm rất thất vọng!"

"Nếu phụ hoàng đã nói quốc không không còn bao nhiêu vậy ngài xây thêm toạ lâu làm gì? Ngài muốn kim ốc tàng kiều, xây hồ uyên ương, lập vườn hí nguyệt, tất cả đều là gánh nặng đè trĩu trên vai bá tánh. Bọn họ trong nhà dưỡng thê dưỡng nhi còn phải dưỡng đám mỹ nhân trong hậu cung, bây giờ cả việc nhỏ như tu sửa đê điều triều đình còn làm không được chẳng phải đang bức bọn họ khởi nghĩa tạo phản sao?"

Đông Phương Tầm Tuyết biết khuyên không được cũng biết lão phụ hoàng chỉ ăn cứng không ăn mềm, nàng lần này đã quyết tâm phải lấy bằng được quốc khố trị thuỷ cứu giúp bá tánh, ai cũng đừng hòng ngăn cản.

"Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Phụ hoàng không tu tâm dưỡng tính, dốc lòng dốc sức bảo vệ cơ nghiệp thiên thu mà lại trầm mê tửu sắc, không màn đến bá tánh lầm than. Thứ nhi thần nói một lời, ngài còn tiếp tục như vậy không chỉ bá tánh ngay cả nhi thần cũng sẽ không tiếp tục giúp người, hoàng vị này ngài ngồi được thì phải cán đáng được thiên hạ. Nhi thần chấp nhận từ bỏ tử bào kim đai, không cần làm hoàng tước, một mình quy ẩn điền viên không màn danh lợi!"

"Ngươi là muốn làm phản sao!!?"

Tấu chương trên bàn đều bị thánh thượng giận dữ gạt xuống, cung nữ thái giám nhất tề hoảng loạn quỳ sụp xuống đất không dám thở lấy một hơi. Bát gia kiên trung chính nghĩa, coi trọng căn cơ đại nghiệp luôn không ngừng tìm cách can gián hành vi sai trái của Hoàng thượng nhưng lần nào cũng tranh cãi đến gà bay chó sủa. Bọn họ chỉ là nho nhỏ hạ nhân, mạng đều nằm trong tay chủ tử, vạn nhất chủ tử giận cá chém thớt bọn họ cũng không nói được gì.

"Trẫm còn chưa tính đến ngươi trong phủ dưỡng tiểu tiện nhân ngươi đã trách trẫm hậu cung đông đảo? Không làm hoàng tước nữa? Hảo a, trẫm lập tức phế ngươi xem thử tiểu tiện nhân đó có theo ngươi về nông thôn cày ruộng dệt lụa hay không!?"

"Tuyệt Ca không phải tiện nhân, nàng là người trong lòng nhi thần!" Đông Phương Tầm Tuyết nhẫn nhịn cũng nhẫn nhịn đủ rồi, nàng trước nay không nói là vì giữ thể diện hoàng thất nhưng bây giờ xem ra không cần nữa: "Phụ hoàng nếu đã muốn phế nhi thần thì nhi thần cũng không còn lời gì để nói, từ nay về sau nguyện cầu chúc Đại Minh thiên thu vạn đại, phụ hoàng an khang vạn tuế."

Mắt thấy bát gia muốn đi, lão hoàng đế kinh hãi đứng bật đậy: "Ngươi đứng lại! Trẫm nói cho ngươi đi sao!?"

"Phụ hoàng, nhi thần chỉ hy vọng phụ hoàng có thể mở quốc khố tu sửa đê điều, an định bá tánh sống ở vùng có nguy cơ vỡ đê. Đây là chuyện triều đình nên làm, nếu cả chuyện này nhi thần cũng không làm được thì còn mặt mũi gì tiếp nhận sắc phong Thái tử? Có mặt mũi gì sống trong vương phủ xa hoa đầy người hầu kẻ hạ?"

"Ngươi không thể vì trẫm mà suy nghĩ sao? Trẫm cũng đã dung túng ngươi giữ Phó Tuyệt Ca trong phủ, cũng đưa Phó Yên Ca đến chỗ ngươi hầu hạ, ngươi còn có điểm gì bất mãn chứ?"

"Nhi thần không cần Phó nhị lệnh ái hầu hạ, trong lòng nhi thần chỉ có Phó Tuyệt Ca, những người khác đối với nhi thần đều là dư thừa. Cũng giống như bá tánh ở hạ lưu lúc này, trong lòng chỉ có suy nghĩ phải lập tức tu sửa đê điều chứ không phải là ăn ngon mặc đẹp và càng không phải là đông đảo thị thiếp hầu hạ."

"Trẫm đúng là hết cách với ngươi!" Nói đi nói lại hoàng đế cũng không còn cách nào khác ngoài đem tiền nhả ra: "Quốc khố không còn nhiều tiền, ngươi liệu mà thu xếp đi."

"Sắp tới là tiết nguyên tiêu, trong cung có nhiều việc phải lo. Mỹ nhân tháp, toạ lâu, uyên ương hồ, hí nguyệt viên đều không cần thi công nữa, người nhi thần sẽ an bài thoả đáng, chỉ cần phụ hoàng ban xuống một đạo chiếu thư là được."

"Không thể ngừng! Quân vô hí ngôn, trẫm đã đáp ứng Tào quý nhân rồi, ngươi bảo dừng mặt mũi trẫm phải để ở đâu?"

"Phụ hoàng cứ việc nói tu sửa đê điều là việc cấp bách, những thú vui khác đều không quan trọng, là thê thiếp của hoàng thất Tào quý nhân nhất định hiểu được phiền não của phụ hoàng." Đông Phương Tầm Tuyết cung kính chấp tay, lời nói không hề có một tia nhân nhượng nào: "Nhi thần còn một yêu cầu, chính là giải tán bớt hậu cung của ngài. Một ngày hậu cung còn đông đảo thì bá tánh còn phải cực khổ, quốc khố còn phải kiệt quệ, nhi thần khẩn xin phụ hoàng vì Đại Minh vì cơ nghiệp thiên thu mà tam tư suy xét."

"Giải tán?"

"Một nửa."

"Ngươi còn muốn giải tán một nửa?" Hoàng đế nghe như ngũ lôi oanh đỉnh ngã ngồi xuống long ỷ, run run chỉ vào mặt nàng đay nghiến: "Hảo, vậy ngươi đem Phó Tuyệt Ca trong vương phủ đuổi đi, trẫm lập tức giải tán toàn bộ hậu cung!"



"Phụ hoàng, nhi thần cùng Phó Tuyệt Ca nhiều năm tình cảm, không phải nhất thời sủng hạnh, nhi thần tuyệt không cô phụ nàng. Còn phụ hoàng ngài tam cung lục viện đông đảo nhưng bọn họ đều là yêu ma mê hoặc chủ, thật sự không thể giữ lại trong cung. Nếu phụ hoàng không nỡ nhi thần chỉ còn cách đuổi cùng giết tận, toàn bộ đám sủng phi đều đuổi ra khỏi cung, đến lúc đó phụ hoàng ngài không được hối hận đâu."

"Ngươi dám? Ngươi nghĩ trẫm không dám phế ngươi sao?"

"Không chỉ nhi thần mà bá quan văn võ đều muốn đuổi hết đám yêu ma mê hoặc chủ xuất cung. Nếu phụ hoàng kiên quyết không đuổi người nhi thần chỉ còn cách cầu cạy bá quan văn võ giúp một tay."

"N-Ngươi... ngươi..."

Đông Phương Tầm Tuyết mặt lạnh cắt đứt lời nói của hoàng đế: "Phụ hoàng, bá quan văn võ đã không còn tín nhiệm ngài như trước, ngài cũng đừng bức bọn họ tạo phản được không?"

Với tình hình hiện tại của hoàng đế căn bản không thể chống đỡ nổi quan lại tạo phản, càng không chống nổi bá tánh khắp nơi khởi nghĩa. Suy tính thiệt hơn vẫn là hoàng vị quan trọng, có hoàng vị hắn muốn bao nhiêu mỹ nhân mà không được.

"Chỉ lần này thôi, trẫm sẽ giải tán mỹ nhân nhưng đuổi người nào phải có lệnh của trẫm."

"Phụ hoàng nếu giải tán phân nửa nữ tử trong cung nhi thần đã vô cùng cảm kích." Đông Phương Tầm Tuyết nhấc khoé môi tựa tiếu phi tiếu: "Phụ hoàng anh minh, Đại Minh có phúc."

"Cút đi, trẫm không muốn nhìn thấy ngươi."

"Nhi thần xin phép cáo lui."

"Khoan đã."

Lão hoàng đế nhớ ra một chuyện, vẫy tay cho lui bớt hạ nhân rồi nói: "Ngươi có điểm nào không thích Phó Yên Ca? Trẫm thật sự không hiểu ngươi vì lý do gì mà lại mê đắm Phó Tuyệt Ca như vậy, cùng lúc có hai tỷ muội bọn họ không phải tốt hơn sao?"

"Phụ hoàng không hiểu, nhi thần cũng không cần hiểu."

Đông Phương Tầm Tuyết hướng hoàng đế hành lễ lần nữa rồi xoay người rời đi chẳng buồn ngoảnh đầu nhìn lại.

"Nó nói vậy là có ý gì?"

Công công thành thực lắc đầu tỏ ý bản thân cũng không hiểu.

Lão hoàng đế trừng trừng nhìn bóng lưng Đông Phương Tầm Tuyết, xem ra hắn vẫn chưa hiểu hết đứa con này của mình.

- --------------------------------

Nguyên tiêu tiết, người người nhà nhà treo đèn trước cửa, đường phố so với ngày thường lại càng náo nhiệt. Trời vừa sáng Phó Tuyệt Ca đã thức dậy, một mình chuẩn bị hết mọi thứ, quan phục được nàng là phẳng treo gọn trên giá. Hôm nay bát gia vào cung bàn chuyện hôn sự với Hoàng hậu nương nương, đêm qua nàng sợ đến nỗi không ngủ được. Trong lòng sớm biết bát gia sẽ bị cự tuyệt nhưng vẫn không ngừng hy vọng kì tích sẽ xảy ra.

Đông Phương Tầm Tuyết sờ soạng khắp giường không tìm được hơi ấm của tiểu ngốc, ngay tức khắc tỉnh táo đảo mắt nhìn bốn phía tìm kiếm thân ảnh nhỏ bé. Vừa vặn nhìn thấy Phó Tuyệt Ca ngẩn người đứng nhìn cửa sổ, y phục trên người đơn bạc không chống đỡ nổi khí lạnh ào ào tràn vào ngoạ phòng.

"Tiểu ngốc, nàng đứng đó làm gì vậy?"

Nghe gọi Phó Tuyệt Ca máy móc quay đầu lại, thâm tâm vẫn chưa nguôi lo lắng: "Ta đang nghĩ Hoàng hậu nương nương nghe ngài muốn cầu thân sẽ phản ứng thế nào."

"Nghĩ chuyện này làm gì, ta trước sau cũng sẽ thú nàng, nếu không được thì chúng ta cố gắng đi một đường vòng thật lớn cũng có lúc đến nơi thôi."

Nghĩ đến gì đó Phó Tuyệt Ca yếu ớt lắc đầu: "Không nói chuyện này nữa, ta đi gọi A Xán mang tảo thiện đến."

"Không cần đâu, trong cung sự vụ nhiều, ta còn phải xử lý chuyện đê điều không thể trì hoãn thêm nữa. Nàng ở trong phủ ngoan ngoãn đợi ta, nhớ kĩ, tuyệt đối không được suy nghĩ linh tinh rồi tự doạ chính mình."



"Ta biết rồi, bát lang rửa mặt súc miệng đi."

Đông Phương Tầm Tuyết ngọt ngào vỗ vỗ má tiểu ngốc hai cái an ủi rồi rời đi rửa mặt súc miệng. Tranh thủ lúc này Phó Tuyệt Ca mang y phục đến, vuốt phẳng các mặt rồi đứng chờ bát gia vệ sinh cá nhân. Dáng vẻ không khác gì tiểu thê tử vừa xuất giá ngoan hiền nhu thuận hầu hạ quan lang thay y phục.

"Ta đi sớm sẽ về sớm, nàng trong phủ không cần quản đến ả điên kia, đợi ả náo chán rồi tự biết thu dọn về Công tước phủ. Chuyện này ta cũng sẽ nói lại với phụ hoàng, hắn nếu không nguyện ý ta trực tiếp đuổi ả đi, ta không tin Thân vương phủ này ta không làm chủ được."

"Hôm nay nếu Hoàng thượng và nương nương không đồng ý ngài cũng đừng cùng hai vị tranh cãi, cùng lắm ta làm thiếp thất vẫn có thể ở bên cạnh hầu hạ ngài."

"Nói lung tung, ta sao có thể để nàng làm thiếp thất chứ?"

"Ngài cứ nghe lời ta nói, thê tử lấy hiền thiếp thất lấy người mình thích, làm thiếp thất ta cũng không cảm thấy uỷ khuất."

"Ta không cho nàng nói mấy lời này, chuyện hôn sự cứ để ta xử lý, nàng chỉ việc ngoan ngoãn đợi ta trở về báo tin tốt là được."

Phó Tuyệt Ca sắc mặt ngưng trọng nhưng cũng không nói thêm gì nữa, nhanh chóng giúp bát gia mặc quan phục đội quan mão, cẩn thận lùi về hai bước kiểm tra lần nữa. Trong lòng Phó Tuyệt Ca đã có tính toán của riêng mình, nàng không làm đích thê cũng được, cùng lắm thì đấu với Phó Yên Ca thêm mấy trận. Nàng ở trong cung trao dồi một thân bản lĩnh đủ để đối phó với mẫu tử Phó Yên Ca, nếu còn không được thì nhờ bát gia giúp đỡ.

"Bát lang đi đường cẩn thận."

"Hảo, nàng không cần đi theo tiễn ta đâu."

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh chóng rời khỏi viện tử đi thẳng ra cửa, áo choàng màu lam không ngừng phấp phới bay trong gió.

Tiết trời vào xuân hãy còn se se lạnh, tuyết đã ít hơn trước rất nhiều, đường đi trơn trượt ẩm ướt mọi người đều phải cẩn thận di chuyển.

Cả buổi sáng bận rộn trên triều đường đến gần chính ngọ Đông Phương Tầm Tuyết mới có cơ hội đến Dực Khôn Cung tìm Hoàng hậu nương nương bàn chuyện hôn sự. Thường thị cũng không nghĩ nàng sẽ đến, lúc nghe tin bát gia cầu kiến liền vội vã gọi người đi nấu nước phao trà, chuẩn bị thêm ít cao điểm để nàng lót dạ. Nha đầu này chính là miễn tử bài của nàng, dù có không thích cũng phải nhiệt tình.

"Bát gia lâu rồi không đến hôm nay đến tìm bản cung là vì chuyện gì?"

"Nhi thần có hỉ sự muốn báo với nương nương." Đông Phương Tầm Tuyết hiếm khi ở trước mặt Thường thị lộ ra tia vui mừng, từ trong ngực áo lấy ra một quyển tấu hai tay dâng lên: "Nhi thần muốn cầu thân, Khang Ninh Công Phó tam lệnh ái Phó Tuyệt Ca."

Nháy mắt sắc mặt Hoàng hậu sa sầm không vui, miễn cưỡng cầm quyển tấu từ tay Đông Phương Tầm Tuyết lật ra xem. Nha đầu Phó Tuyệt Ca bản lĩnh thế nào nàng cũng nắm được bảy tám phần, tài hoa tài năng không cần bàn cãi chỉ có điều không hợp ý nàng.

"Bản cung biết ngươi và Phó tam nhiều năm qua tình cảm sâu đậm, thân là mẫu thân bản cung không có lý nào ngăn ngươi thú thê nạp thiếp. Gia cảnh phẩm hạnh của Phó tam đều tốt không có điểm nào đáng chê trách, bản cung nghĩ để nàng làm thứ thiếp cho ngươi là thích hợp nhất."

"Nhi thần muốn chọn nàng làm đích thê, nếu không phải nàng vậy thì nhi thần không thành thân nữa."

"Ngươi nghĩ bản thân có thể bàn điều kiện với bản cung sao?" Thường thị lạnh lùng ném quyển tấu xuống chân Đông Phương Tầm Tuyết: "Phó tam thân phận thế nào chắc ngươi cũng rõ, là một thứ nữ được làm thứ thiếp cho vương trữ là vinh hạnh ba đời ngươi còn muốn ả làm đích thê? Ngươi có nghĩ qua liệu Phó tam có thích hợp với ngươi hay không? Tình cảm là tình cảm, nhưng thú thê thú hiền nạp thiếp nạp mỹ, ngươi nhìn lại mình xem đã làm đúng như cổ nhân dạy không? Bản cung đã nhân nhượng cho ả làm thứ thiếp, nếu ả còn dám đòi hỏi, bản cung khẳng định có biện pháp dạy dỗ lại tiện nhân này."

"Hoàng hậu nương nương nặng lời rồi, Tuyệt Ca nói thế nào cũng là hào môn lệnh ái, làm thiếp thật sự uỷ khuất nàng rồi. Nhi thần không cầu mong gì cả, chỉ mong nương nương chấp nhận ban cho Tuyệt Ca danh phận đích thê là đủ."

"Bản cung nói không thể, ngươi không nghe cũng phải nghe. Ngươi còn dây dưa nói mấy lời vô nghĩa thế này nữa thì Phó Tuyệt Ca đừng hòng gả vào vương phủ, để ả cả đời làm nô làm bộc hầu hạ ngươi đi!"

Đông Phương Tầm Tuyết nhịn không được đứng bật dậy: "Hoàng hậu nương nương thật sự không cho Tuyệt Ca danh phận sao?"

"Dĩ nhiên cho, là cho nàng danh phận thứ thiếp, hảo hảo hầu hạ ngươi còn không đủ sao? Hảo hài tử, bản cung là mẫu thân của ngươi sẽ không bao giờ hại ngươi, đừng để mấy lời đường mật sáo rỗng mà đánh mất tiền đồ bản thân." Thường thị bước xuống nhuyễn tháp thân thiết nắm lấy bàn tay Đông Phương Tầm Tuyết dẫn nàng ngồi xuống ghế: "Tuyết nhi ngươi xem, Phó Yên Ca mệnh cách hoàng hậu, xinh đẹp khoan dung thích hợp làm đích phi của ngươi nhất. Ngươi nếu thích Phó Tuyệt Ca thì cứ nạp nàng, muốn dùng tam thư lục lễ hay kiệu hoa bát người khiêng rình rang gả nhập vương phủ đều được. Bên cạnh có hai mỹ nhân, một bên thích hợp một bên động lòng, ngươi cũng không thiệt thòi đi?"

Trước nay Hoàng hậu chưa bao giờ gọi nàng là Tuyết nhi, tâm Đông Phương Tầm Tuyết đau buốt như ai dùng lợi kiếm đâm thủng. Nhưng nàng biết những lời đường mật này chỉ để lừa gạt nàng nghe lời, nàng cũng không phải đồ ngốc mà nhìn không thấu.