Lưu công công vừa thấy Phó Tuyệt Ca liền bước lên ngăn cản: "Phó tam lệnh ái sao lại ở đây rồi? Đây là Thân vương phủ không phải Công tước phủ, ngươi đến đã báo với bát gia hay chưa?"
Phó Tuyệt Ca hít một hơi thật sâu, cảm giác khí lạnh đang từng chút đông cứng thân thể: "Ta vốn ở đây, công công muốn biết chi tiết thì tìm bát gia mà hỏi. Trong Thân vương phủ này ta cũng coi như là khách, viện tử trước mặt ngươi là bát gia ban cho ta, muốn xây muốn sửa có phải nên hỏi ý ta không?"
"Xem ra Phó tam lệnh ái có chuyện hiểu lầm rồi." Lưu công công ngạo mạn chỉ vào viện tử sau lưng, giọng điệu chua chát sâu cay: "Đây là viện tử dành cho chính phi, chỉ chính phi mới được hưởng dụng. Ngài không danh không phận lại chỉ là khách mà trú ở viện tử này thì thật không thoả đáng. Hoàng thượng đã hạ lệnh ban viện tử này cho Phó Yên Ca lệnh ái, nếu lệnh ái không có ý kiến gì thì nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi đây đi."
"Các ngươi gấp gáp như vậy rốt cuộc đã hỏi ý bát gia hay chưa? Bát gia có đồng ý để các ngươi sửa chữa viện tử này hay không?"
"Tam muội muội không cần lấy bát gia hù doạ ta, đây là lệnh của thánh thượng, ngài muốn ta trú ở đây thì ta chính là chủ nhân ở đây. Bát gia đại nhân trăm công nghìn việc, còn phải chuẩn bị lễ sắc phong sao có thể quản chút việc nhỏ nhặt như vậy chứ?"
Phó Yên Ca so với mấy ngày trước gặp ở Công tước phủ hoàn toàn thay đổi, ăn mặc diêm dúa, đầu tóc cầu kì, đến cả điệu bộ cũng cố tỏ ra thật giống một đích nương tử.
Phó Tuyệt Ca không danh không phận dĩ nhiên chỗ dành cho đích nương tử nàng không thể trú, cũng không có lý do gì để tranh với Phó Yên Ca. Mười ngón tay vô thức siết lại thành đấm, nén xuống chua xót quay sang tứ đại nha hoàn phân phó.
"Dọn hết đồ của ta sang một gian phòng khác đi."
"Muội muội không cần nhọc lòng, chỗ của ngươi ta đã chọn sẵn rồi. Dù sao ngươi cũng là khách, chỗ ở của ngươi cũng không nên quá tệ có phải không?"
Nói xong ma ma bên cạnh Hoàng hậu nương nương liền bước lên: "Tây sương đã an bài thoả đáng mời lệnh ái theo ta."
A Phỉ bất bình bước lên tranh cãi: "Tây sương? Tây sương nhỏ như vậy lại còn cũ kĩ chưa sửa chữa sao lệnh ái nhà ta có thể ở được chứ? Bát gia sủng ái lệnh ái nhà chúng ta, ban cho nàng địa phương này, các ngươi muốn chuyển cũng phải hỏi ý bát gia mới đúng! Ta không biết, ở Thân vương phủ này bát gia nói mới tính, bọn ta tuyệt đối không dời chỗ!"
"A Phỉ đừng náo!" Phó Tuyệt Ca gắt gỏng một tiếng, quay sang A Xán phân phó: "Dẫn mấy người vào thu dọn đi."
A Xán thoáng chần chờ nhưng nhìn phía nhị lệnh ái khí thế như vậy cũng không dám không nghe, miễn cưỡng dẫn theo vài cung nữ vào trong thu dọn đồ đạc.
Phó Yên Ca đã dám đến đây thể hiện uy phong thì chín phần là do Hoàng thượng Hoàng hậu chống lưng, Phó Tuyệt Ca thân cô thế cô lại không có bát gia ở đây, tốt nhất vẫn nên ngoan ngoãn nghe theo. Không biết bát gia trở về sẽ xử lý thế nào, nhưng ít nhất có ngài nàng cũng yên tâm hơn.
Thu dọn xong Phó Tuyệt Ca dẫn theo cung nữ đến tây sương nghỉ ngơi, chờ cả buổi sáng cũng không thấy bát gia trở về, xem chừng là bị Hoàng thượng cố ý giữ lại.
Bên Phó Yên Ca bắt đầu thị uy với hạ nhân trong phủ, huyên thuyên về chủ nhân mới, quy tắc mới, cách thức hầu hạ, thậm chí là bắt hạ nhân gọi nàng là chủ tử nương nương. Hạ nhân cũng chỉ là người làm công nhận bổng lộc, chủ tử dạy thế nào thì nghe thế đó, chẳng mấy chốc vương phủ đã trở thành thiên hạ của Phó Yên Ca.
Lúc trưa vẫn tốt, đến chiều Phó Yên Ca sai người canh chừng trước tây sương không cho Phó Tuyệt Ca tuỳ ý xuất nhập, hẳn là sợ nàng chạy đi tìm bát gia kiện cáo. Thật ra Phó Tuyệt Ca không lo lắng lắm, bát gia cũng không thể ở mãi trong cung sớm muội cũng hồi phủ. Đợi ngài về nhất định sẽ nghĩ cách đem nàng ra ngoài.
Đến chiều tối Đông Phương Tầm Tuyết từ Nghĩa vương phủ đưa tang trở về, mệt mỏi cả ngày chỉ chờ đợi cái ôm ấm áp của nương tử, vạn vạn không ngờ đập vào mắt là Phó Yên Ca xum xoe chạy đến.
"Bát gia ngài về rồi sao? Có mệt lắm không? Để tiểu nữ giúp ngài thay y phục nhé?"
"Ngươi sao lại ở đây? Tuyệt Ca đâu?"
"Tiểu nữ được lệnh của thánh thượng đến hầu hạ bát gia, từ nay về sau sẽ lưu lại Triết Thân vương phủ, viện tử này cũng là thánh thượng ban thưởng cho tiểu nữ." Phó Yên Ca còn sợ lời mình nói không đủ chân thành mà bước lên giúp bát gia tháo hạ quan phục: "Chuyện này đúng là có hơi vội vã nhưng thánh thượng đã quyết tiểu nữ cũng..."
Cánh tay bị một lực rất lớn vỗ rơi xuống cảm giác xương cốt đều đang kêu gào phản kháng, Phó Yên Ca đau đến hít phải một ngụm lãnh khí: "B-Bát gia ngài làm gì vậy?"
Đông Phương Tầm Tuyết chưa từng nhân nhượng với ai, đặc biệt là kẻ ức hiếp tiểu ngốc: "Thân vương phủ này lời bản vương nói mới là tối thượng, viện tử ngươi đang đứng thuộc về Phó Tuyệt Ca, người khác cũng đừng hòng bước vào đây giễu võ dương oai. Bản vương cho ngươi nửa khắc, lập tức thu dọn rời khỏi Thân vương phủ."
"Đây là thánh thượng chi lệnh, lẽ nào bát gia dám không tuân?"
"Đừng để bản vương nhắc lại hai lần."
Sau lưng Đông Phương Tầm Tuyết xuất hiện bốn năm thủ vệ, Phó Yên Ca sợ hãi lùi về hai bước may mà có cung nữ kịp đỡ lấy tránh để nàng tiếp tục thất thố.
"Bát gia ngài không thể đối xử với tiểu nữ như vậy! Tiểu nữ là người thánh thượng và nương nương chọn cho ngài, sớm muộn chúng ta cũng sẽ trở thành phu thê. Oanh oanh yến yến ngoài kia ngài tuỳ ý chọn, tiểu nữ không ngăn cản ngài nạp thiếp, chỉ cần ngài đối xử với ta tốt bằng một nửa ngài đối xử với Phó Tuyệt Ca là được rồi."
"Lên đi."
Thủ vệ máy móc bước lên đem tất cả đồ của Phó Yên Ca ném thẳng vào rương, lực đạo khống chế rất tốt tuy không ném hỏng nhưng khiến đồ đạc lộn xộn bừa bãi như đống rác. Chút sức lực của cung nữ vốn không thể ngăn cản đám nam tử hán thân cao thất xích, đành trơ mắt nhìn bọn họ khiêng từng rương ném ra ngoài cửa.
"Tiểu nữ chấp nhận Phó Tuyệt Ca làm thứ phi của ngài! Đối với một thứ nữ như ả làm thứ phi căn bản không có uỷ khuất, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của ta rồi!"
Đông Phương Tầm Tuyết nghe xong lại cười khẩy một tiếng, từng bước đi đến trước mặt Phó Yên Ca, chầm chậm hạ thấp người xuống nhìn thật sâu vào mắt ả.
"Đích phi, ngươi xứng sao?"
Phó Yên Ca không nhịn nổi nữa mà mím môi bật khóc: "Ta thiên sinh mệnh cách phượng hoàng, chỉ có ta mới xứng với ngài."
"Ngươi không xứng, một chút cũng không xứng." Đông Phương Tầm Tuyết lạnh lùng vỗ vào mặt Phó Yên Ca kéo nàng ra khỏi mộng mị: "Tỉnh lại đi, ngươi trong mắt bản vương chẳng là cái thá gì hết. Thay vì ở đây dây dưa khóc lóc bản vương khuyên ngươi nên hảo hảo về phủ đóng cửa suy nghĩ lại xem bản thân có chỗ nào xứng đáng với bốn chữ 'mệnh cách hoàng hậu' hay không."
"Những lời Phó Tuyệt Ca nói về ta đều là giả! Chỉ có ta mới thật tâm đối đãi ngài, Phó Tuyệt Ca từ trước đến nay chỉ thích tứ gia, ngài đừng hồ đồ nữa!" Phó Yên Ca hiểu rõ bản thân kiếp này không thể tranh với Phó Tuyệt Ca chỉ có thể lấy kiếp trước làm cái cớ lừa mình dối người: "Chúng ta từng là một đôi phu thê ân ân ái ái, ai nấy nhìn vào đều phải đỏ mắt ngưỡng mộ, những chuyện này ngài đều quên cả rồi sao?"
"Mấy lời nhảm nhí này ngươi cũng dám nói ra? À, đúng rồi, ngươi không nhắc bản vương suýt chút đã quên mất ngươi cùng với tứ hoàng tỷ âm thầm dùng tà thuật hãm hại bản vương và tiểu ngốc. May mà tiểu ngốc sớm phát hiện, bằng không bản vương đã không có cơ hội đứng ở đây vạch trần bộ mặt thật của ngươi."
"Không phải ta! Ta chưa từng nghĩ sẽ hãm hại ngài a bát gia!"
"Lôi xuống."
Ánh mắt thoáng chốc sa sầm mang theo một tia sát ý nồng đậm: "Năm mươi roi, không đánh đủ không được dừng lại."
Ma ma hầu hạ trong vương phủ đều từng sống trong cung, dù là quý nhân có bướng bỉnh cỡ nào cũng có thể khiến bọn họ ngoan ngoãn nghe lời. Đừng nói đến Phó Yên Ca ngay cả sủng phi của thánh thượng cũng phải nể đám lão nhân gia này hai phần. Bọn họ dễ dàng đem Phó Yên Ca kéo ra ngoài sân, nghe đánh năm mươi roi thì đáng sợ nhưng bọn họ có cách đánh khiến cơ thể nàng không lưu lại sẹo cũng không có dấu tích gì.
Đầu tiên là đem người quấn chặt trong chăn mỏng trói vào cột nhà, dùng roi bản lớn quất thẳng vào cơ thể, đau đớn thấu tâm thấu cốt nhưng thân thể hoàn toàn không lưu lại vết tích.
Phó Yên Ca lần đầu chịu nhục nhã như vậy, muốn cắn lưỡi phản kháng thì bị khăn chặn lại chỉ có mấy tiếng nức nở vụn vặt thoát ra ngoài.
Đông Phương Tầm Tuyết đợi cung nữ thu dọn phòng ốc xong thì mới chịu ngồi xuống, vân đạm phong khinh nói với Mi Cát: "Đi tìm tiểu ngốc đưa nàng về đây."
"Vâng."
Mi Cát nhanh nhẹn sai người chạy đi tìm kiếm, rất nhanh liền tìm được Phó Tuyệt Ca bị giam lỏng ở tây sương. Trở về vừa vặn nhìn thấy Phó Yên Ca bị phạt roi, lớp trang dung xinh đẹp sớm đã bị nước mắt rửa trôi không sót lại gì, căm phẫn trừng trừng mắt dõi theo nàng.
Diện vô biểu tình đi lướt qua Phó Yên Ca, sớm biết kết cục như thế còn đâm đầu vào làm gì?
"Bát gia an hảo, đêm nay ngài về muộn thế?"
"Ta rất mệt." Đông Phương Tầm Tuyết nửa như làm nũng nửa như than vãn: "Buổi sáng bù đầu với tấu chương, đến chiều phải cùng lục hoàng huynh đưa tang, cả ngày không có lấy một phút giây nghỉ ngơi. Còn tưởng về đến phủ có thể cùng nàng dùng thiện uống rượu ai mà ngờ lại có kịch hay chờ sẵn."
Phó Tuyệt Ca chỉ cười chứ không trả lời, bình tĩnh thay cung nữ châm trà vào trản.
"Bát lang mệt mỏi nhiều rồi đêm nay nghỉ ngơi sớm đi, để ta hầu hạ ngài mộc dục."
"Tuỳ ý nương tử."
Uyển chuyển bước đến dìu bát gia đứng dậy, hai người song song đi về phía gian mộc dục. Khi đi ánh mắt Phó Tuyệt Ca khẽ chuyển ra ngoài cửa, quả nhiên Phó Yên Ca vẫn chưa từng rời mắt khỏi các nàng, hận ý trong đó không cần nói cũng biết.
Ngươi đáng chết, không cần thương hại.
...
"Náo nhiệt như vậy?"
Đông Phương Tầm Liên tâm tình khoan khoái ngửa đầu uống một ngụm lớn rượu, hai mắt mơ màng quan sát tuyết rơi trắng sân, khoé môi bất tri bất giác nhếch cao một đoạn. Không uổng công nàng ngày đêm cùng phụ hoàng nói bóng gió chuyện bát gia và Phó Tuyệt Ca tình cảm không bình thường, nhờ vậy mới có thể đẩy Phó Yên Ca vào phủ nhằm ly gián tình cảm hai người.
Sớm biết Phó Yên Ca không làm được trò trống gì chỉ là nàng muốn nhìn thấy bộ dạng bất lực phiền não của Đông Phương Tầm Tuyết, tiện nhân này nghĩ có thể một tay che trời giấu giếm phụ hoàng hay sao?
Vừa hay Phó Yên Ca có thể mang đến vài phiền phức cho lão bát, nàng lúc này không cần nghĩ đến chuyện khác chỉ cần tập trung xử lý chính sự.
"Tứ lang rất vui?" Tiểu thiếp mềm mại ép bộ vị no đủ trước ngực vào người nàng, cánh tay trắng ngần vắt vẻo trên vai: "Thiếp thân chưa từng thấy ngài cười vui như vậy, xem ra loại trừ được bát gia mới khiến tứ lang yên tâm."
"Không phải chuyện đó, nha đầu đó sống chết ta không quản, chỉ nữ nhân ở Triết Thân vương phủ mới khiến ta lưu tâm."
"Ồ? Tứ lang thật hư, ở bên cạnh thiếp thân còn nghĩ đến quân quý khác."
Giọng nói nũng nịu cùng thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia dù là tước quý tâm tư sỏi đá cũng phải mềm lòng trước nàng: "Hương nhi nàng có biết Phó tam lệnh ái của Khang Ninh Công phủ?"
"A, Phó tam lệnh ái thiếp thân có biết, từng gặp qua nàng lúc chơi tiết Thanh Minh. Cô nương nhỏ nhắn linh lung trên búi tóc còn chưa cài thoa, cười nói vui vẻ với hạ nhân, khắp người toả ra vô lượng hào quang, dùng bốn chữ bế hoa tu nguyệt cũng không khoa trương."
"Phải, nàng ấy chính là xinh đẹp như vậy, rực rỡ như vậy." Đông Phương Tầm Liên chậm rì rì kéo Hương nhi vào ngực, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng thì thầm: "Dù là tâm hay là thân, ta đều muốn, nhất định ta sẽ đưa nàng ấy về bên cạnh mình."
Hương nhi kéo khăn lụa che miệng cười khúc khích: "Vậy thiếp thân chúc ngài đạt thành tâm nguyện."
Đông Phương Tầm Liên bật cười, duỗi tay cầm lấy trản rượu đưa lên miệng uống cạn. Chất lỏng cay nóng trực tiếp rót vào cổ họng, trong mơ hồ dường như nhìn thấy Hương nhi trong lòng chính là Phó Tuyệt Ca.
"Chuyện xử lý đến đâu rồi?"
"Đều đã xử lý ổn thoả chỉ còn đợi thời cơ thích hợp." Thất hoàng tước nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy lo lắng: "Tứ hoàng tỷ ngươi nói chuyện này có thể thành sao? Dù sao phụ hoàng sủng ái lão bát như vậy dễ gì tin lời chúng ta nói?"
"Ngươi không hiểu phụ hoàng rồi." Đông Phương Tầm Liên cười cười chỉ vào hắn nói: "Phụ hoàng yêu mỹ nhân nhưng càng yêu hoàng vị, chỉ cần có kẻ dám động đến hoàng vị hắn tuyệt đối không tha."
"Lão bát không phải sắp thành Thái tử rồi sao?"
"Chỉ là an ủi bá quan văn võ mà thôi. Mấy năm qua ngươi cũng thấy rồi, phụ hoàng trong mắt bá quan bách tính đã trở thành hôn quân vô đạo, người người căm ghét hận không thể bắt ngài thoái vị. Phụ hoàng yêu hoàng vị như vậy sao có thể dễ dàng buông tay, chỉ có thể tìm lão bát đang được lòng mọi người nhất đẩy vào vị trí Thái tử. Thái tử vị này ngồi thì dễ nhưng có thể tiến thêm một bước hay không vẫn chưa nói được."
"Tứ hoàng tỷ nghe được những chuyện này ở đâu? Coi như cho ta và Đại hoàng huynh một câu yên tâm cũng được, ngươi xem, mấy năm qua chúng ta ra luồn vào cúi xem sắc mặt của lão bát đã đủ thảm thương rồi. Vạn nhất chuyện này không thành, ngươi nói bọn ta sau này biết sống thế nào đây?"
"Ngươi yên tâm, chuyện này nhất định sẽ thành, quả ngọt toàn bộ đều để cho ngươi và Đại hoàng huynh. Ta chỉ cần hai thứ, một là hoàng vị hai là Phó Tuyệt Ca."
Thất hoàng tước trong mắt vẫn còn xen lẫn vài tia nghi hoặc nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý cùng Đông Phương Tầm Liên liên thủ.
"Quả ngọt của tứ hoàng tỷ ta xin đợi lãnh."