Trọng Sinh Chi Tái Kiến Phương Hoa

Chương 206




Trước nay Hoàng hậu chưa bao giờ gọi nàng là Tuyết nhi, tâm Đông Phương Tầm Tuyết đau buốt như ai dùng lợi kiếm đâm thủng. Nhưng nàng biết những lời đường mật này chỉ để lừa gạt nàng nghe lời, nàng cũng không phải đồ ngốc mà nhìn không thấu.

"Đây không phải là chuyện nhi thần có thiệt thòi hay không mà là Tuyệt Ca sẽ phải chịu uỷ khuất. Nhi thần tâm đã quyết, người cùng nhi thần lập từ đường, sinh nhi dục nữ chỉ có thể là Tuyệt Ca."

"Lời bản cung nói ngươi đều nghe không hiểu hay sao?!"

"Nhi thần không hiểu, cũng không muốn hiểu. Cùng lắm nhi thần không làm hoàng tước nữa, đưa Tuyệt Ca đến một nơi vắng vẻ chỉ hai người bầu bạn với nhau!"

"Nghịch tử!"

Một cái tát như trời giáng đáp thẳng lên mặt, Đông Phương Tầm Tuyết thân thể không đau chỉ có tâm là đau nhức dữ dội. Ngoan cường chống đỡ chua xót giương mắt nhìn nữ nhân cao quý nhất Đại Minh, phải, nàng không phải thân sinh nhi nữ, có đánh tâm nương nương cũng không thấy đau.

"Nương nương hả giận rồi chứ? Ngài hả giận rồi có thể đáp ứng hôn sự này không?"

"Bản cung có chết cũng không để tiện nhân đó ngồi vào vị trí chính thê!" Thường thị nghiến chặt hàm răng đay nghiến thốt ra từng lời: "Đông Phương Tầm Tuyết, ngươi đừng quên sau lưng ngươi còn có Thường gia, ngươi dám từ bỏ tước vị bản cung trực tiếp lấy mạng Phó Tuyệt Ca. Bản cung nói được làm được, bản cung có thể nhân nhượng ngươi nạp nàng làm thiếp, để nàng cùng Phó Yên Ca hầu hạ ngươi sinh nhi dục nữ. Bản cung còn nhớ Phó thị trong nhà còn có một lão mẫu thân hai chân tàn phế, lão tiện nhân này kết cục thế nào là do ngươi quyết định."

"Hoàng hậu nương nương ngài không được phép làm hại tứ nương tử!!"

"Bản cung làm việc đều đã được Hoàng thượng thông qua, ngươi nói bản cung có được phép hay không?"

Đông Phương Tầm Tuyết vô thức siết chặt hai tay, dứt khoát nhặt lại bản tấu rời khỏi Dực Khôn Cung. Để tiểu ngốc làm thiếp không được, nhưng tứ nương tử cũng không thể vì nàng oan uổng mất mạng.

Đến cửa Đông Phương Tầm Tuyết kiềm chế không được ngoảnh đầu nhìn lại: "Nếu ta là thân sinh nhi nữ của ngài, nương nương sẽ chấp nhận Phó Tuyệt Ca gả cho ta chứ?"

Không đợi Hoàng hậu nương nương trả lời Đông Phương Tầm Tuyết đã rời đi. Thường thị nghe xong hoa dung thất sắc, hoảng hốt đuổi đến tận cửa nhưng người sớm đã đi mất rồi.

"N-Nha đầu này làm sao biết được chuyện đó chứ? Làm sao nó biết được chứ!?"

Cẩm Liên vội vã đỡ lấy hai vai Thường thị ngăn nàng ngã xuống: "Nương nương ngài bình tĩnh, chắc là bát gia nghe thấy mấy lời đồn nhảm trong cung nên mới nói mấy câu thăm dò ngài thôi. Dù gì ngài cũng nuôi dưỡng bát gia mười mấy năm, sinh mẫu không bằng dưỡng mẫu, bát gia sau này thượng vị vẫn phải hiếu kính với ngài tôn phong ngài làm Thái hậu."

"Phải, ngươi nói đúng, sinh mẫu không bằng dưỡng mẫu, bát gia sống là người của Thường gia chết cũng phải là ma của Thường gia!"

Thường thị bàn tay đặt trên cạnh cửa từ từ co lại tạo thành một vết xước bén nhọn trên mặt gỗ.

"Ngươi đi nói với Hoàng thượng bát gia muốn cầu thân Phó tam lệnh ái nhắc ngài nhất định phải ngăn cản, đích thê chi vị chỉ có thể dành cho Phó nhị lệnh ái."

"Nô tỳ tuân mệnh."

"Khoan đã." Thường thị cẩn thận suy nghĩ vẫn cảm thấy để Phó Tuyệt Ca ngày đêm kề cận bát gia cũng không phải chuyện tốt: "Ngươi đi tìm vài cao môn lệnh ái xuất thân hiển hách đưa đến hầu hạ bát gia, trong phủ nhiều người nhiều việc mới có thể khiến bát gia phân tâm."

"Mấy hôm trước người của Nội Vụ Phủ có đưa vài bức tranh của tú nữ đến Dực Khôn Cung, hay là nô tỳ chọn vài người xinh đẹp đưa qua Triết Thân vương phủ?"

"Vậy cũng được, ngươi mau chóng thu xếp đi."

Cẩm Liên vâng dạ nhận mệnh, rất nhanh thân ảnh liền biến mất sau đại môn.

- -------------------------

Tuyết lất phất bay, hơi lạnh thâm nhập tầng tầng lớp lớp y phục, chóp mũi phảng phất hương hoa thơm mát. Hồng mai lặng lẽ hé nở từng đoá hàm tiếu, dải tường kiên cố phủ kín dây thường xuân xanh biếc. Trước cửa phủ hạ nhân bắt đầu treo đèn đón tiết nguyên tiêu, bên ngoài người qua kẻ lại tấp nập nhộn nhịp.

Cảnh tượng náo nhiệt như vậy tiếc là Phó Tuyệt Ca không có tâm tư chơi đùa, từ sáng đến giờ chỉ một mực đứng trước cửa chờ đợi bát gia hồi phủ. Kiếp trước nàng nói với bát gia không đến trăm câu, mối quan hệ của hai người nhìn bề ngoài thì có vẻ thân thiết nhưng bên trong lại xa cách vạn dặm. Phó Tuyệt Ca cũng không nghĩ đến việc bát gia sẽ cầu thân nàng, sự tình tiến triển đến mức này chỉ còn cách binh đến tướng chặn, nước đến đê ngăn mà thôi.

"Chủ tử nương nương ngài xem trời bắt đầu đổ tuyết rồi hay là ngài vào trong ngồi đợi bát gia có được không?"

"Không cần đâu, ta đứng ở đây mới nhìn rõ."



A Phỉ nhìn ra ngoài trời đổ tuyết trắng xoá rồi nhìn chủ tử nương nương vì lạnh mà không ngừng run rẩy: "Ngài không thương xót bản thân cũng phải thương xót bát gia a, thấy ngài cảm mạo phong hàn bát gia sẽ rất đau lòng."

"Ta chỉ đứng một chút không cảm mạo phong hàn đâu."

Muốn khuyên thêm mấy câu lại bị A Lệ ngăn cản, A Phỉ đành ngoan ngoãn tiếp tục đứng bên cạnh làm tượng gỗ. Tính khí chủ tử nương nương nào phải các nàng không biết, một khi đã quyết dù trời có sập xuống cũng không thay đổi.

A Xán từ trong phòng bước ra, trên tay cầm một dĩa màn thầu nóng hổi: "Lệnh ái dùng điểm tâm đi."

Phó Tuyệt Ca liếc nhìn một cái rồi phất tay cự tuyệt: "Không cần, ta không đói."

"Ngài sáng giờ đã không ăn gì rồi, bây giờ đã quá chính ngọ còn không ăn thân thể sẽ không chịu nổi đâu."

"Ngươi mang về trù phòng hâm nóng lại đi, đợi bát gia hồi phủ ta cùng ngài ăn cũng không muộn."

A Xán bất đắc dĩ nhìn dĩa màn thầu hâm đi hâm lại mấy lần, A Phỉ và A Lệ cũng lắc đầu tỏ ý không biết phải làm sao. Dù sao lệnh ái cũng không muốn ăn, A Xán đành mang màn thầu trở về trù phòng tiếp tục hâm nóng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bánh xe ngựa lăn lộc cộc, Phó Tuyệt Ca kiễng chân nhìn thử, đáng tiếc mã xa lại đi vụt qua mà không dừng lại. Đã quá giờ ngọ rồi mà bát gia vẫn chưa về, bình thường nếu lưu lại trong cung dùng thiện đều sẽ cho người nhắn nàng một tiếng, hôm nay sao lại không có tin tức gì chứ?

Qua thêm một lúc tên nô bộc gác cửa tự ý bỏ vị trí chạy vào tìm nàng: "Chủ tử nương nương kim an, bát gia nói chốc nữa sẽ hồi phủ cùng ngài dùng thiện."

"Hảo, ta đã biết."

"Bây giờ cũng đã muộn lắm rồi." A Lệ nhìn mặt trời mọc cao trên đỉnh đầu, so với mọi ngày bát gia về trễ hơn rất nhiều: "Trong cung lẽ nào xảy ra chuyện gì? Hay là Hoàng hậu nương nương không đáp ứng hôn sự giữa ngài và bát gia?"

"Câm miệng!"

A Xán lớn tiếng quát một cái doạ cho A Lệ sợ rụt đầu vào cổ áo choàng.

Phó Tuyệt Ca nhìn hai người nhưng cũng không nói gì, tiếp tục đứng bên ngoài chờ đợi bát gia.

Qua đến nửa canh giờ bát gia mới hồi phủ, cả người bọc trong phi phong thuần bạch ấm áp, không có tinh thần từ trên xe ngựa chậm rì rì bước xuống. Phó Tuyệt Ca nhác thấy nàng liền vội vã cầm ô chạy ra nghênh đón, vừa vặn phát hiện trên gò má trắng trẻo xuất hiện dấu tay đỏ ửng.

"Bát lang ngài bị đánh sao?"

Phó Tuyệt Ca ném bỏ ô trên tay luống cuống kiểm tra gương mặt bát gia, Hoàng hậu nương nương không chấp nhận thì thôi sao còn động thủ đánh người chứ?!

"Nương nương đánh ngài sao? Bát gia, sao ngài không nói chuyện?"

Nước mắt nóng hổi từng giọt tí tách như mưa rơi xuống: "Tiểu ngốc, xin lỗi, ta không thể thuyết phục nương nương đáp ứng hôn sự của chúng ta...". Ngôn Tình Trọng Sinh

Nhìn thấy bát gia khóc đến thương tâm như vậy Phó Tuyệt Ca trong lòng đau đớn khôn xiết, nàng thà cả đời vô danh vô phận cũng không muốn nhìn đối phương vì nàng mà đau lòng. Đè nén chua xót ôm chầm lấy bát gia, níu giữ chút hơi ấm còn sót lại cùng đối phương san sẻ nỗi đau. Kiếp này có được tình cảm của bát gia đã là điều may mắn lớn nhất cuộc đời nàng, Phó Tuyệt Ca không dám cầu mong gì hơn, được thì tốt không cũng chẳng mất mát gì.

A Xán cuống quít nhặt ô lên che chắn cho hai người, hướng đám hạ nhân ra hiệu đóng cửa phủ.

"Không được thì thôi vậy, ngài không cần vì chuyện này mà tranh cãi với nương nương."

"Không, ta sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy!" Đông Phương Tầm Tuyết nắm chặt cánh tay Phó Tuyệt Ca, kiên định hứa hẹn với nàng: "Phụ hoàng còn đang đợi ta xử lý chuyện đê điều, nếu xử lý ổn thoả ta liền có thể đến trước mặt phụ hoàng khẩn cầu ngài ban hôn cho chúng ta."

Phó Tuyệt Ca ảm đạm buông rũ hàng mi dài, sớm biết không có kết cục nàng cũng chẳng ôm hy vọng gì, yếu ớt gật đầu hai cái cho bát gia yên tâm.

"Nàng không cần lo lắng, chuyện chúng ta nhất định sẽ thành!"

Đông Phương Tầm Tuyết nhanh nhẹn lau sạch nước mắt, dắt tay Phó Tuyệt Ca trở về phòng. Để hạ nhân nhìn thấy nàng khóc lóc thê thảm không khỏi có chút xấu hổ, nhất định phải dặn Mi Cát xử lý thật tốt không để chuyện này truyền ra ngoài.

"Người đâu chuẩn bị nước nóng!"



Hai người đứng ở ngoài ôm nhau quần áo đều bị tuyết làm ướt hết cả, còn không thay ra nhất định sẽ bị cảm mạo. Phó Tuyệt Ca trước châm một trản trà nóng đưa cho bát gia uống ấm người rồi chạy đi tìm quần áo để thay.

Đông Phương Tầm Tuyết hai tay xoa xoa thân trản hưởng thụ hơi ấm cùng hương trà nồng nàn, nhìn theo bóng lưng bận rộn của tiểu ngốc dò hỏi: "Nương nương không đồng ý nàng không tức giận sao?"

"Nương nương đồng ý mới là kì quái, ta xuất thân thấp kém cũng không giúp được gì cho bát gia trên triều đường dĩ nhiên nương nương sẽ không chọn ta làm đích thê của ngài. Tự cổ mẫu thân vì hài tử suy tính, lựa chọn đích thê vốn là chuyện quan trọng, nương nương đối ngài nghiêm khắc đều là vì tốt cho ngài."

"Ta nói muốn cầu thân nàng, nương nương bảo chọn nàng làm thứ thiếp nhưng ta không muốn để nàng chịu thêm bất kì uỷ khuất nào nữa. Hoặc là làm chính phi hoặc chúng ta rời khỏi kinh thành làm một đôi nông dân phu phụ."

"Với thân phận của ta có thể làm thứ thiếp cho ngài đã là phần phúc, nghĩ kĩ lại nương nương cũng không có bạc đãi ta."

Phó Tuyệt Ca mang y phục đến mộc gian treo lên, sau bức bình phong nói vọng ra: "Thực ra ta không nghĩ nói với ngài chuyện này nhưng nương nương đã tỏ ý không muốn chọn ta làm đích thê vậy ta chỉ đành mạo muội nói một câu. Bát lang nhân hậu thương xót ta thân phận thấp kém thường xuyên bị người của chính phòng hà hiếp, không muốn ta chịu uỷ khuất nên chọn ta bầu bạn bên cạnh ngài. Mấy năm qua ta không có công lao cũng có khổ lao, chuyện của chúng ta nhỏ thì thân thích lớn thì vương công quan quyến đều biết nhất thanh nhị sở. Nay ta không thể gả vào Thân vương phủ, thanh danh mất đi không đáng lo chỉ sợ nương thân chịu không nổi mà sinh bệnh thì..."

"Ta biết, ta đều biết. Khổ sở trong lòng nàng, ta luôn tìm cách bù đắp nhưng ta không thể để nàng làm thiếp được. Một khi ta nhượng bộ nương nương sẽ đem Phó Yên Ca, thậm chí là vô số nữ tử xuất thân cao môn hiển hách nhét vào vương phủ. Nàng một mình cô linh linh làm sao chống đỡ nổi đám người mưu mô thủ đoạn đó?"

"Cả đời không danh không phận cũng là chuyện tốt."

Đông Phương Tầm Tuyết lặng lẽ trút một tiếng thở dài, đặt lại trản trà xuống bàn, từ từ tiếp cận Phó Tuyệt Ca từ phía sau. Không nói không rằng đem eo nhỏ ôm chặt, cằm tựa vào hõm vai hít một hơi thật sâu hương thơm tin tức tố ngọt ngào như mật.

"Đừng nói mấy lời như thế, ta sẽ không để nàng cả đời vô danh vô phận bên cạnh ta. Phải, chuyện chúng ta kéo dài đã nhiều năm, thân là tước quý ta phải cho nàng một câu trả lời thoả đáng nhưng không thể tuỳ tiện cho nàng một câu trả lời vừa ý người khác được. Ta đã hứa với nàng nhất định sẽ làm được, tiểu ngốc nàng tin tưởng ta thêm lần nữa có được không?"

"Ta trước nay vẫn luôn tin tưởng bát lang."

Lời muốn nói rốt cuộc lại không thốt ra được, Phó Tuyệt Ca nhẹ nhàng tháo tay Đông Phương Tầm Tuyết, nhấc lên khoé môi tựa tiếu phi tiếu.

"Bát lang đợi ta, ta thay y phục xong sẽ bồi ngài dùng thiện."

"Hảo, đừng ngâm mình coi chừng cảm mạo."

Đông Phương Tầm Tuyết nghe lời ra ngoài trà án ngồi đợi, sực nhớ đến bộ y phục bản thân đặt may cho Phó Tuyệt Ca tháng trước vừa được gửi tới. Mấy hôm nay bận rộn nhiều việc không có thời gian đưa cho nàng, vừa hay hôm nay có dịp liền chạy đi lấy rồi đưa tới bình phong.

"Tiểu ngốc nàng xem y phục này ta..."

Nghe tiếng bát gia gọi Phó Tuyệt Ca hiếu kì quay người lại nhìn, cái yếm cởi được một nửa lỏng lẻo rơi xuống để lộ hai bầu ngực trắng trẻo no đủ. Nhìn thấy hai má bát gia càng lúc càng đỏ mới sực nhớ bản thân y phục đã tháo xuống gần hết, Phó Tuyệt Ca thẹn thùng nhặt lại cái yếm che chắn bộ vị trước ngực đem lưng đối diện với bát lang.

Đông Phương Tầm Tuyết vô thức nuốt một ngụm nước bọt, hai chân không chịu khống chế tự ý bước về phía tiểu ngốc. Các nàng ban đêm cũng thường làm vài hoạt động tiêu tốn thể lực nhưng chưa từng dám tiến thêm một bước. Không hiểu hôm nay làm thế nào vừa nhìn thấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc kia liền nhịn không được muốn quá phận một lần. Trước mắt là nữ nhân của nàng vậy mà chỉ có thể sờ sờ hôn hôn, uổng công nàng một thân tước quý lại không hưởng được chút phúc lợi nào.

Nghe tiếng bước chân sau lưng, Phó Tuyệt Ca khẩn trương rụt cổ lại, ngón chân cái nhích từ từ về phía trước nửa né tránh nửa chờ mong. Mặc dù biết hai người có làm cũng không làm đến đâu nhưng được bát gia ôm ấp trong lòng, cả người được bao trùm bởi tin tức tố tước quý thật sự rất thoải mái.

Rất nhanh bàn tay ấm áp kia liền ôm chặt eo nàng, từ từ mò mẫm đến trước ngực vừa xoa vừa nắn. Phó Tuyệt Ca ngại ngùng kéo tay bát gia nhưng không thành, hôm nay nàng không phóng dược vào đồ ăn ngài cần gì phải nhiệt tình như vậy?

"Tiểu ngốc."

Âm thanh khàn đục xen lẫn hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến lông tóc nàng đồng loạt dựng đứng: "B-Bát lang muốn sao?"

Đông Phương Tầm Tuyết tham lam hít hít hương thơm trên cơ thể nàng, kiềm lòng không đặng há miệng liếm một ngụm trên vai. Tiểu kiều thê trong lòng nàng lập tức run rẩy, vành tai nhỏ nhắn nhanh chóng biến hồng, cả người mềm nhũn yếu ớt dựa vào ngực nàng.

Thật sự quá mê ngươi rồi!!

Không chút do dự đem tiểu ngốc ôm về giường, một phát đem mành vải kéo xuống. Hương trầm lãng đãng bay trên không trung lưu lại một vệt khói nhạt màu rồi biến mất, tin tức tố từng luồng thoang thoảng chiếm đoạt không khí biến cảnh sắc trong phòng dần trở nên ái muội.

Trời vẫn còn sáng, bên ngoài hạ nhân vẫn đang đi đi lại lại, Phó Tuyệt Ca không đủ can đảm làm chuyện xấu hổ như vậy, vạn nhất bị người khác nghe thấy nàng mặt mũi phải để ở đâu đây?

Đương lo đông lo tây thì bát gia ở phía trên đã đem y phục cởi xuống hết, mạnh mẽ chiếm đoạt cánh môi thơm ngọt. Phó Tuyệt Ca sợ đến phát run, lờ mờ cảm giác bát gia hôm nay có gì đó rất kì lạ, hình như là gấp gáp thô lỗ hơn bình thường.

Lẽ nào là do thỉnh cầu nương nương không được nên trong lòng lo sợ mất nàng mới căng thẳng như vậy?