Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 58: 58: Là Em Đến Quyến Rũ Anh Trước







Tống Cảnh Nghi đưa một tay lên vuốt mặt nhằm che đi gương mặt đỏ của mình, giọng điệu vẫn bình tĩnh.

"Không phải kêu em ăn xong rồi đi nghỉ trước sao.

Sao lại không nghe lời như vậy?"

Giọng điệu này vào tai Tiêu Dạ Nguyệt lại biến thành Tống Cảnh Nghi đang tức giận và không muốn nhìn thấy mặt cậu.

"Tiên xinh, anh giận êm xao?"

Tống Cảnh Nghi cố ép mình bình tĩnh, mắt nhìn ra hướng khác, tay như vô tình để trên đũng quần.

"Sao lại giận em? Cũng muộn rồi, em mau về ngủ trước đi."

Tiêu Dạ Nguyệt: "Đâu tó muộn, mới hơn tám dờ."

Tống Cảnh Nghi có cảm giác, bé con của hắn đang nói ngọng có chọn lọc.

Tiêu Dạ Nguyệt lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đũng quần Tống Cảnh Nghi, cậu đã thấy quần tiên sinh phồng lên.

Cậu cố gắng nhớ lại hành động và lời nói của chàng thanh niên vừa rồi trong video, nhưng cậu đang ngồi dưới gầm bàn, có thể đổi cách hôn trực diện.

Tiên sinh đang giận, mặc dù cậu không biết tiên sinh giận gì, nhưng cậu không thích trạng thái của hai người bây giờ.

Nghĩ là làm, Tiêu Dạ Nguyệt cúi người bò ra khỏi gầm bàn, vừa hay đầu hướng gần đến chỗ Tống Cảnh Nghi.

Dưới ánh nhìn của Tống Cảnh Nghi, Tiêu Dạ Nguyệt mặc áo sơ mi rộng của hắn, lúc cúi xuống hắn nhìn thấy cả mạng ngực trắng, nhũ hoa hồng hồng còn như ẩn như hiện, còn có, mông cong....

Tống Cảnh Nghi muốn đứng dậy lấy cớ đi ra ngoài.

Nhưng vừa mới nhấc mông rời khỏi ghế, Tiêu Dạ Nguyệt đã ôm đùi giữ hắn lại, cậu ngẩng mặt dùng giọng điệu mềm mại tủi thân gọi hắn: "Tiên sinh."

Tống Cảnh Nghi chắc chắn, Tiêu Dạ Nguyệt cậu cố ý, cố ý muốn bức chết hắn, cố ý nói ngọng có chọn lọc.

Tiêu Dạ Nguyệt nghe thấy nội tâm hắn sẽ trả lời: Vế trước đúng rồi, nhưng vế sau thì bé không biết.

Tiêu Dạ Nguyệt ngồi đối mặt với Tống Cảnh Nghi, hai chân dang sang hai bên đung đưa qua lại.

"Mún hun."

Mỏ còn chu lên.

Tống Cảnh Nghi nhìn đôi môi đỏ hồng trước mặt, cúi đầu hôn mạnh xuống.

Hôn thôi còn chưa đủ, tay đặt ở trên eo cậu bóp nhẹ khiến cậu rướn người lên, thở hổn hển.

Lúc sau nụ hôn dừng lại, Tống Cảnh Nghi nhân lúc này nói một lời với bé con của hắn.

"Là em đến quến rũ anh trước."

Sau đó chưa kịp để cậu thở xong hắn lại hôn tiếp, lần này nụ hôn dài và tình thú hơn, tiếng lép nhép chụt chụt vang cả thư phòng.

Sự cuồng nhiệt, yêu thương, chiếm hữu như len lỏi từng ngóc ngách trong trái tim của hai người.

Tiêu Dạ Nguyệt bị hôn đến xụi lơ gục đầu thở hổn hển trên vai Tống Cảnh Nghi.

Hai mắt cậu ướt nhẹp, các ngón chân đều như cuộn lại, tay nắm chặt áo sơ mi sau lưng của Tống Cảnh Nghi, hai má núng nính hồng lên.

Tống Cảnh Nghi cảm thấy vẫn còn cần tiếp tục.

Hắn cố ý nhổm người cạ con chym to của mình vào khe mông Tiêu Dạ Nguyệt, đồng thời bóp eo cậu ấn cậu ngồi xuống.


Tiêu Dạ Nguyệt kêu a lên một tiếng, sau đó tự đưa tay bịt miệng mình lại.

Tống Cảnh Nghi vuốt sống lưng khiến cậu run rẩy cả người, cố tình hắn còn ngoặm ngoặm tai cậu nữa.

Tiêu Dạ Nguyệt run rẩy muốn bỏ chạy.

"Gừng....dừng....nại...."

"Không phải là em chủ động trước sao?"

Giọng nói khàn khàn của Tống Cảnh Nghi vang lên bên tai, còn có hơi thở ấm nóng phả vào, Tiêu Dạ Nguyệt cảm thấy nhột mà bật cười.

"Không....không mún lữa....!Em về phòng."

"Không được.

Em gọi con trai anh dậy rồi, em bỏ về phòng thì nó phải làm sao?"