Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 57: 57: 55 Mặc Áo Tiên Sinh Dỗ Tiên Sinh







Lúc về đến nhà, Tiêu Dạ Nguyệt còn đang chạy nhảy ca hát đi sau, thấy tiên sinh một đường không nói chuyện với mình, cậu chảy lại kéo tay tiên sinh, cất giọng ngọng níu ngọng lô hỏi:

"Tin xưng, anh xao zậy, hổng khỏe xao?"

Tống Cảnh Nghi vẫn nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, "Không có.

Buổi tối anh bận nhiều việc, không cần đợi anh, em cứ ăn cơm trước rồi đi ngủ, ngày mai còn phải đi học." Nói xong lạnh nhạt quay gót rời đi.

Tiêu Dạ Nguyệt đứng ngơ ngác ở đó.

Nhưng ngay sau đó cậu nhớ ra, hôm nay đáng ra tiên sinh phải đi làm nhưng lại nghỉ, công việc hẳn chắc chắn nhiều, thư ký Hạ còn đang bị bệnh, phải vất vả cho tiên sinh rồi.

Cậu nghe lời không làm phiền tiên sinh, trong lúc đợi hai dì nấu cơm tối cậu mang Tiểu Bạch cùng Donna ra ngoài vườn chơi, ngồi ở đó râm ran nói chuyện với bọn nó.

Thật ra Tiêu Dạ Nguyệt nói rất nhiều, giống như cậu không biết mệt vậy, kể lại chuyện ngày hôm qua, còn kể chuyện ở trường.

Lúc đầu Tiểu Bạch và Donna còn tò mò lắng nghe, nhưng sau đó Tiểu Bạch đã bò về giường của mình ngủ, Donna cũng cuộn người nằm trong lòng cậu ngủ, hoàn toàn coi lời kể chuyện của cậu như một lời ru của người mẹ.

Dì Trần nấu cơm xong ra gọi cậu vào ăn, lúc chuẩn bị đi lên gọi Tống Cảnh Nghi thì bị cậu cản lại.

"Tiên xinh lói anh ấy bận.

Xẽ ăn xau."

Dì Trần nghe giọng nói của cậu, thấy cậu rất giống đứa cháu nhỏ nhà mình đang bi bô tập nói lên bật cười: "Là vậy sao.

Vậy cậu chủ nhỏ vào ăn trước, dì sẽ để lại thức ăn cho ông chủ."

Tiêu Dạ Nguyệt thích ăn cơm, nhưng hôm nay cậu ăn không được mấy miếng đã buông đũa.

Ánh mắt cậu hướng lên tầng về phía phòng làm việc của Tống Cảnh Nghi, thấy nó vẫn đóng im lìm thì không vui nằm rạp ra bàn ăn, thịt nướng ngon mắt tỏa hương thơm trước mặt cũng không muốn ăn.

Lúc dì Trần đi ra thấy vậy thì lo lắng, "Cậu chủ nhỏ không thoải mái ở đâu sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu rồi lại lắc đầu.

Cậu thấy rất đói, nhưng không muốn ăn.

"Bây dờ con không đói, đợi tin xưng ăn cùng."

Vì không có tiên sinh ăn cùng nên cậu thấy cơm cũng không muốn ăn.

Dì Trần cũng đồng ý, mang cơm vào lại trong bếp.

Tiêu Dạ Nguyệt ôm theo Donna đi lên tầng, lúc cậu định gõ cửa thư phòng thì dừng lại, nghĩ đến lời dặn của tiên sinh lúc vào cửa.

Cậu xoay người đi về phòng.


Donna cũng phát giác ra tiểu bảo bối không vui, nó chạy đến góc phòng ngặm một quả bóng nhỏ lại đây, muốn Tiêu Dạ Nguyệt chơi cũng với nó.

Điện thoại của Tiêu Dạ Nguyệt ở trên bàn lúc này có thông báo tin nhắn.

Đẹp trai vạn người mê: "Tôi đã nghe lão Tống kể chuyện, cậu nói chuyện được rồi sao."

Chỉ là một câu tin nhắn thôi nhưng không giấu được sự vui vẻ trong đó.

Điện thoại lại tiếp tục rung.

Đẹp trai vạn người mê: "Tôi nói mà, ha ha, cậu không nói được tôi sẽ làm 0.

Cậu nói được chứng tỏ tôi không làm 0 được, há há."

Quả nhiên là chấp niệm.