Trọng Sinh Chi Sủng Tra Nam Hóa Thê Nô

Chương 59: 59: Tại Sao Đã Câm Rồi Còn Không Chịu Yên Phận







Dù Tiêu Dạ Nguyệt vẫn còn nói ngọng nhưng mọi người vẫn rối rít hỏi chuyện cậu.

Hỏi cậu hôm đó làm sao mà bị bắt, lại hỏi sau khi bắt xong đã xảy ra việc gì, rồi làm thế nào mà cậu được cứu ra.

Sau sự việc ngày hôm trước, lại quan sát Tiêu Dạ Nguyệt trong một tuần học đó thấy cậu là người hiền lành chẳng bao giờ tỏ ra kiêu ngạo ta đây là kẻ có tiền, bạn học đều hiểu có người đứng sau cố ý muốn bôi nhọ cậu, vì vậy hôm nay thấy cậu mới thân thiết hỏi chuyện.

Một bạn học nghe Tiêu Dạ Nguyệt chữ đúng chữ sai, chữ đủ chữ mất nói chuyện thì không nhịn được nữa mà ôm bụng cười, tay còn đập đập bàn.

Các bạn học khác cũng phì cười theo.

"Tiểu Dạ Nguyệt, giọng cậu hay thật đó." Không biết là bạn học nữ nào lên tiếng, một câu nói lại khiến bạn bè nhao nhao lên.

"Đúng đó, giọng Tiểu Dạ Nguyệt hay thật đó.

Có cảm giác trong trẻo tươi mát đầy sức sống, chốc lại cho ta cảm giác mềm mại.

Trời ơi, nói chung là tui u mê quá."

"Tiểu Dạ Nguyệt, hay sau khi cậu nói chuyện bình thường được rồi cậu debut làm ca sĩ đi.

Chỉ bằng gương mặt và giọng nói này thôi, tôi tin chắc cậu sẽ nổi tiếng, fan xếp cả triệu người."

Tiêu Dạ Nguyệt má đỏ môi hồng bật cười.

Ngay cả tiếng cười của cậu cũng khiến bạn bè thoải mái.

"Nhưng mà êm hát dở nắm."

Cố Linh Lan cũng đùa cậu, "Cậu không cần lo.

Để chị đây làm quản lý cho cậu, dù cậu hát dở tệ chị cũng khiến cậu debut thành công.


Tuy nhiên cậu sẽ không có fan giọng hát, cậu sẽ chỉ có fan nhan sắc, fan bạn gái, fan giọng nói thôi."

Mọi người lại được trận cười nghiêng ngả.

"Không chỉ có riêng fan bạn gái, fan bạn trai chắc chắn sẽ có."

Lúc này Tiêu Dạ Nguyệt lại chắc nịnh phản bác lại.

"Không được, êm có bạn chai dồi, tiên xưng dất tốt."

"Có bạn trai thì có sao đâu.


Họ là fan bạn trai, sẽ không thực sự là bạn trai em."

Tiêu Dạ Nguyệt nhất quyết không chịu có fan bạn trai.

"Tiên xưng sẽ dỗi."

Mọi người nghe vậy lại được mẻ ôm nhau cười.

"Đàn ông của cậu còn biết dỗi sao?"

Tiêu Dạ Nguyệt nhớ lại bộ dáng ngày hôm qua của tiên sinh, cảm thấy tiên sinh lúc đó chắc chắn là đang dỗi, mặt tiên sinh cứ xị ra vậy nè.

Tiêu Dạ Nguyệt gật đầu cái rụp trả lời câu hỏi của bạn học, cậu còn bổ sung thêm.

"Tiên xưng còn hay khóc.

Nếu êm có phan bạn chai, tiên xưng xẽ khóc chôi nhà mất."