Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 96




Lại lần nữa gõ cửa nhà giáo sư Hình, đụng phải ánh mắt trêu chọc của Hình Luật, Cố Trầm bỗng cảm thấy có hơi chút xấu hổ.

“Cậu kêu cậu phải chuyển về ký túc xá gấp, kết quả là ngày nào cũng chạy về nói chuyện với ba anh. Như vậy còn không bằng cậu cứ ở nhà đến khi vào học luôn, cậu cũng đỡ phải chạy đi chạy lại.”

Cô Thích đang ngồi nhặt rau trong phòng khách nghe vậy liền cười nói: “Thanh niên đều thích chơi với bạn bè đồng trang lứa, lúc con đi học không phải cũng thế hay sao? Cuối tuần về nhà cũng chỉ vì muốn mẹ giặt quần áo bẩn, làm vài bữa ngon cho con, ăn no uống đã. Quần áo sạch sẽ xong là tối chủ nhật lại khăn gói đi mất, không cả kịp đợi đến sáng thứ hai.”

Nghe mẹ mình nhắc lại mấy chuyện đáng xấu hổ thời thiếu niên của bản thân, gương mặt Hình Luật cũng đỏ bừng, liếc nhìn Cố Trầm một cái rồi nhỏ giọng kháng nghị: “Mẹ! Mẹ đừng nói ra mấy chuyện như thế chứ!”
“Được rồi! Được rồi! Mẹ không nói nữa.” Cô Thích cười híp mắt, nói: “Bữa trưa nay làm cho mấy đứa món nầm bò hầm cà chua, thịt lợn xào ớt xanh, giá xào chua ngọt và món viên rau củ chiên nhân cà rốt nhé. Trưa này Trầm Trầm ở lại ăn bữa cơm, cơm nước xong rồi về.”

Cố Trầm đáp một tiếng rồi cười nói: “Đều là món em thích ăn ạ.”

Hình Luật khẽ hừ lạnh: “Đương nhiên rồi, tối qua mẹ anh nghe cậu gọi điện đến nói hôm nay muốn qua đây nên sáng sớm nay mẹ anh đã kéo anh đi chợ mua biết bao thức ăn về đấy.”

Cô Thích tiếp lời: “Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe, chỉ có nghỉ ngơi đúng cách thì cơ thể mới khỏe mạnh. Mẹ thấy con suốt ngày cày đêm ngủ ngày, vành mắt cũng thâm đen rồi này, để tối mẹ làm cho con một hộp bánh hẹ để con bổ thận.”
Cố Trầm bật cười suýt thì sặc cả nước miếng, còn Hình Luật chỉ cảm thấy da mặt mình nóng hừng hực: “Mẹ!”

Cô Thích đáp tiếng: “Ơi!”

“Con là con ruột của mẹ đấy, đừng có mà ghen tỵ với Trầm Trầm nữa. Con yên tâm đi, mẹ chắc chắn thương con hơn mà.”

Hình Luật cảm thấy bản thân sắp tự kỷ đến nơi rồi, còn Cố Trầm thì lại cười như được mùa.

“Nói chuyện gì mà rôm rả thế?” Giáo sư Hình ngồi đọc tài liệu trong thư phòng cũng không nhịn nổi nữa mà bước ra hỏi.

“Có gì đâu, con trai ông ghen tỵ với học trò của ông đấy! Nó nói tôi chỉ thương Trầm Trầm mà không thương nó, tôi nói tôi rất công bằng, thương cả con trai và Trầm Trầm.” Cô Thích híp mắt cười chỉ Hình Luật: “Con trai ông có hơi không tiếp nhận nổi tình mẹ nồng nàn như vậy.”

“Không phải chứ!” Giáo sư Hình nhìn Hình Luật, ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Con ngại đấy à?”
Hình Luật: “…”

Giáo sư Hình nói: “Đàn ông con trai đã bao tuổi rồi mà còn ngại.”

Hình Luật thở dài một hơi, càng cảm thấy bất lực.

Cười đùa một hồi, Cố Trầm mới vào thư phòng nói chuyện hỗ trợ từ thiện với giáo sư Hình. Giáo sư Hình hỏi Cố Trầm tại sao lại bỗng muốn làm từ thiện, Cố Trầm nói thẳng: “Là vì trước đó em đã bị thủy quân do Tập đoàn Đại Châu thuê người để bôi nhọ, rồi nhiều bạn học và cư dân mạng đã đứng ra thay em giải thích rõ ràng.”

Giáo sư Hình nghe đến đây còn tưởng Cố Trầm cảm động quá nên muốn làm chút gì đó để báo đáp bạn học, báo đáp xã hội, nhưng rồi lại nghe Cố Trầm chuyển đề câu chuyện, nói tiếp: “Em phát hiện thể chất của em khá đặc biệt, rất dễ bị người khác hiểu nhầm và nói xấu. Nên em nghĩ có phải bình thường nên làm nhiều chuyện tốt hơn không, như vậy thì khi bị người ta nói xấu vẫn còn có người đứng ra giải thích giúp em!”
Cố Trầm có nói ra chuyện vi diệu như nâng cao danh vọng để chống lại hào quang của cốt truyện thì cũng chẳng có ai tin cả. Nói như vậy ngược lại còn dễ lấy được lòng tin của người khác hơn, động cơ cũng có vẻ hợp tình hợp lý hơn.

Giáo sư Hình: “…”

Giáo sư Hình mỉm cười, cảm thấy học trò của mình có chút tâm tư như vậy cũng khá là thú vị!

“Được! Thầy hiểu rồi!”

Giáo sư Hình trầm ngâm hồi lâu rồi chọn ra vào hạng mục phù hợp với yêu cầu của Cố Trầm để giới thiệu cho cậu.

“Em có thể lập một quỹ học bổng trong trường, điều kiện để nhận học bổng là sinh viên có thành tích thi cuối kỳ ở top mấy chục đầu danh sách hoặc là sinh viên có đăng luận văn học thuật lên mấy tờ báo trong nước và ngoài nước, hoặc tham gia vào đề án nào đó, nhận được giải thưởng gì đó,… thì em cứ tự đặt ra.” Giáo sư Hình tìm chút tài liệu đưa cho Cố Trầm: “Đây là những học bổng do các cựu học sinh có tên tuổi của trường Đại học A chúng ta đã thành lập được trong mấy năm qua. Mỗi người bọn họ đều có yêu cầu không giống nhau, có người khen thưởng học thuật, có người khuyến khích sáng tạo, còn có người ra văn bản quy định rõ ràng rằng có thể nhận sinh viên được hỗ trợ vào công ty nào đó.”
Cố Trầm nhận tư liệu rồi xem qua một lượt, nói: “Trừ mục sau khi tốt nghiệp nhất định sẽ được nhận vào một công ty nào đó ra thì những điều kiện khen thưởng khác em đều làm được!”

Giáo sư Hình cười trêu: “Lắm tiền nhiều của ha!”

Cố Trầm nói: “Em đã nghĩ cả rồi, em định lấy tiền bản quyền tác giả và tiền nhuận bút của bộ Sơ đồ tư duy mà em xuất bản để hỗ trợ sinh viên. Cho nên ngoài mấy điều kiện bên trên ra thì em còn định thêm một điều kiện nữa. Đó là những sinh viên bình thường đạt thành tích tối đa thì mỗi tháng được thưởng sáu trăm tệ.”

Giáo sư Hình ngạc nhiên nhìn Cố Trầm: “Sao em lại có ý tưởng như vậy?”

Cố Trầm giải thích: “Bởi vì trường chúng ta còn có một số sinh viên có hoàn cảnh khá khó khăn, bình thường đều sẽ làm thêm việc bán thời gian để kiếm tiền sinh hoạt nên cũng khó tránh khỏi phân tán tinh lực. Cho nên em nghĩ, nếu có thể để bọn họ có điều kiện dồn hết sức mình vào việc học, đem tất cả thời gian và tinh thần vào việc học thì có lẽ càng thực dụng hơn chuyện để bọn họ phải đi làm thêm mấy việc không cần thiết.”
Sinh viên vào được Đại học A mỗi tháng đều được một phần trợ cấp của Nhà nước, nhà ăn ở trường cũng không đắt, Cố Trầm lại hỗ trợ thêm sáu trăm tệ thì cũng đủ để những sinh viên này chi tiêu sinh hoạt cơ bản nhất rồi. Giải quyết được chuyện này, các sinh viên có thể an tâm học tập, đến lúc đó còn có thể dựa vào năng lực của mình, tự xin học bổng của Nhà nước hay các học bổng khác, nhưng chuyện này phải dựa vào năng lực của chính bọn họ rồi.

Giáo sư Hình dùng ngón tay đẩy đẩy Cố Trầm, ánh mắt toát lên vẻ tán thưởng: “Thằng nhóc này…”

Giáo sư Hình hít sâu một hơi, không biết nên nói gì mới tốt. Nói ra thì cái duyên thầy trò của ông và Cố Trầm cũng bắt đầu từ chuyện mới ngày đầu vào học Cố Trầm đã dám trốn tiết đi làm thêm, ông thậm chí còn lo rằng hành động này của Cố Trầm có tạo thành ảnh hưởng không tốt cho các học sinh khác hay không. Ông cũng không ngờ thời gian trôi qua lâu như vậy rồi mà Cố Trầm vẫn còn nhớ được chuyện này, hơn nữa còn muốn dùng cách này để khuyến khích các sinh viên có hoàn cảnh nghèo khó chăm chỉ học tập hơn.
“Nghèo khó giữ mình cho sạch, giàu có lại lo người đời.” Giáo sư Hình cảm khái một câu. Dù là thiên phú, năng lực làm việc, nỗ lực cố gắng, hay tâm tính nhân phẩm thì ông cũng đều vô cùng vừa ý cậu học trò Cố Trầm này.

“Em cũng không tốt như thầy nói đâu ạ, em cũng là người ích kỷ lắm.” Giáo sư Hình khen ngợi như vậy khiến Cố Trầm có hơi ngượng, cậu vội vàng giải thích

“Có ai mà không ích kỷ chứ! Nhưng em ích kỷ mà vẫn có thể để người khác được lời thì lại là một chuyện rất tốt.”

Thầy trò hai người nhìn nhau cười, ngầm hiểu ý trong lời nói của nhau.

Ngoài chuyện muốn hỗ trợ sinh viên trong trường ra, Cố Trầm còn định hỗ trợ một nhóm học sinh miền núi, mà chuyện này thì giáo sư Hình càng có kinh nghiệm hơn. Biết bao năm qua, giáo sư Hình vẫn luôn kiên trì hỗ trợ học sinh, sinh viên nghèo khó, những đối tượng được ông lựa ra đều là những đứa trẻ mồ côi đã mất cả cha lẫn mẹ, hoặc là những đứa nhỏ nghèo khó, cha mẹ tàn tật, không có khả năng làm việc.
“Nếu thầy có thời gian thì kỳ nghỉ đông hay nghỉ hè hàng năm đều sẽ đến vùng núi xem xét, hỏi thăm, tặng bọn nhỏ sách vở hay những quyển sách ngoại khóa, kể cho bọn nhỏ nghe về thế giới bên ngoài, khuyến khích bọn nhỏ cố gắng học tập, xuống núi.” Giáo sư Hình nói đến đây, tâm trạng vô cùng phấn khích: “Học sinh mà thầy hỗ trợ còn thi vào Học viện Sư phạm ở thành phố A, còn mang cho thầy một bì tải sơn tra trong thôn bọn họ. Sơn tra đó ngon lắm đấy.”

“Nếu em muốn hỗ trợ học sinh thì cũng có thể chọn hỗ trợ những đối tượng như vậy. Nghỉ hè có thời gian thì thầy trò mình cùng lên núi xem thử xem. Em đừng cho rằng em lên núi dạy học tình nguyện đơn thuần chỉ là bản thân bỏ ra. Thực ra khi em ở trong núi, em có thể thấy được những đứa trẻ đó, thấy chúng khao khát học tập, thấy ánh mắt khao khát được ra bên ngoài, hay cả việc nói chuyện với bà con nơi đó thì em cũng đã thu hoạch được rất nhiều rồi. Thầy thấy hoàn cảnh như vậy giống như một chiếc máy lọc, loại bỏ đi buồn bực nóng nảy mà những thành phố lớn mang lại, khiến con người ta càng thêm lắng đọng, sâu lắng.”
“Khi em nhận ra cố gắng của em có thể thay đổi vận mệnh của những người đó cũng là lúc trong lòng em cảm thấy tràn ngập cảm giác thành tựu.”

Cố Trầm lẳng lặng lắng nghe những lời của giáo sư Hình, thấy ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, tràn ngập kỳ vọng của giáo sư Hình khi nhắc đến những học sinh mà thầy đã hỗ trợ, Cố Trầm cũng cười theo. Cậu chưa bao giờ biết được rằng giáo sư Hình đã từng làm nhiều chuyện như vậy. Nhưng khi Cố Trầm thấy được dáng vẻ tràn đầy tinh thần của giáo sư Hình, cậu bỗng cảm thấy những chuyện bản thân làm chỉ vì chống lại ánh hào quang của cốt truyện nếu thật sự có thể giúp được những người đó thay đổi vận mệnh thì cũng tốt lắm.

“Ăn cơm thôi!” Cô Thích đẩy cửa thư phòng, híp mắt cười nói: “Có chuyện gì thì đợi cơm nước xong hẵng nói tiếp.”
Thực ra cũng chẳng có gì để nói cả. Sau khi nghe được những lời của giáo sư Hình thì Cố Trầm lại càng thêm quyết tâm làm những chuyện cậu vốn định làm hơn. Dưới sự giúp đỡ của giáo sư Hình, Cố Trầm chọn ra được mười em học sinh vừa lên cấp hai để hỗ trợ, ngay chiều hôm đó cũng chuyển tiền qua luôn.

Sau khi trở lại trường học, Cố Trầm lại tranh thủ thời gian viết một phần kế hoạch về việc gây dựng quỹ học bổng. Vừa vào học, cậu đã đến tìm thầy hiệu trưởng xin được lập quỹ học bổng, sau khi được xét duyệt lại đến phòng Tài vụ mở một tài khoản rồi chuyển thẳng 20 vạn tệ vào đó.

Chiều hôm đó, trang web chính thức của trường Đại học A cũng thông báo tin tức Cố Trầm thành lập một quỹ học bổng trong trường, đồng thời công bố điều kiện xin cấp học bổng. Những sinh viên rảnh rỗi không có việc gì làm chỉ định lướt qua trang web chính thức của trường đều sững người.
“Ôi đệch! Chúng bạn thấy gì chưa hả? Cái cậu sinh viên năm nhất tên Cố Trầm ấy lại thành lập một quỹ học bổng trong trường này?”

“Là cái cậu Cố Trầm một tay vạch ra kế hoạch phiên chợ mùng hai tháng hai đấy sao? Tôi cũng nghe nói cậu ấy kiếm tiền giỏi lắm, nhưng không ngờ là cậu ấy lại lập quỹ học bổng trong trường. Không phải cậu ấy mới chỉ là sinh viên năm nhất thôi sao? Thằng nhóc này cũng thật trâu bò đấy!”

“Cố Trầm của chúng ta thật lương thiện! Đã đẹp trai lại tốt tính, kiếm tiền giỏi còn lương thiện! Không ngờ cậu ấy lại nghĩ đến chuyện lập quỹ học bổng cho bạn học! Mình nhất định sẽ cố gắng học tập, tranh thủ sớm ngày được tiêu tiền của chồng mình!”

“Bạn học bên trên có đắm đuối thì cũng có mức độ thôi chứ, mọi người đều là bạn học của Cố Trầm, cậu dựa vào đâu mà dám gọi cậu ấy là chồng hả?”
“Xì, đây còn không phải là mua danh trục lợi sao! Muốn lôi kéo lòng người chứ gì!”

“Cảnh cáo bạn học bên trên! Bạn đừng có tưởng là bạn ẩn danh phát ngôn thì không tra ra được ID của bạn nhé! Bạn ghen ăn tức ở cái gì? Bạn có bản lĩnh thì cũng lấy tiền lôi kéo sinh viên trong trường đi! Không có bản lĩnh thì ít nói xấu người khác thôi!”

Cố Tú quăng “bốp” điện thoại xuống đất. Chiếc điện thoại thông minh mới toanh trượt dài trên đất rồi đụng phải đôi giày da cao gót được làm thủ công tinh xảo.

“Sao vậy? Con lại thấy đau chỗ nào sao?” Lăng phu nhân bước đến bên giường bệnh, thấy Cố Tú mặt mày tái nhợt, bà ta lại sờ má Cố Tú đầy xót xa: “Trên người có chỗ nào không được thoải mái sao?”

Cố Tú nhìn Lăng phu nhân bằng cặp mắt hoe đỏ rồi lại nhìn Lăng Nhất Nhất theo sau Lăng phu nhân, tỏ ra sợ hãi nói: “Con xin lỗi, không phải con cố tình cáu giận đâu ạ. Con thực sự khó chịu lắm, cả người đau nhức, lúc nóng lúc lạnh, còn cảm thấy trời đất quay cuồng, buồn nôn, chỗ nào cũng không thoải mái.”
“Đều trách mẹ.” Lăng phu nhân ngồi xuống bên giường, an ủi Cố Tú: “Đều do mẹ bất cẩn sơ ý, không nghĩ đến con lại là đứa con thất lạc mười tám năm trước của mình. Nếu mẹ biết thì mẹ sẽ không để bác sĩ truyền máu cho con, như vậy thì con cũng không thành ra thế này.”

“Sao có thể trách mẹ chứ! Mẹ cũng không biết con là con trai của mẹ mà.” Cố Tú nắm tay Lăng phu nhân: “Con còn phải cảm ơn mẹ tốt bụng như vậy, rõ ràng không liên quan gì đến mẹ, nhưng mẹ vẫn muốn truyền máu cho một người lạ. Suy cho cùng, nếu không phải là con ngã từ cầu thang xuống thì cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.”

Lăng Nhất Nhất vừa nghe lời này đã nhíu mày, vô thức phản bác lại: “Anh có ý gì đấy hả? Giờ anh đang trách tôi sao? Nếu không phải là anh chạy lên cầu thang nói mấy lời vô nghĩa chọc giận tôi thì tôi cũng sẽ không tức giận. Tôi cũng không cố ý đẩy anh, tôi chỉ định hất tay anh ra thôi, là anh không đứng vững…”
“Được rồi! Nhất Nhất, con bớt nói vài câu đi.” Lăng phu nhân cắt ngang lời của con gái, bất đắc dĩ nói: “Anh là anh trai sinh đôi thất lạc từ nhỏ của con, anh chưa được hưởng phúc ở nhà chúng ta mà giờ còn phải nằm viện vì con. Con không thể nhường anh sao?”

“Mẹ!” Lăng Nhất Nhất khó chịu nhìn Lăng phu nhân.

Lăng phu nhân vốn luôn chiều lòng con gái giờ lại không để ý đến sự bất mãn của Lăng Nhất Nhất mà chỉ an ủi Cố Tú: “Mẹ hầm canh xương cho con, con uống đi cho nóng.”

“Dạ.” Cố Tú ngoan ngoãn gật đầu uống canh xương rồi bỗng dưng lại khóc: “Con chưa từng nghĩ là con còn có thể tìm lại ba mẹ ruột của mình, còn có thể uống canh mẹ con tự mình nấu cho con. Con không ngờ là con lại là con của nhà họ Lăng.”

Lăng phu nhân thấy vậy lại càng thêm đau lòng, bà ta ôm lấy Cố Tú: “Con phải chịu khổ rồi.”
Lăng Nhất Nhất thất vậy còn trợn mắt đầy bất mãn hơn, thấy không ai để ý đến mình liền dứt khoát tức giận rời khỏi phòng bệnh.

“Ay da, để ý chút chứ!” Lăng Nhất Nhất vừa bước ra khỏi phòng bệnh đã va ngay vào lòng Lăng Phi vừa đến thăm người bệnh. Bó hoa Lăng Phi đang cầm trên tay cũng bị va chạm rớt mất vài bông. Lăng Nhất Nhất cũng hổn hển tức giận vỗ phấn hoa dính trước ngực mình.

Lăng Phi thấy vẻ mặt đầy tức giận của Lăng Nhất Nhất: “Em sao vậy? Cái thứ đó lại chọc giận em hả?”

“Anh ta chỉ biết ra vẻ ngoan ngoãn, đáng thương lấy lòng mẹ em thôi, ghê tởm chết mất!” Lăng Nhất Nhất oán trách: “Mẹ em còn kêu em nhận anh ta làm anh trai. Lăng Nhất Nhất em còn lâu mới có người anh đáng xấu hổ như vậy! Anh ta mà cũng xứng sao!”

“Dù em không nhận thì cậu ta cũng là anh ruột của em, là em họ của anh.” Lăng Phi cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm: “Sao lại khéo thế cơ chứ!”
“Lần này nhà họ Lăng chúng ta sẽ bị người ta cười nhạo đến chết mất thôi.” Lăng Nhất Nhất oán trách: “Em còn chẳng có mặt mũi nào đi gặp bạn thân của mình rồi đây.”

“Có gì đâu chứ! Cậu ta là cậu ta, em là em, cậu ta cũng không được nhà họ Lăng nuôi dưỡng từ nhỏ, dù có mất mặt thì cũng là người khác mất mặt.” Lăng Phi thuận miệng an ủi.

“Nhưng người nuôi dưỡng anh ta không phải là nhà họ Cố sao? Người tên Cố Trầm kia cũng đâu có không lên được mặt bàn như anh ta!” Vì có Chu Hiểu Đình nên Lăng Nhất Nhất cũng coi như là có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Cố Trầm. Tuy rằng cô ta cũng không cảm thấy gia cảnh nhà Cố Trầm xứng với Chu Hiểu Đình, nhưng Cố Trầm có thể tự dựa vào sức mình đã có thể gây sức ép lớn cho Tập đoàn Đại Chu, hơn nữa còn khiến người nhà họ Lăng cũng phải nghĩ đủ mọi cách để lấy lòng cậu. Dù Lăng Nhất Nhất không nói ra lời nhưng trong lòng cũng có vài phần bội phục.
“Đều là cùng một cặp ba mẹ nuôi dưỡng, sao Cố Tú có thế kém xa Cố Trầm như vậy!” Lăng Nhất Nhất nói: “Anh ta mà được như Cố Trầm thì em có nói ra cũng không đến nỗi mất mặt.”

Lăng Nhất Nhất nói đến đây, bỗng nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, em từng nghe An Na nhắc, hình như quan hệ giữa Cố Tú và Cố Trầm cũng chẳng ra làm sao cả. Không phải bây giờ anh đang nghĩ cách lôi kéo Cố Trầm sao? Nếu Cố Trầm biết Cố Tú là người nhà họ Lăng thì không phải là sẽ càng không để ý đến anh nữa sao?”

Sắc mặt Lăng Phi hơi trầm xuống.

Lăng Nhất Nhất cũng chỉ thuận miệng nói một câu thôi, thực ra cô ta cũng không quan tâm đến chuyện Lăng Phi làm việc như thế nào. Chiều nay cô ta còn hẹn Kiều An Na đến Đại học A nữa.

“Hai đứa muốn đến Đại học A?” Lăng Phi nghe vậy liền nhíu mày: “Hai đứa đến Đại học A làm gì?”
“Kiều An Na muốn nhờ Cố Trầm làm gia sư cho em ấy.” Lăng Nhất Nhất nói: “Dù sao thì Cố Trầm cũng không còn làm thêm ở Tập đoàn Đại Chu nữa, cậu ta nhàn rỗi không có chuyện gì làm, chỉ cần nhà họ Kiều ra giá cao thì sợ gì Cố Trầm không động lòng chứ?”

Còn về Lăng Nhất Nhất, cô ta chỉ muốn nghe ngóng ít chuyện về Cố Tú từ Cố Trầm mà thôi. Tuy rằng cô ta cũng chẳng để Cố Tú trong lòng, nhưng Cố Tú đã được Lăng phu nhân nhận về rồi, nói sao đi nữa thì sau này cũng cùng chung sống dưới một mái nhà nên Lăng Nhất Nhất cũng muốn nghe ngóng rõ ràng xem tính tình của Cố Tú ra sao trước đã, lo trước khỏi họa.

Lăng Phi lại không đồng ý: “Đừng phí công phí sức như vậy làm gì. Cậu ta cứng đầu cứng cổ lắm, mềm mỏng, cứng rắn gì đều không ăn thua.”

“Cũng chưa chắc mà.” Lăng Nhất Nhất tràn ngập tự tin, nói: “Anh ta ghét Cố Tú đến vậy, em cũng ghét Cố Tú nữa, anh chưa nghe qua cậu kẻ địch của kẻ địch chính là bạn bè sao?”
Kẻ địch?

Lăng Phi chỉ thầm cười lạnh, dù anh ta không có thành kiến với Cố Tú thì cũng tuyệt đối không cho rằng cái thứ người như Cố Tú có thể trở thành kẻ địch của Cố Trầm.

Lăng Phi nhìn theo bóng lưng nhảy nhót rời đi của Lăng Nhất Nhất mà lắc đầu rồi bước vào phòng bệnh.

Lăng phu nhân còn đang bê bát canh đút từng thìa cho Cố Tú, Cố Tú cảm động đến mức khóc lóc sướt mướt, cái điệu bộ cố tỏ vẻ đấy khiến trong lòng Lăng Phi vô cùng phiền chán.

“A Phi đến rồi đấy à.” Lăng phu nhân vừa thấy Lăng Phi đã cười cười chào hỏi: “Mau ngồi đi, vừa hay bác đang có chuyện muốn nói với cháu.”

“Chắc cháu cũng biết chuyện trước kia Tú Tú vẫn luôn thực tập ở Tập đoàn Hoắc Thị, nhưng giờ Tú Tú đã trở về rồi, con em nhà họ Lăng chúng ta đương nhiên cũng không thể thực tập ở công ty nhà họ Hoắc được. Bác đang định đợi Tú Tú khỏe lại thì sẽ thu xếp để thằng bé vào làm quen nghiệp vụ trong công ty. Cháu là anh họ của nó, còn là giám đốc điều hành công ty nên mong cháu chỉ dạy em nhiều hơn. Đợi đến khi bác cả cháu về hưu thì hai anh em cháu cũng có người kề vai cùng chiến đấu.”
Lăng Phi hơi sững người, anh ta nhìn nụ cười hiền từ của Lăng phu nhân rồi lại nhìn vẻ mặt kích động của Cố Tú, thản nhiên cười: “Vâng.”

Vừa ra khỏi bệnh viện, Lăng Phi lập tức không cười nổi nữa. Anh ta lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhanh như chớp vọt về công ty. Chú hai nhà họ Lăng cũng ở trong hội đồng quản trị của công ty thấy vậy liền nhíu mày nhắc nhở con trai: “Con lại sao vậy? Ba đã nói bao lần rồi, đây là công ty, con không được để cảm xúc của bản thân ảnh hưởng đến công việc.”

“Bác gái muốn để cái thứ mất thể diện kia vào công ty, còn muốn con dẫn dắt nó nữa!”

“Cái gì mà cái thứ mất thể diện?” Chú hai nhà họ Lăng nhất thời cũng không hiểu nổi, sau đó cũng phản ứng lại được: “Con nói Cố Tú sao?”

“Còn không phải cái tên Cố Tú đó sao!” Lăng Phi nổi giận đùng đùng, cười khẩy một tiếng: “Còn nói gì mà con em nhà họ Lăng không thể làm việc cho công ty của nhà họ Hoắc. Ai mà không biết lão cáo già Hoắc Nguyên Khải kia muốn lấy lòng Cố Trầm, lại chỉ sợ tình nhân nhỏ của con trai mình làm lỡ dở nên mới đuổi việc người ta. Bác gái còn mặt dày mày dạn mà dát vàng lên mặt con trai tốt của mình.”
“Con vội gì chứ?” Nghe con trai nói vậy, chú hai nhà họ Lăng cũng chỉ không nhanh không chậm nói: “Cậu ta là máu mủ ruột thịt của bà ta, dựa theo vai vế cổ đại thì chính là trưởng tử của đại phòng, bà ta muốn đưa con trai mình vào công ty thì cũng chẳng có gì đáng trách cả.”

“Nhưng cái tên Cố Tú đó vốn chẳng là gì cả!” Lăng Phi bất mã oán trách: “Cũng chỉ là tình nhân nhỏ mà Hoắc Minh Chương bao nuôi thôi, ai coi cậu ta ra gì chứ.”

Còn chưa được tích sự gì mà đã dám xúi giục Lăng phu nhân sắp xếp cậu ta vào công ty, bước tiếp theo còn không phải là định tranh giành quyền thừa kế với anh ta hay sao?

“… Còn chưa nói đến việc cậu ta chẳng có chút năng lực nghiệp vụ nào! Đã thế quan hệ của cậu ta và Cố Trầm tệ đến như vậy, công ty chúng ta còn đang nghĩ đủ cách để dành được phiếu bên phe phía tây đấy. Cố Trầm mà biết được chuyện Cố Tú vào công ty thì chúng ta còn có cơ hội giành được phiếu chấp thuận của Cố Trầm nữa không?”
Lăng Phi suy bụng ta ra bụng người, anh ta cảm thấy quan hệ giữa Cố Trầm và Cố Tú như nước với lửa như vậy thì nếu như biết được Cố Tú là người nhà họ Lăng, Cố Trầm không nghĩ cách làm loạn, phá hỏng kế hoạch của tập đoàn Lăng Thị thì cũng đã coi như là rộng lượng lắm rồi.

“Con cũng nói cậu ta vốn chẳng là gì cả mà, vậy con còn sợ cái gì chứ?” Chú hai nhà họ Lăng thấy con trai mình tức giận đến vậy vẫn chỉ ung dung cười: “Người ta có câu, người tốt kẻ xấu ắt sẽ rõ cả. Nếu cậu ta thực sự là người không có bản lĩnh gì thì cũng không thay đổi được, sớm muộn gì cũng lộ bản chất mà thôi.”

“Dù sao thì để cậu ta hiện nguyên hình trước mặt các cổ đông thì cũng tốt hơn việc con cứ tránh né đủ đường.” Cậu hai nhà họ Lăng dạy dỗ con trai mình: “Con đừng quên, bác cả con mới là chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thị, bác cả và bác gái con mà hợp cổ phần lại thì chính là cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Lăng Thị này.”
“Bác cả con đã tin tưởng con như vậy thì con cứ làm việc cho tốt, chỉ bảo em họ con cho tốt, cứ coi như là dỗ bác cả và bác gái con vui là được.”

“Không phải mới nãy con nói nó là người một nhà với Cố Trầm sao? Đợi Cố Tú vào công ty thì con cứ giao việc lôi kéo Cố Trầm cho nó là được rồi.”

“Cố Trầm là học sinh mà giáo sư Hình coi trọng nhất, lại là người khởi xướng kế hoạch mở mang phố thương mại ở khu phố cổ phía tây, không nghĩ cũng biết hai thầy trò bọn họ có địa vị thế nào trong dự án này. Con cứ giao việc quan trọng này cho em họ con đi, nếu em họ con làm tốt, vậy chính là lập công lớn cho tập đoàn, tự khắc cũng sẽ đứng vững trong công ty.”

“Nhưng quan hệ giữa hai anh em bọn họ lại không được tốt.” Lăng Phi có chút lơ mơ: “Để cậu ta làm chuyện này còn không phải đi đời nhà ma sao?”
“Thế không phải càng tốt à!” Chú hai nhà họ Lăng quan sát xung quanh, rồi cắt bỏ một nhánh cây, chậm rãi nói: “Cố Tú được nhà họ Cố nuôi dưỡng mười tám năm, làm anh em với Cố Trầm mười tám năm, cậu ta mà không làm được chuyện này thì một người ngoài như con, nếu có không làm được thì không phải là chuyện rất bình thường sao? Còn nếu như con làm được thì ban cổ đông cũng sẽ nhìn vào trong mắt. Đến lúc đó, ai có năng lực hơn, ai có thể đưa Tập đoàn Lăng Thị lên tầm cao mới, không phải vừa nhìn đã biết ngay à?”

Chị dâu muốn đưa con trai ruột của mình lên thì cũng là chuyện thường tình. Nào có người làm cha mẹ nào không suy xét cho con cái của mình chứ, chú hai nhà họ Lăng cũng cực kỳ hiểu được tâm tình này. Chỉ là tâm nguyện của anh cả và chị dâu là một chuyện, còn bản thân Cố Tú có thể đứng vững được hay không lại là một chuyện khác.
Lăng Phi sững người nhìn ba mình nhàn nhã cắt tỉa tót lại cây cảnh, bỗng bừng hiểu ra.