Cố Tú nghe Kiều An Na chỉ trích bản thân chẳng được tích sự gì trước mặt tất cả khách khứa trong bữa tiệc thì chỉ cảm thấy mặt mày nóng bừng, phừng phừng lửa giận. Nhưng Kiều An Na từng khiến cậu ta quá đỗi ám ảnh nên Cố Tú cũng không dám đáp trả lại, sợ Kiều An Na lại không phân biệt tốt xấu mà cho cậu ta cái tát ngay ở nơi đông người như vậy. Hơn nữa cậu ta cũng không muốn ăn nói sắc bén trước mặt Hoắc Minh Chương vì cậu ta biết Hoắc Minh Chương không thích người yêu của mình có tính công kích quá mạnh, cho nên Cố Tú chỉ đành nhìn Hoắc Minh Chương đầy đáng thương, mong Hoắc Minh Chương có thể ra mặt thay mình.
Hoắc Minh Chương cũng cảm thấy không dễ chịu gì. Tuy bản thân anh ta cũng cho rằng năng lực của Cố Tú không so được với Cố Trầm, nhưng chuyện riêng của mình bị Kiều An Na nói ra trước mặt nhiều khách khứa như vậy, còn lấy chuyện đó ra chế giễu anh ta không có mắt nhìn người lại khiến Hoắc Minh Chương không khỏi thẹn quá hóa giận. Anh ta cố kìm cơn tức giận trong lòng rồi nhìn thoáng qua ba mẹ Kiều An Na: “Đây là tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lăng, lệnh thiên kim nói năng ngang ngược trong tiệc sinh nhật của người ta như vậy hình như cũng không được hay lắm đâu.”
Ba mẹ Kiều An Na cũng không dám gây chuyện với cậu chủ của Tập đoàn Hoắc Thị nên vừa nghe vậy liền lên tiếng dạy bảo con gái mình: “An Na, con nói linh tinh gì vậy hả? Con còn không mau xin lỗi bạn của cậu Hoắc đi.”
Khách khứa có mặt ở đây vừa nghe bà Kiều nói vậy liền nhìn nhau cười cười. Bọn họ đều nghe ra được ý ngoài lời của bà Kiều – xin lỗi bạn của cậu Hoắc chứ không phải là xin lỗi Cố Tú, cũng có nghĩa là bà Kiều không cảm thấy lời của Kiều An Na có gì sai mà chỉ là vì cấp bậc lễ nghĩa, không muốn đắc tội nhà họ Hoắc mà thôi.
Khách khứa có mặt ở đây đều hiểu được chuyện này thì đương nhiên là Hoắc Minh Chương cũng nghe ra được, nhưng cũng chỉ chau mày. Tuy rằng anh ta còn chưa vừa lòng cho lắm, nhưng dù sao thì đây cũng là tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Lăng, dù Hoắc Minh Chương và nhà họ Hoắc không để nhà họ Lăng vào mắt thì khách cũng phải nể mặt chủ, quá mức hung hăng gây chuyện trong tiệc sinh nhật của người ta thì cũng không được hay cho lắm.
Kiều An Na bĩu môi, không cam lòng nói tiếng “xin lỗi” với Cố Tú. Cố Tú lại chẳng hề để ý đến bầu không khí hiện giờ có gì không đúng, cậu ta nghe Kiều An Na xin lỗi mình xong, mặt mày lập tức lộ vài phần đắc ý. Cậu ta nhìn Kiều An Na bằng ánh mắt đầy trìu mến rồi nói bằng cái giọng mà cậu ta tự cho là rộng lượng: “Không sao đâu, chỉ là An Na về sau nói chuyện vẫn nên chú ý hơn chút, dù sao thì anh cũng từng làm gia sư cho em nên anh biết bản chất em không xấu, chỉ là có đôi khi tính tình không được tốt lắm, cho nên anh sẽ không so đo với em, nếu đổi là người khác thì cũng không dễ nói chuyện như anh đâu.”
Nếu Cố Tú không nói lời này khi Kiều An Na bị ba mẹ ép nói lời xin lỗi thì cũng thôi đi, nhưng Cố Tú lại cố tình tỏ thái độ có lý hơn người, còn cố ra vẻ rộng lượng khiến cơn tức mà Kiều An Na đang cố kìm nén trong lòng vọt thẳng lên não, cô lập tức cười khẩy nói: “Vậy thì vẫn tính toán so đo đi. Anh làm gia sư của tôi có một học kỳ mà thành tích đang ở hạng trung của tôi rớt xuống tận hạng ba từ dưới lên. Vốn dĩ tôi còn có thể thi vào trường hạng hai mà thoáng cái đã chẳng vào nổi khoa chính quy của trường dân lập. Mẹ tôi đã chuẩn bị để tôi thi lại luôn rồi, không đâu lãng phí mất một năm của tôi. Tôi khuyên anh về sau vẫn đừng nên làm gia sư nữa, anh cứ ngoan ngoãn làʍ t̠ìиɦ nhân nhỏ của cậu Hoắc là được rồi, tuyệt đối đừng có làm lỡ dở con em người ta.”
Kiều An Na vừa dứt lời, sắc mặt khách khứa có mặt ở đây cũng lập tức thay đổi. Ngoài bạn học cùng người nhà của Lăng Nhất Nhất ra thì khách mời được mời đến tham dự tiệc sinh nhật còn có đối tác làm ăn của Tập đoàn Lăng Thị, mà phần lớn khách mời này đều có một điểm chung là trạc tuổi với chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân nên trong nhà cũng có con nhỏ. Đã là bậc cha mẹ thì dù điều kiện gia đình có như thế nào, cũng chắc chắn sẽ để ý đến thành tích học tập của con mình. Cố Tú làm gia sư cho người ta, đã không nâng cao thành tích học tập của Kiều An Na mà ngược lại còn khiến thành tích của Kiều An Na tụt dốc không phanh. Chuyện này còn không phải là lỡ dỡ con em người ta hay sao!
Kiều An Na càng nghĩ càng tức, cô nhìn Hoắc Minh Chương bằng ánh mắt đầy tức giận: “Anh còn không biết xấu hổ mà lên mặt với tôi, nếu không phải là anh kiên quyết để Cố Tú làm gia sư cho tôi thì tôi có đến mức phải học lại không hả? Tôi đã học biết bao gia sư như vậy, mà tình nhân nhỏ này của anh lại là người kém nhất đấy! Anh dựa vào đâu mà lấy chuyện học hành của tôi, tiền đồ của tôi ra mua vui cho tình nhân nhỏ của anh chứ? Tôi nợ anh cái gì, hay là nhà họ Kiều chúng tôi nợ anh cái gì?”
Nghe Kiều An Na chỉ trích mình như vậy, mặt mày Hoắc Minh Chương thoáng vẻ bối rối cùng đôi chút chột dạ. Chuyện này quả thực là anh ta có lỗi với Kiều An Na, anh ta cũng không ngờ một sinh viên Đại học A như Cố Tú lại không dạy nổi một cô nhóc học cấp ba.
Tổng giám đốc Kiều và bà Kiều nghe nhắc Kiều An Na nhắc lại chuyện này cũng chẳng nói chẳng rằng, thành tích học tập của con gái xuống dốc không phanh như vậy thì người làm cha mẹ như bọn họ cũng chẳng dễ chịu gì. Bọn họ cũng từng oán trách Hoắc Minh Chương làm ra chuyện không nên người như vậy, nhưng ngặt nỗi e sợ thế lực nhà họ Hoắc nên bọn họ cũng khó lòng truy xét. Nên giờ Kiều An Na có nói như vậy, bọn họ cũng không ngăn cản. Tuy thế lực nhà họ Kiều không so được với nhà họ Hoắc, nhưng cũng không đến mức không dám nói lấy một lời trước mặt một người vai dưới như Hoắc Minh Chương.
Khách khứa xung quanh thấy Hoắc Minh Chương ngậm miệng không nói gì thì đều lộ vẻ mặt khác thường. Cố Tú bỗng thấy hoảng loạn mà bật thốt lên: “Anh đã cố gắng dạy em lắm rồi, chẳng lẽ bản thân em không chịu học hành cũng phải trách tội anh sao? Ngày nào anh cũng cố gắng chuẩn bị phương án dạy học như vậy, em chẳng chút trân trọng thành quả lao động của anh thì cũng thôi đi, còn hơi tí lại ra tay đánh anh. Em còn không phải là coi thường anh không cha, không mẹ, không có gia thế gì hay sao? Nếu không phải sợ Hoắc Minh Chương sẽ truy cứu…”
“Được rồi.” Hoắc Minh Chương cắt ngang lời nói của Cố Tú rồi nhìn về phía Kiều An Na: “Chuyện gia sư coi như tôi suy xét không chu đáo, hiện giờ còn cách kỳ thi Đại học mấy tháng nữa, nếu cô có lòng học tập thì tôi có thể giới thiệu cho cô mấy thầy cô cấp cao để phụ đạo riêng cho cô. Không nói chuyện khác, nhưng chuyện kéo thành tích của cô về lại thang điểm đỗ đại học chính quy hạng hai thì chắc hẳn không thành vấn đề.”
Cố Tú nghe Hoắc Minh Chương nói vậy cũng hùa theo, nói: “Đúng đấy! Cách kỳ thi Đại học còn hơn ba tháng nữa, nếu em quyết tâm thì cố gắng học tập, chăm chỉ nghe giảng, nghe lời thầy cô thì không chừng thi đại học xong có thể vào được hệ chính quy của trường hạng hai đấy!”
Kiều An Na nghe vậy thoắt cái đã nổi cơn tam bành: “Anh…”
Lăng Nhất Nhất và Lăng phu nhân vội vàng chạy tới từ phía sau cũng vừa hay nghe được lời này. Mẹ con hai người đưa mắt nhìn nhau. Lăng Nhất Nhất không kìm được mà liếc mắt khinh thường. Lăng phu nhân cũng cười thầm, không ngờ trên đời này còn thật sự có người ngu ngốc đến như vậy. Đã không biết nhìn sắc mặt người ta thì cũng thôi đi, rõ ràng trong lòng đã đắc ý đến như vậy rồi mà mặt ngoài vẫn còn cố tỏ vẻ đáng thương, ra vẻ rộng lượng. Lại còn tỏ vẻ đáng thương, rộng lượng không đúng chỗ, chỉ càng thêm phô ra cái điệu bộ cáo mượn oai hùm mà thôi.
Quả nhiên là thứ không lên nổi mặt bàn.
Lăng phu nhân cười cười, chỉ coi như bản thân vừa xem một màn kịch rồi bước lên giảng hòa, nhưng trên vẻ mặt lại chẳng giấu nổi vẻ không hài lòng. Đương nhiên là Lăng phu nhân cũng không định che giấu. Lăng Nhất Nhất đón sinh nhật, chủ tịch Lăng gửi thiệp mời cho nhà họ Hoắc, vừa xem đã hiểu ngay được ý tứ trong đó, nhưng nhà họ Hoắc hoàn toàn chẳng coi cành ô-liu mà nhà họ Lăng đưa qua ra gì, còn tùy tiện cắt cử người vai dưới qua ứng đối cho có với nhà họ Lăng. Hoắc Minh Chương lại càng huênh hoang, đã biết rõ ý tứ của nhà họ Lăng rồi còn dám dẫn tình nhân nhỏ của mình đến cửa giễu võ dương oai, lấy hành động thực tế tuyên bố với tất cả mọi người rằng nhà họ Hoắc vốn chẳng để tâm đến ý tốt của nhà họ Lăng, càng sẽ không liên minh với nhà họ Lăng.
Chuyện này cũng coi như là đã cho nhà họ Lăng một cái tát đau điếng. Từ giờ về sau, sẽ còn có không biết bao nhiêu người chê cười nhà họ Lăng bọn họ bắt quàng còn bị người ta xem thường. Nhà họ Lăng còn đang rầu vì chưa có chỗ nào để gỡ hòa cục diện này, lại không ngờ Cố Tú lại tự đứng ra làm chuyện mất mặt. “Bạn” mà cậu cả nhà họ Hoắc tự mình dẫn đến lại làm ra chuyện mất mặt trong tiệc sinh nhật như vậy thì người mất mặt đương nhiên còn có cả Hoắc Minh Chương, thậm chí là cả người nhà họ Hoắc.
Đến lúc này rồi thì có ai không biết mắt nhìn người của cậu cả nhà họ Hoắc không được tốt, lại đi thích cái loại người đã chẳng có năng lực lại đầy bụng tâm cơ như vậy.
Hoắc Minh Chương cũng nhìn ra được người nhà họ Lăng đang hả hê, nhưng mọi người đều ăn ý hiểu mà không nói nên sẽ chẳng ái nói thẳng chuyện này ra. Hoắc Minh Chương phải chịu thua thiệt mà không thể phát tiết, chỉ đành lẳng lặng tự mình tiêu hóa, thái độ của anh ta với Cố Tú cũng bất giác trở nên lạnh nhạt hơn.
Cố Tú không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì, cậu ta chỉ nhìn Hoắc Minh Chương với vẻ mặt đầy hoảng sợ.
Hoắc Minh Chương lại không chịu nổi dáng vẻ đáng thương này của Cố Tú, chỉ đành vực tinh thần an ủi Cố Tú một câu: “Có lẽ là nơi này bí bách quá, em ở đây đợi tôi, tôi vào nhà vệ sinh một lúc.” Nói xong, anh ta liền rút điếu thuốc nén lửa giận.
Cố Tú có hơi bất an mà túm lấy ống tay áo của Hoắc Minh Chương: “Em đi cùng anh.”
Hoắc Minh Chương nhíu mày, nhỏ giọng trách cứ: “Em đừng gây chuyện.” Cậu ta vừa mới làm ra chuyện mất mặt như vậy rồi mà lúc này anh ta còn dẫn Cố Tú vào nhà vệ sinh thì không chừng người lắm chuyện lại nói này nói nọ.
Cố Tú không ngờ là Hoắc Minh Chương lại nổi cáu với mình ngay lúc này, nhất thời cũng sững cả người.
Hoắc Minh Chương cũng không có thời gian đâu mà trấn an tâm tình của Cố Tú, anh ta hất tay Cố Tú ra rồi vào nhà vệ sinh.
Vừa ra ngoài, anh ta liền nghe thấy tiếng ồn ào ở trong đại sảnh. Anh ta xô đám người ra, thình lình phát hiện Cố Tú đang nằm hôn mê bất tỉnh trên đất, dưới người cậu ta là cả một vũng máu lớn. Người xung quanh vây lại thành một vòng. Lăng Nhất Nhất và Kiều An Na đứng trên cầu thang luống cuống không biết làm sao, nhìn mọi người bằng vẻ mặt hết sức ngạc nhiên: “Không phải cháu, cháu không có đẩy anh ta, là tự anh ta lăn xuống.”
Nhưng khách mời lại tận mắt nhìn thấy Cố Tú xảy ra xung đột với Lăng Nhất Nhất và Kiều An Na ngay trên cầu thang, Lăng Nhất Nhất đẩy Cố Tú một cái, Cố Tú không đứng vững liền lăn từ trên cầu thang xuống.
Lăng phu nhân nhìn Hoắc Minh Chương mặt mày xanh mét, vội vàng tiến lên giải thích: “Tôi xin lỗi, là lỗi của chúng tôi, chúng tôi không chú ý đến bạn của cậu…”
“Đủ rồi đấy!” Hoắc Minh Chương không nhịn được ngắt lời Lăng phu nhân rồi bước đến ngồi quỳ bên Cố Tú, không dám chạm vào cậu ta, sợ không cẩn thận chạm vào khiến thương thế của Cố Tú càng thêm nghiêm trọng: “Còn không mau gọi xe cấp cứu đi.”
“Theo kết quả trên ảnh chụp X-quang, mắt cá chân bên phải của bệnh nhân không bị gãy, chỉ hơi sưng phù thôi, không có gì đáng ngại cả, chườm đá một chút là được. Tôi kê cho cậu một bình xịt giảm đau…”
“Cảm ơn bác sĩ…” Hà Thanh Thần chật vật đứng lên.
Cố Trầm đưa tay nhấn vai Hà Thanh Thần xuống: “Anh ngồi xuống đi, tôi đi lấy thuốc cho anh.”
Hà Thanh Thần nhìn mắt cá chân sưng như chiếc bánh màn thầu của mình, cười khổ nói: “Làm phiền cậu rồi.” Anh ta cũng không ngờ bản thân mình lại đen đủi đến vậy, đèn đường bên dưới ký túc xá bị hỏng, anh ta lại bị cận thị gần 5 diop, buổi tối không thấy rõ đường đi nên đã đạp phải băng, ngã dập mông một cái nặng nề, đau đến mức không động đậy nổi. Vậy là chỉ đành gọi điện cho Cố Trầm và Triệu Thự, nhờ bọn họ lái xe đưa anh ta đến bệnh viện. May mà chỉ bị trật chân chứ không gãy xương, nếu không thì thương gân động cốt một trăm ngày, chỉ sờ còn lỡ dỡ việc thi nghiên cứu sinh đợt hai của anh ta.
“Phiền phức gì chứ? Lúc tôi không được khỏe, các anh cũng đưa tôi đến bệnh viện ngay trong đêm đấy thôi. Đây là chuyện nên làm mà.” Cố Trầm cầm toa thuốc bác sĩ kê cho xuống tầng thanh toán tiền thuốc men.
Lúc đang đứng xếp hàng, cậu bỗng nghe thấy có người ngạc nhiên gọi tên cậu: “Cố Trầm?”
Cố Trầm quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Hoắc Minh Chương cùng một đám người ăn mặc lộng lẫy đứng ngay sau anh ta.
Hoắc Minh Chương lo lắng hỏi cậu: “Sao cậu lại ở đây? Cảm thấy không khỏe ở đâu sao? Lại bị đau nữa à?”
Hoắc Minh Chương vẫn còn nhớ mấy lần chơi bóng rổ, Cố Trầm bỗng nhiên có tình trạng cả người ê ẩm, giờ còn tưởng cậu lại bị tái phát.
“Bạn cùng phòng bị trật chân, tôi đi lấy thuốc cho anh ấy.” Cố Trầm giải thích, nhìn qua đám người bên cạnh Hoắc Minh Chương với vẻ mặt hờ hững, trong lòng cũng thoáng cái đã hiểu ngay.
Thì ra là đang tiếp diễn cốt truyện à!
“Trật chân?” Hoắc Minh Chương lập tức phản ứng lại: “Vậy các cậu có xe về chưa? Có cần tôi đưa các cậu về không?”
“Không cần đâu, bạn cùng phòng của tôi có lái xe đưa chúng tôi đến đây.” Cố Trầm đám lại, khóe mắt cũng liếc thấy Cao Hải Dương vừa tan làm, hấp ta hấp tấp vội vàng đến đây: “Ở đây!”
Cao Hải Dương xông đến trước mặt Cố Trầm: “Sao rồi? Có nghiêm trọng không?”
“Bị trật chân, cần nghỉ ngơi một thời gian, cố gắng không vận động mạnh…” Cố Trầm vừa nói vừa dẫn Cao Hải Dương lên tầng.
Hoắc Minh Chương nhìn theo bóng lưng Cố Trầm, hơi ngẩn người.
Lăng Phi thấy Hoắc Minh Chương rõ ràng có hơi khác lạ, cười híp mắt, nói: “Cố Tú chính là đứa em trai mà nhà Cố Trầm nhận nuôi nhỉ?”
Gần đây Tập đoàn Lăng Thị còn đang nghĩ đủ mọi cách lôi kéo thành viên bên phe phía tây, Cố Trầm là học sinh tâm đắc của giáo sư Hình, lại là người khởi xướng kế hoạch mở mang khu phố thương mại ở khu phố cổ phía tây, ngay cả cấp thành phố cũng rất coi trọng ý kiến của cậu nên đương nhiên là Lăng Phi cũng sẽ không bỏ qua một quân cờ quan trọng đến như vậy, anh ta đã sớm điều tra rõ ràng chút chuyện đó của nhà Cố Trầm rồi.
Hoắc Minh Chương lơ đãng đáp lại một tiếng.
Lăng Phi cười nói: “Nghe nói quan hệ giữa hai anh em bọn họ cũng không được tốt lắm, mới mùng hai Tết mà Cố Trầm đã đáp máy bay từ quê về thành phố A cũng chính là vì đứa em trai này.”
Hoắc Minh Chương nhìn Lăng Phi bằng ánh mắt thâm trầm: “Anh muốn nói gì?”
Lăng Phi cười cười, anh ta đang định nói thì y tá lại cất giọng nói lớn: “Bệnh nhân ở giường bệnh số 22 cần được truyền máu, cậu ấy có nhóm máu Rh-, nhóm máu này rất hiếm, kho máu của bệnh viện chúng tôi đã không còn máu dự trữ nữa rồi.”
“Cậu ta cũng thuộc nhóm máu Rh-?” Lăng Phi nhíu mày, rõ ràng là không được vui cho lắm. Cái thứ không lên nổi mặt bàn như vậy mà lại có nhóm máu giống nhóm máu nhà họ Lăng bọn họ.
“Lấy máu của tôi đi! Tôi cũng có nhóm máu Rh-.” Lăng phu nhân chủ động đứng lên. Tuy rằng bà ta coi khinh loại người như Cố Tú, nhưng dù sao thì Cố Tú cũng xảy ra chuyện ngay trong tiệc sinh nhật của Lăng Nhất Nhất, còn bị nhiều người thấy Lăng Nhất Nhất đẩy cậu ta xuống như vậy, nên về tình về lý thì nhà họ Lăng cũng nên gánh vác trách nhiệm này.
Y tá thấy vậy liền vô thức hỏi một câu: “Bà là người nhà ruột thịt của người bệnh sao?”
“Không phải.” Lăng phu nhân lắc đầu phủ nhận: “Cậu ấy là khách của chúng tôi.”
Lăng phu nhân đi theo y tá, rút mất 400cc máu nên lúc ra ngoài còn cảm thấy hơi choáng váng. Lăng Nhất Nhất vô cùng đau lòng đỡ lấy mẹ mình ngồi xuống một bên. Không lâu sau, y tá bỗng hoảng hốt chạy ra khỏi phòng phẫu thuật: “Bệnh nhân có phản ứng không tốt sau khi truyền máu…”
Ngay sau đó, bác sĩ Khoa Truyền máu cũng bước ra: “Người nhà mấy người sao vậy hả? Quan hệ máu mủ ruột thịt không thể trực tiếp truyền máu được. Chẳng lẽ mấy người lại không biết kiến thức cơ bản vậy sao?”
Mấy người đợi bên ngoài phòng phẫu thuật liền sững người, hoàn toàn không phản ứng lại kịp. Một hồi lâu sau, Lăng Phi mới phản ứng lại: “Bác sĩ, có nhầm lẫn gì sao? Người bệnh ở trong phòng phẫu thuật cũng không phải người nhà họ Lăng chúng tôi…”
“Không thể nào!” Bác sĩ Khoa Truyền máu trực tiếp đáp lại: “Hiện giờ người bệnh đang có phản ứng bài xích. Phản ứng không tốt như vậy thì chỉ có thể xảy ra khi trực tiếp truyền máu giữa người có quan hệ máu mủ thôi!”
Chỉ trong phút chốc, tất cả mọi người lại trở nên sững sờ.
Còn ở Khoa Xương khớp, Triệu Thự cõng Hà Thanh Thần, còn Cố Trầm và Cao Hải Dương thì theo sau đỡ, mấy người vội vàng bước vào trong thang máy. Lúc ra khỏi bệnh viện, Cố Trầm mới vô thức nhìn về phía tầng lầu có phòng phẫu thuật.
Cao Hải Dương hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Trầm hoàn hồn lại, cậu đoán là lúc này Cố Tú chắc chắn đã nhận thân với người nhà họ Lăng dưới ảnh hưởng hào quang cốt truyện rồi.
Cố Trầm nhớ tới đời trước, Cố Tú về nhà họ Lăng không bao lâu, lúc đó cũng chính là kỳ nghỉ hè năm nhất, cậu đã nhắc đến chuyện muốn vào thực tập ở Tập đoàn Lăng Thị với chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân. Tuy rằng đời này Cố Trầm chắc chắn sẽ không giẫm phải vết xe đổ nữa nhưng cậu cũng không chắc đây có phải là tình tiết quan trọng trong cốt truyện không. Nếu là tình tiết quan trọng thì cậu chắc chắn sẽ có phản ứng bài xích khi đi ngược lại với cốt truyện, muốn ngăn chặn phản ứng bài xích này thì Cố Trầm cần phải nâng tầm danh vọng hơn nữa.
Nhưng có cách nào để có thể nâng tầm danh vọng lên cao chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?
Trong lòng Cố Trầm bỗng dâng lên cảm giác cấp bách: “Nếu các anh muốn nâng tầm danh vọng trong một thời gian ngắn thì các anh sẽ làm gì?”
Trong xe, ba người bạn cùng phòng đồng loạt nhìn về phía Cố Trầm.
Cố Trầm chớp chớp mắt: “Tôi chỉ tùy ý hỏi chút thôi.”
“Cậu còn ghét bỏ danh tiếng của bản thân chưa đủ lớn à?” Cao Hải Dương cười lớn: “Chuyện này cũng dễ thôi, cậu chỉ cần lên mạng nói cậu chính là người khởi xướng và là người chấp hành chính của kế hoạch mở mang phố thương mại ở khu phố cổ rồi lại đăng thêm một tấm ảnh thì đảm bảo là sẽ có vô số hộ di dời sẽ treo ảnh cậu lên tường, cung phụng như thần tài, còn có cả đám con gái chỉ nhìn mặt cung phụng cậu như thần tượng.”
“Đừng đùa!” Mặt mày Cố Trầm đỏ bừng, cậu còn không làm ra được chuyện tranh công tự đề cao mình vô liêm sỉ như vậy đâu.
“Làm từ thiện?” Hà Thanh Thần nghĩ một hồi rồi nói: “Dùng tên của cậu để xây dựng trường tiểu học hay thư viện hy vọng ấy, tôi thấy nhiều danh nhân cũng đều làm như vậy, chỉ là tốn kém lắm.”
Dù học kỳ trước Cố Trầm có kiếm lời không ít từ việc chơi cổ phiếu hay bán nhà thì xem chừng cũng không quyên góp nổi mấy ngôi trường tiểu học, mấy cái thư viện đso đâu!
“Hay là gây dựng quỹ học bổng trong trường?” Triệu Thự nói: “Trường chúng ta cũng có nhiều sinh viên hộ nghèo không có khả năng đóng học phí, hằng năm đều kiên trì học tập dựa vào khoản vay cho sinh viên và tiền trợ cấp từ phía trường học. Khoản tiền trợ cấp này là do giảng viên của trường cùng rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng đã ra trường quyên góp lại để khuyến khích các sinh viên còn đang ở trường chăm chỉ học tập.”
Cao Hải Dương bỗng lóe lên ý tưởng, mở miệng nói: “Dù sao thì cậu cũng không thiếu tiền, cậu có thể lấy tiền bản quyền tác giả của Sơ đồ tư duy CPA ra làm quỹ học bổng, hỗ trợ các sinh viên đại học nghèo khó, còn có thể hỗ trợ các em nhỏ miền núi được học hành. Đợi đến khi nhà xuất bản cho tái bản thì tôi sẽ nhờ Vi Vi thông báo với bên công ty in ấn, in thẳng chuyện này lên sách. Thứ nhất là để tuyên truyền cho sách của chúng ta, thứ hai là cũng đạt được hiệu quả nâng cao danh vọng như cậu mong muốn.”
“Bằng chính tài năng và sự cố gắng của bản thân mình, sinh viên giỏi của Đại học A đã giúp rất nhiều người thuận lợi vượt qua kỳ thi CPA, rồi lại dùng số tiền có được bằng trí tuệ và sự cố gắng để hỗ trợ các em nhỏ muốn được đi học, nhằm bồi dưỡng càng nhiều người tài giỏi hơn cho xã hội. Vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, chuyện tốt đẹp đến nhường nào!”
Cố Trầm nhìn Cao Hải Dương rồi giơ ngón cái, thật lòng thật dạ khen ngợi: “Anh Hải Dương, anh không làm về mảng tuyên truyền quan hệ xã hội thì thật sự đáng tiếc đấy.”
“Chẳng có gì đáng tiếc cả.” Cao Hải Dương cười hì hì, trêu chọc: “Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Phải tranh thủ mấy năm này mà cố gắng, tôi còn đợi được làm giám đốc tài chính cho cậu nữa kìa!”
Việc này không nên chậm trễ, bọn họ trở về trường, vừa cõng Hà Thanh Thần về ký túc xá xong, Cố Trầm đã lập tức bắt tay vào chuẩn bị. Một mặt thì nhờ Cao Hải Dương kiểm tra giúp cậu xem tiền bản quyền tác giả và tiền nhuận bút của Sơ đồ tư duy được bao nhiêu, nếu như không đủ quyên góp thì cậu có thể tự bỏ tiền túi của mình ra thêm vào. Mặt khác thì nghĩ cách tìm kiếm mấy kênh quyên góp hỗ trợ học sinh, sinh viên nghèo đáng tin cậy.
Nghĩ đến đây, Cố Trầm còn gọi điện thoại cho giáo sư Hình, hỏi giáo sư Hình có biết kênh nào về mặt này không.
“Em muốn hỗ trợ học sinh, sinh viên sao?” Hơn chín giờ, giáo sư Hình nhận được điện thoại của Cố Trầm. Ông còn tưởng Cố Trầm có ý tưởng về hạng mục gì muốn nói cho ông nghe, hay là muốn thảo luận vấn đề về mặt học thuật gì với ông, nhưng ông không ngờ Cố Trầm lại muốn hỗ trợ học sinh, sinh viên. Có điều tìm giáo sư Hình hỏi chuyện này cũng vừa hay tìm đến đúng người.
“Nếu em muốn hỗ trợ sinh viên trong trường thì phải nói trước với hiệu trưởng một tiếng rồi mới đến phòng Tài chính làm thủ tục, còn nếu muốn hỗ trợ học sinh miền núi thì… Như vậy đi, sáng mai em đến nhà thầy, mình gặp nhau nói chuyện.”
Giáo sư Hình nói: “Về việc hỗ trợ học sinh, sinh viên, quyên góp tiền chỉ là một mặt thôi, thực ra quan trọng hơn vẫn là phải đảm bảo học sinh, sinh viên có thể chăm chỉ học tập, có được càng nhiều tư liệu học tập hơn. Nếu em thực sự muốn làm chuyện này thì cũng đừng nghĩ đến chuyện quyên tiền là xong chuyện.”
Tuy rằng giáo sư Hình không biết tại sao Cố Trầm bỗng nhiên lại muốn làm từ thiện, nhưng trong lòng ông hiểu rõ tính cậu sinh viên này “không có lợi thì sẽ không dậy sớm”, ông nhất định phải làm rõ chuyện này thì mới biết được nên cung cấp cho Cố Trầm kênh nào mới là phù hợp với cậu nhất.