Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 97




Vẽ xong chương sơ đồ tư duy cuối cùng cho cuốn “Kiểm toán”, Cố Trầm mệt mỏi vươn người, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt đã hơi khô rồi đứng dậy xoay khớp cổ, khớp bả vai, vặn eo. Sau khi kiểm tra lại một lượt thấy không có vấn đề gì, cậu liền gọi điện cho Cao Hải Dương thông báo hai quyển sơ đồ tư duy cuối cùng đã vẽ xong cả rồi.

“Quá tuyệt vời!” Cao Hải Dương hưng phấn, nói: “Tôi gọi cho Vi Vi để cô ấy đến tìm cậu ngay đây.”

Cố Trầm còn chưa kịp nói gì, Cao Hải Dương đã quả quyết tắt máy. Cố Trầm bất lực lắc đầu, mấy phút sau, cậu đã nhận được điện thoại của Vi Vi.

“Tôi đang ở Nhà xuất bản nên chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến trường học. Đợi tôi đến nơi sẽ lại gọi điện cho cậu.” Bởi vì không xác định được Cố Trầm sẽ học ở phòng nào.
Cố Trầm cười: “Thực ra cũng không cần gấp gáp vậy đâu. Đợi tới tối anh Hải Dương về phòng thì tôi đưa thẳng cho cậu ấy là được.”

“Đừng!” Tưởng Vi Vi cười nói: “Tôi còn muốn mượn cơ hội này ra ngoài hít thở đây! Hơn nữa tôi lấy được bản thảo sớm chút thì có thể duyệt bản thảo sớm một ngày, như vậy thì cũng có thể xuất bản sớm một ngày rồi. Cậu không biết chứ, sách tham khảo này nổi lắm đấy.”

Tưởng Vi Vi nhớ đến ra chuyện Cố Trầm lập quỹ học bổng trong trường: “Cậu cũng chịu chi thật, khoản tiền lớn như vậy mà cũng chịu quyên góp hỗ trợ sinh viên.”

Cố Trầm cười nói: “Chỉ là góp chút sức mọn thôi.”

Tưởng Vi Vi cười nói: “Bên Nhà xuất bản đã họp rồi, lần in ấn này, chúng tôi sẽ tuyên truyền cả việc tác giả lấy tiền bản quyền và tiền nhuận bút của cả bộ sách quyên góp hỗ trợ học sinh, sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Chủ biên của chúng tôi còn muốn hợp tác với bên Đài truyền hình, mời cậu tham gia một chương trình phỏng vấn, cậu thấy được chứ?”
Cố Trầm nhíu mày, nói: “Chương trình gì?”

Tưởng Vi Vi nói: “Một chương trình phỏng vấn của Kênh Truyền hình Giáo dục của tỉnh A, kênh này thường xuyên tiếp nhận phỏng vấn các chuyên gia, học giả cùng các thanh thiếu niên tài năng trong ngành Giáo dục. Chắc hẳn Nhà xuất bản định lấy bộ sách của cậu làm hạng mục trọng điểm trong năm nay.”

Thực ra là từ năm ngoái, lúc Cố Trầm lần đầu xuất bản hai quyển sơ đồ tư duy “Luật kinh tế” và “Luật Thuế” thì chủ biên đã có ý tuyên truyền Cố Trầm là tác giả thiên tài rồi, nhưng lại bị Cố Trầm từ chối. Chủ biên vốn còn thấy đáng tiếc nhưng không ngờ sau hành động đáng khinh của Tập đoàn Đại Chu, Cố Trầm không những không bị chèn ép mà ngược lại còn vô tình giúp Cố Trầm tuyên truyền khắp nơi một phen, kéo theo cả bộ sách do Nhà xuất bản và Cố Trầm xuất bản cũng được hưởng lây mà tăng lên như diều gặp gió, lượng tiêu thụ tăng mạnh.
Hiện giờ Cố Trầm lại tuyên bố quyên góp toàn bộ tiền bản quyền và tiền nhuận bút của bộ sách này để hỗ trợ học sinh, sinh viên nghèo khó, chủ biên lại càng cảm thấy không thể để vụt mất cơ hội lần này nữa, nhất định phải nắm bắt chuyện này, tuyên truyền cho thật tốt.

“Lần này không còn phải làm tạo dựng hình tượng cho cậu nữa rồi!” Tưởng Vi Vi cười híp mắt, nói: “Là nhà sản xuất chương trình Talks tự mình tìm đến chủ biên của chúng tôi, nói muốn mời cậu tham gia phỏng vấn.”

Talks chính là chương trình phỏng vấn của Kênh Truyền hình Giáo dục của tỉnh A mà Tưởng Vi Vi vừa nói, cũng chính là một chương trình phỏng vấn vô cùng nổi tiếng hiện giờ. Khách mời đều là các nhà Giáo dục học, nhà Tâm lý học cùng các thanh thiếu niên tài năng có thành tựu trong các lĩnh vực khác nhau hàng đầu cả nước. Cố Trầm cũng không ngờ là chương trình này lại mời cậu làm khách mời.
Tưởng Vi Vi cười nói: “Có gì mà không thể ngờ được chứ. Cậu giỏi như vậy cơ mà. Không nói đến chuyện xuất bản sách, chỉ riêng việc viết luận và cuộc thi phim ngắn nổi rần rần trên mạng xã hội, còn có hội chợ mùng hai tháng hai nổi khắp cả nước, có chuyện nào không phải do một tay cậu lo liệu chứ. Tôi cảm thấy cậu còn giỏi hơn cả những thanh thiếu niên tài năng đã tiếp nhận phỏng vấn trước kia nữa. Cậu tham gia chương trình phỏng vấn này mới thật sự đúng với tài năng của cậu.”

Cố Trầm có hơi ngượng, cậu cũng chỉ tận dụng lợi thế được sống lại của mình thôi, thực ra cậu cũng không ưu tú đến vậy đâu. Ngoài cảm giác ngượng ngùng ra, Cố Trầm thậm chí còn có hơi chột dạ, sợ bị người ta phát hiện thực ra bản thân không hề ưu tú tới mức như thế.
Cho nên sau khi tắt máy, Cố Trầm vốn định thư giãn, nghỉ ngơi một hồi lại xoay người đến thư viện, mượn thêm vài quyển tài liệu liên quan đến Kinh tế học.

“Cố Trầm!” Kiều An Na và Lăng Nhất Nhất qua lại trong Đại học A cả nửa ngày, hỏi thăm rất nhiều người, hụt mất mấy lần, cuối cùng mới nghe ngóng được Cố Trầm đang đọc sách ở thư viện.

Nhưng hai người bọn họ lại không có thẻ sinh viên nên không thể vào thư viện, mà chỉ có thể đợi bên ngoài. Không dễ gì mới đợi Cố Trầm ra ngoài nên bọn họ liền lập tức tiến gặp gỡ: “Sao giờ anh mới ra vậy, bọn em đợi anh ở đây lâu lắm rồi.”

Cố Trầm vừa thấy hai nhân vật xuất hiện trong cốt truyện đã thấy đau đầu: “Đợi tôi làm gì?”

“Em có chuyện muốn nói với anh.” Kiều An Na ngẩng đầu nhìn Cố Trầm, phát hiện mới có mấy tháng không gặp mà Cố Trầm đã đẹp trai hơn cả trong ấn tưởng của cô, hơn nữa trông cậu lại càng thêm dịu dàng hòa nhã, ánh trời chiều chiếu trên người cậu khiến vẻ dịu dàng đó càng thêm chói mắt, chẳng còn cảm giác tàn bạo như trong trí nhớ của Kiều An Na.
“Em muốn nhờ anh làm gia sư cho em.” Không đợi Cố Trầm lên tiếng, Kiều An Na đã giơ tay lên thề: “Anh yên tâm, em tuyệt không có ý làm khó anh đâu. Nếu anh chịu làm gia sư cho em thì em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em làm gì thì em sẽ làm cái đó.”

Cố Trầm có hơi ngạc nhiên nhìn Kiều An Na. Cậu không quên nổi đời trước Kiều An Na đã giày vò cậu như thế nào đâu, cũng không tin mới không gặp một đời mà Kiều An Na đã đổi tính đổi nết. Lúc này nói dễ nghe là thế, không biết chừng trong lòng còn đang tính toán chủ ý quỷ quái gì cũng nên.

“Tôi không làm gia sư cho cô đâu.” Cố Trầm nói: “Tôi bận lắm, không có thời gian.”

“Em biết là anh không thích em.” Kiều An Na nói: “Tiền nong không thành vấn đề. Anh muốn bao nhiêu thì em cũng trả được.”

“Không phải vấn đề tiền nong.” Cố Trầm nói: “Tôi thực sự không có thời gian. Bản thân tôi cũng phải học, tôi còn rất nhiều tài liệu chưa xem, hơn nữa tôi đã không đụng vào sách giáo khoa cấp ba cả năm nay rồi, cũng đã quên gần hết kiến thức trọng điểm của kỳ thi đại học. Tôi không dạy nổi cô đâu, cô vẫn nên tìm giáo viên cấp ba có kinh nghiệm giúp cô bổ túc đi.”
“Nhưng bọn họ giảng bài em đều không tiếp thu được.” Kiều An Na nhìn Cố Trầm, vô cùng thẳng thắn: “Em chỉ muốn nghe anh giảng thôi.”

Kiều An Na tiếp tục nói: “Em đã muốn mời anh làm gia sư của em từ trước rồi, nhưng Cố Tú nói anh làm việc cho Tập đoàn Đại Chu thì có thể quen biết rất nhiều người, có được rất nhiều mối quan hệ, mà những thứ này em đều không cho anh được. Sau này anh từ chức ở Tập đoàn Đại Chu, em lại nhờ chị Hiểu Đình mời anh làm gia sư cho em, anh nói anh phải chuẩn bị thi cuối kỳ, bận rộn không có thời gian. Vậy là em lại đợi đến tận bây giờ…”

Kiều An Na nói: “Em cảm thầy mình rất có thành ý. Lưu Bị ba lần đến tìm Gia Cát Lượng cũng chỉ đến vậy thôi. Anh suy nghĩ thêm đi mà! Anh có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chúng ta có thể bàn bạc lại mà!”
Tuy là nói có thể bàn bạc thêm, nhưng thực ra Kiều An Na đã hạ quyết tâm rồi, chỉ cần Cố Trầm chịu nhận lời làm gia sư cho cô thì dù Cố Trầm có đưa ra yêu cầu gì thì Kiều An Na cũng sẽ đồng ý.

“Xin lỗi, tôi không giúp được cô đâu.” Cố Trầm từ chối thẳng: “Cách kỳ thi đại học cũng chẳng còn mấy tháng nữa, nếu cô có lòng thi vào một trường đại học tốt thì đừng lãng phí thời gian vào tôi nữa.”

“Anh…” Kiều An Na thấy Cố Trầm dầu muối không ăn, tức giận nói: “Sao con người anh lại lạnh lùng thế hả?”

Lăng Nhất Nhất cũng nhìn Cố Trầm với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Thực ra cô ta mới chỉ gặp mặt Cố Trầm có một lần, chính là cái lần cảm thấy bất bình cho Chu Hiểu Đình nên đến gây chuyện ở chỗ bán nhà. Nhưng lúc đó cô ta cảm thấy Cố Trầm cũng chỉ là một anh đẹp trai bình thường, lạnh lùng ít nói, tràn đầy hận thù, cũng chẳng thấy hiếm lạ gì. Còn không hiểu tại sao Chu Hiểu Định lại thích loại người như vậy!
Sao mới có mấy tháng không gặp mà người này lại thay đổi lớn đến thế cơ chứ!

“Cậu cười lên trông đẹp trai hơn lúc làm mặt lạnh nhiều.” Lăng Nhất Nhất bỗng nhiên cảm khái.

Cố Trầm: “…”

Kiều An Na quay ngoắt sang nhìn Kiều Nhất Nhất, vẻ mặt cạn lời như thể thấy được một đứa mê trai: “Anh ấy vốn không cười mà!”

“Gì cơ?” Lăng Nhất Nhất bỗng sững người rồi lại nhìn qua Cố Trầm: “Nhưng trông cậu ấy có vẻ khá vui, cảm giác không giống lần trước chị gặp cậu ấy lắm.”

Về điểm này thì Kiều An Na cũng cảm nhận được rõ ràng, cô gật đầu hùa theo: “Quả thật là như vậy.”

Cố Trầm thấy câu chuyện càng ngày càng đi xa rồi: “Hai cô cứ từ từ nói chuyện đi, tôi còn có chuyện.”

“Đợi đã!” Lăng Nhất Nhất hoàn hồn lại: “Tôi tìm cậu có chuyện này.”
“Cậu biết Cố Tú đã được mẹ tôi nhận lại rồi chứ?” Lăng Nhất Nhất nói xong còn cảm thấy mình không nói rõ ràng nên lại bổ sung thêm: “Cố Tú là đứa trẻ bị bắt cóc mười tám năm trước của nhà họ Lăng chúng tôi, giờ anh ta đã được mẹ tôi nhận về rồi. Sau này anh ta chính là cậu cả của nhà họ Lăng.”

Cố Trầm vẫn thờ ơ như không.

Lăng Nhất Nhất hỏi: “Tôi muốn hỏi bình thường Cố Tú là người như thế nào? Cậu có thể nói cho tôi biết tính cách của anh ta mười tám năm qua thế nào không?”

“Tôi không có hứng thú với người này.” Cố Trầm nói: “Cô đi hỏi người khác đi.”

“Cậu đợi đã!” Lăng Nhất Nhất gọi với theo Cố Trầm đang định xoay người rời đi: “Tôi nghe nói Cố Tú vô cùng không thích cậu. Cậu không sợ sau khi anh ta trở lại nhà họ Lăng sẽ lợi dụng thế lực nhà họ Lăng để báo thù cậu sao?”
Cố Trầm chẳng hề quay đầu lại, vẫn thẳng bước rời đi.

Lăng Nhất Nhất nhìn theo bóng lưng của Cố Trầm, tức giận dậm chân: “Sao người này lại thế chứ!”

Kiều An Na cũng thấy hơi mất hứng, nhưng mà cô đã bị Cố Trầm từ chối một lần rồi nên cũng không thấy bất ngờ mấy: “Vậy chị định thế nào, có cần em đi dạo quanh trường với chị để nghe ngóng xem Cố Tú là người như thế nào không?”

“Đương nhiên rồi!” Lăng Nhất Nhất tức giận nói: “Chị phải để tất cả mọi người đều biết Cố Tú là cái đồ chẳng lên nổi mặt bàn, xem anh ta còn lừa người khác thế nào được nữa!”

Lăng Nhất Nhất và Kiều An Na đi một vòng quanh khuôn viên trường Đại học A, gặp ai cũng đều kéo người đó lại hỏi thăm về Cố Tú khiến rất nhiều sinh viên cảm thấy chẳng hiểu ra làm sao. Bọn họ còn tưởng rằng Lăng Nhất Nhất chính là bạn gái ngoài trường của Cố Tú, bị Cố Tú bạc tình bội nghĩa nên chạy đến trường làm loạn khiến Lăng Nhất Nhất tức đến mức chửi ầm lên, lúc nói chuyện còn vô tình để lộ thân thế của Cố Tú. Vì thế chỉ trong một buổi chiều, chuyện Cố Tú là con trai thất lạc của mười tám năm của chủ tịch Tập đoàn Lăng Thị đã thuận lợi truyền khắp trường Đại học A, bao gồm cả chuyện em gái sinh đôi của Cố Tú chạy đến trường nghe ngóng “tin đen” của anh trai mình.
Lúc nghe được chuyện này từ miệng Hà Thanh Thần, Cố Trầm cũng cảm thấy có hơi cạn lời. Cậu không ngờ là kiếp trước kiếp này đã hai đời rồi mà chỉ số thông minh của hai cô nhóc đó vẫn chẳng tăng lên chút nào.

Triệu Thự lại thấy lo lắng cho Cố Trầm: “Cái tên Cố Tú đó vốn đã thích tác quai tác quái rồi, hiện giờ lại còn trở thành con trai của Tập đoàn Lăng Thị thì có cố ý nhằm vào cậu hay không?”

Cố Trầm an ủi, nói: “Đừng lo, cậu ta không làm ra được trò trống gì đâu.”

Triệu Thự và Hà Thanh Thần vốn còn thấy hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến chuyện Tập đoàn Đại Chu hống hách kiêu ngạo là thế mà vẫn chẳng thu được ích lời gì từ chỗ Cố Trầm, Tập đoàn Lăng Thị này còn không bằng Tập đoàn Đại Chu kia đâu. Hơn nữa, nhà họ Cố đã nuôi dưỡng Cố Tú mười tám năm, công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, cậu ta không đền đáp lại công ơn thì cũng thôi đi, chẳng là còn định lấy oán trả ơn sao?
“Cậu yên tâm đi! Nếu Cố Tú thực sự dám làm ra chuyện dựa hơi nhà họ Lăng đáng xấu hổ như vậy thì tôi sẽ phơi bày chuyện này lên mạng, xem ai mới là người mất mặt!”