“Có chuyện gì vậy?”
Cố Trầm cúp máy xong, nhìn thấy ba người bạn cùng phòng cùng vểnh tai lên nghe ngóng, nhìn cậu vô cùng tò mò.
“Thành phố sắp tổ chức một buổi nghiên cứu về phạm vi phá dỡ, bảo tôi đến dự hội nghị.” Bởi vì là nơi công cộng nên Cố Trầm cũng không nói quá rõ, nhưng mấy người Cao Hải Dương nhất định đều nghe hiểu.
“Cậu đỉnh thật đấy!” Cao Hải Dương giơ ngón tay cái về phía Cố Trầm: “Đây là hội nghị cấp gì? Dù sao quy cách cũng có vẻ khá cao đấy?”
Cố Trầm cười nói: “Cũng chỉ để tham khảo một chút ý kiến của tôi thôi. Dù sao phương án ban đầu của dự án này cũng là do tôi viết.”
“Như vậy thì cũng rất xuất sắc.” Hà Thanh Thần nói: “Có một số người phấn đấu cả đời mà chưa chắc đã được nói một câu ở những hội nghị như vậy!”
“Tóm lại, lần này Trầm Trầm của chúng ta nhất định phải dành vinh dự cho Đại học A. Cậu có thể tham gia một hội nghị cấp cao như vậy với tư cách là một thành viên, còn được nêu ra ý kiến, cho dù thế nào cũng làm rạng danh trường chúng ta.” Triệu Thự vỗ vai Cố Trầm: “Đây là một chuyện vui lớn, buổi tối chúng ta ăn xiên nướng chúc mừng đi.”
Hà Thanh Thần hỏi Cố Trầm: “Thế lát nữa cậu có phải đến chỗ của giáo sư Hình không?”
Cố Trầm gật đầu.
“Vậy chúng ta mau vào trong ăn cơm đi! Ăn xong cậu còn phải đi làm việc chính nữa.” Cao Hải Dương thúc giục.
Bốn người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà ăn. Cố Trầm đến trước ô cửa sổ xếp hàng mua đồ ăn sáng, nghe thấy đằng sau có người nhỏ giọng gọi cậu.
Cố Trầm quay đầu lại, phát hiện ra người gọi mình một bạn học nữ cùng lớp tên Thương Nhuế. Thương Nhuế mặc một chiếc váy liền màu vàng nhạt, cổ áo và tay áo có phần viền len màu trắng, dưới chân là một đôi giày da hươu, trên mặt là lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế. Thương Nhuế cười tươi, vẫy tay chào Cố Trầm.
Cố Trầm hơi kinh ngạc: “Hôm nay cậu đã về trường rồi sao?”
“Mình lên mạng đọc được thông tin cậu tổ chức phiên chợ mùng hai tháng hai, thật sự rất đẹp và náo nhiệt nên muốn quay về đi thử một chút. Mấy bạn nữ trong ký túc xá của mình cũng nghĩ như vậy, mọi người đã hẹn với nhau sẽ về trường trước hai ngày rồi đến phiên chợ chơi.” Thương Nhuế ngẩng đầu nhìn Cố Trầm, nhẹ nhàng nói: “Cố Trầm, có phải cậu lại cao hơn rồi không?”
Cố Trầm cười rồi nói: “Vậy sao, tôi không chú ý.”
“Nhất định là cậu cao lên.” Thương Nhuế dùng tay đo: “Nhưng cũng gầy đi, có phải là công việc bận rộn, cậu không chú ý nghỉ ngơi không?”
“Cũng tạm!” Hơn nửa tháng nay Cố Trầm ở nhà giáo sư Hình, cô Thích ngày nào cũng thay đổi làm nhiều đồ ăn ngon, Cố Trầm cảm thấy mình còn béo lên nữa đây.
“Dù sao cậu cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân mình mới được.” Thương Nhuế nuốt nước bọt, hai má nóng rực, cô hơi căng thẳng nhưng lấy lại dũng khí rồi hỏi: “Mình xem video được các bạn trong trường lan truyền, cậu thật sự đã về đây từ mùng hai Tết sao?”
Cố Trầm gật đầu.
Thương Nhuế mím môi, định hỏi nguyên nhân có phải như trong video đã nói nên cậu mới về sớm như vậy không. Nhưng cô lại ngại không muốn hỏi, ngập ngừng một lát đành khuyên: “Những lời của Cố Tú cậu đừng để trong lòng. Cậu xuất sắc như vậy, mình tin ba mẹ cậu nhất định rất thích cậu. Bọn họ cũng là người lương thiện nên mới nuôi dạy Cố Tú tốt như vậy, chỉ là cậu ta không biết tốt xấu thôi.”
Tự nhiên Cố Trầm hiểu ra Thương Nhuế gọi mình lại là do xem được video đó nên muốn an ủi cậu. Cố Trầm mỉm cười: “Cậu yên tâm đi, tôi không để trong lòng đâu. Tôi về sớm như vậy là để chuẩn bị cho buổi hội chợ mùng hai tháng hai.”
Thương Nhuế gật đầu, thực ra trong lòng cũng không tin những lời Cố Trầm nói, nhưng vì để ý đến tâm trạng của Cố Trầm nên không muốn nói những chuyện khiến cậu đau lòng nữa: “Vậy thì tốt, buổi hội chợ mùng hai tháng hai rất xuất sắc, mình thấy trên mạng đều khen ngợi, công sức của cậu không hề lãng phí chút nào.”
Cố Trầm xếp hàng đến lượt mình, dì trong nhà ăn nhắc cậu chọn đồ. Cố Trầm quay đầu lại, chọn một bát cháo bí đỏ, lồng bánh bao nhân ba món chay và một phần nộm sứa.
Dì làm ở nhà ăn biết Cố Trầm thích ăn ngọt, tươi cười hỏi: “Có bánh bao trứng sữa vừa mới làm xong, cháu có muốn lấy mấy cái không?”
Cố Trầm mỉm cười trả lời: “Vậy lấy giúp cháu thêm hai cái bánh bao trứng sữa nữa ạ.”
Gọi đồ ăn xong, Cố Trầm gật đầu với Thương Nhuế, cầm đĩa đồ ăn đi về chỗ ngồi.
Thương Nhuế quay đầu nhìn theo bóng lưng Cố Trầm, phát hiện ra trạng thái hiện giờ của cậu tốt hơn khi nhập học rất nhiều
Dì trong nhà ăn nhìn cô gái quay đầu lại, cổ dài như con thiên nga. Cô lên tiếng hỏi: “Con gái, cháu muốn ăn gì nào?”
“Dạ!” Thương Nhuế hoàn hồn lại: “Cho cháu một ly sữa đậu nành và một cái bánh chiên hạt ạ.”
Thương Nhuế cầm đồ ăn đi tìm mấy người bạn thân của mình.
“Sao rồi?” Mấy người bạn nhìn thấy Thương Nhuế, khuôn mặt hóng hớt hỏi chuyện.
“Tớ không hỏi.” Thương Nhuế nói: “Nhưng tớ thấy trạng thái của Cố Trầm khá tốt. Cho dù có chuyện gì thì chắc cũng không ảnh hưởng được đến cậu ấy đâu.”
“Sao mà lại không ảnh hưởng được.” Có người bĩu môi phản đối: “Cũng đâu phải cậu không nhìn thấy trong video tối qua, Cố Tú điên cuồng như thế nào, chúng ta là người ngoài xem xong còn thấy tức giận, huống hồ gì Cố Trầm là người trong cuộc.”
“Lúc trước trong trường chúng ta còn có tin đồn nói gì mà Cố Tú ở nhà họ Cố bị ngược đãi, người nhà họ Cố đối xử với cậu ta không ra gì. Theo tôi thấy, ba mẹ nhà họ Cố nhất định đối với Cố Tú rất tốt, nếu không Cố Tú cũng không lấy chuyện này ra để nói Cố Trầm.”
“Chuyện này không phải là do Cố Tú tự lan truyền sao. Lúc mới khai giảng, không ai quen biết ai, nếu Cố Tú không tự mình nói ra thì ai mà biết được cậu ta là con nuôi của nhà họ Cố.”
“Đúng là tính toán thật đấy! Cậu ta định lấy thân thế của mình ra để đổi lấy sự đồng cảm của mọi người sao?”
“Dù sao tớ cũng cảm thấy con người Cố Tú hơi nham hiểm. Đứa con được nhận nuôi lại đẩy con ruột của gia đình nhà người ta ra đường vào mùng hai Tết, lại còn dám đến trước mặt Cố Trầm khoe khoang? Cậu ta nói thế ai tin chứ?”
Thương Nhuế giải thích: “Không phải Cố Trầm bỏ nhà đi đâu, cậu ấy vì chuyện phiên chợ mùng hai tháng hai nên mới quay về thành phố A trước.”
“Dù sao mọi chuyện cũng là như vậy, cậu ta bắt nạt Cố Trầm ít nói, bình thường không thích tranh luận.” Nhóm bạn thân hùa mỗi người một câu: “Còn nữa, cậu ta bị Tập đoàn Hoắc Thị đuổi việc, còn chạy đến làm ầm trước mặt Cố Trầm làm gì không biết? Trường chúng ta ai mà không biết Cố Trầm khó chịu với đám người Hoắc Minh Chương. Chẳng lẽ cậu ấy còn nói với Hoắc Minh Chương để Hoắc Minh Chương đuổi việc Cố Tú được sao?”
“Cho dù Cố Trầm nói thì nhất định Hoắc Minh Chương cũng không nghe.”
“Đúng vậy! Trầm Trầm của chúng ta còn bận chơi chứng khoán kiếm tiền, bận ra sách, bận viết luận văn, bận làm trợ lý, xử lý số liệu cho giáo sư Hình, bận giúp đỡ thành phố trong việc quy hoạch, xây dựng. Cậu ấy bận còn không hết việc, làm sao có thời gian lo chuyện người khác. Tôi thấy Cố Tú là kiểu ăn no rửng mỡ không có việc gì làm nên muốn bắt nạt người thật thà.”
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, đều cảm thấy Cố Tú tự bới ra chuyện, đã vậy còn vong ân phụ nghĩa.
Ở bên kia, Cố Trầm không hề biết rất nhiều bạn nữ trong lớp sau khi xem xong video quay lén kia, bừng bừng tức giận, đòi lại công bằng cho cậu. Ăn sáng xong, Cố Trầm bắt xe đến nhà giáo sư Hình, chuẩn bị hỏi giáo sư khi đi tham dự hội nghị kia cần chuẩn bị trước những gì.
“Lãnh đạo thành phố có thể sẽ hỏi em về phạm vi dỡ bỏ, em cứ có gì nói đó, nghĩ gì nói đó là được.” Giáo sư Hình nói: “Chủ yếu là bọn họ nghĩ đến chuyện phương án phát triển tuyến đường thương mại ở khu phố cổ là do em viết. Hơn nữa kết quả của phiên chợ mùng hai tháng hai cũng vô cùng xuất sắc. Lãnh đạo thành phố nhất trí cho rằng ý kiến của em rất có giá trị tham khảo, nhưng cũng chỉ là để tham khảo thôi.”
“Muốn thúc đẩy một dự án thành công, cần suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, không chỉ là quy hoạch của riêng dự án mà còn phải cân nhắc đến lợi ích của bên đầu tư. Chuyện này chắc em hiểu rõ.”
Cố Trầm đăm chiêu gật đầu.
Giáo sư Hình nhìn Cố Trầm: “Em đã đến rồi thì buổi trưa ở lại ăn cơm đi. Cô nhà em có hầm canh cá chép đậu phụ, em ăn nhiều một chút để lấy thêm sức.”
“Nếu muốn tra tài liệu gì em có thể về phòng mình tra. Thầy thấy em có mang máy tính đến.”
Cố Trầm không khỏi bật cười, gật đầu.
Sau khi ăn cơm trưa ở nhà giáo sư Hình xong, cả người Cố Trầm bừng bừng khí thế, cậu trở lại trường. Không biết là do tác dụng tinh thần hay là do hiệu quả của món canh cô Thích hầm, Cố Trầm cảm thấy mình rất có tinh thần, cho dù có thức mười đêm cũng không thành vấn đề.
Khi đi qua sạp bán hạt dẻ nướng ở cổng trường, Cố Trầm bị hương thơm ngào ngạt của hạt dẻ thu hút. Cậu mua một cân hạt dẻ vừa nướng xong để đem về cho bạn trong ký túc xá cùng ăn. Cậu vừa quay người lại thì đã nhìn thấy một chiếc xe lặng lẽ dừng cạnh vệ đường. Lăng Phi hạ cửa sổ xuống, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Cố Trầm không một chút biểu cảm: “Có tiện nói chuyện một lát không?”
Cố Trầm nhướng mày nói: “Không biết Tổng giám đốc Lăng đã từng nghe qua câu này chưa, “Nói chuyện không hợp, nửa câu cũng là nhiều”.”
Lăng Phi cười nói: “Bạn học Cố không cần bài xích tôi như vậy, tôi đến đây đương nhiên đã mang theo đủ thành ý.”
Nhưng đáng tiếc là Cố Trầm không hề có hứng thú với thành ý của nhà họ Lăng.
Lăng Phi cười: “Bọn họ Cố, cậu đừng nói chuyện chắc như đinh đóng cột như vậy. Nếu cậu đã chắc chắn mình không bị thành ý mà chúng tôi đã chuẩn bị làm dao động, thì chúng ta cứ tìm một nơi yên tĩnh để xem thành ý mà tôi đã chuẩn bị đi.”
“Hay là đến chút bản lĩnh này cậu cũng không có, sợ bị thành ý của chúng tôi làm cho dao động?”
Cố Trầm đứng trên vỉa hè, từ trên cao nhìn xuống Lăng Phi ở bên dưới, ánh mắt như mặt giếng không chút gợn sóng: “Tổng giám đốc Lăng cảm thấy trò kích đểu này của anh có tác dụng với tôi sao?”
“Đây không phải là kích đểu.” Lăng Phi kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta đều là thành viên của phe phía tây, lợi ích của chúng ta là như nhau. Hiện giờ tôi cùng chỉ cố gắng để lấy lòng cậu, để hai bên cùng có lợi thôi.”
“Nhưng đáng tiếc là hiện giờ tôi không phải là người làm ăn, tôi cũng không muốn mua bán gì với Tổng giám đốc Lăng cả.” Cố Trầm biết rõ, Lăng Phi tìm đến mình nhất định là vì chuyện quy hoạch di dời. Hôm qua anh ta nói chuyện với lãnh đạo thành phố, cũng nghe ra được thành phố chỉ định phá dỡ một phần của khu nhà kho cải tạo và thôn Thành Trung. Những bất động sản và bách hóa trong tay của Tập đoàn Lăng Thị lại không ở trong thôn Thành Trung và khu nhà kho cải tạo. Vậy nên mấy ngày hôm nay, Tập đoàn Lăng Thị vội vàng đi lôi kéo các đại biểu, để thuyết phục thành phố mở rộng phạm vi phá dỡ một chút, nếu không được thì cũng phải tác động vào việc quy hoạch tuyến tàu điện ngầm.
Cố Trầm hiểu rõ những tính toán đó của Tập đoàn Lăng Thị nhưng cậu lười không muốn quan tâm.
Lăng Phi nhìn Cố Trầm không nói năng gì mà đi thẳng vào trong trường, cười khinh bỉ một tiếng: “Lại là một con lừa cứng đầu không có não.”
Người trợ lý đặc biệt ngồi ở vị trí phó lái, lên tiếng hỏi: “Tổng giám đốc, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Lăng Phi ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trong chiếc xe đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Tài xế nhìn đồng hồ rồi nhắc nhở: “Hôm nay là sinh nhật của cô chủ, buổi tiệc sinh nhật tối nay…”
“Đi về thôi!” Lăng Phi chậm rãi nói.
Người trợ lý đặc biệt nhìn Lăng Phi một cái rồi dè dặt nói: “Nghe nói buổi tiệc sinh nhật tối nay, cậu chủ của Tập đoàn Hoắc Thị cũng sẽ đến…”
Lăng Phi cười khẩy một tiếng: “Tập đoàn Đại Chu ngã ngựa rồi, con cáo già Hoắc Nguyên Khải kia định liên minh với nhà họ Lăng chúng ta. Ông ta coi con trai mình như ngọc, muốn liên minh với ai thì sẽ cho thằng con mình đến đó. Bác của tôi thì càng không phải nói nữa, đã thèm muốn cái vòng các mối quan hệ đó, một khi có cơ hội nhất định sẽ đâm đầu vào trong. Cái đồ ngu ngốc Lăng Nhất Nhất đó chính là nút thắt, con bé chỉ là công cụ của một cuộc liên hôn thôi.”
Nghe Lăng Phi nói vậy, người trợ lý đặc biệt không hiểu lắm. Lăng Phi là người của nhà họ Lăng, đương nhiên cảm thấy Tập đoàn Lăng Thị có khả năng và nguồn vốn để liên kết với Tập đoàn Hoắc Thị. Nhưng trong mắt của người trợ lý đặc biệt, Tập đoàn Lăng Thị chỉ làm về bất động sản và bách hóa so sánh với Tập đoàn Hoắc Thị là con rồng dẫn đầu trong lĩnh vực bất động sản thì còn kém xa. Nếu Tập đoàn Lăng Thị lấy được phần đất nền bên trong phạm vi quy hoạch của dự án phát triển tuyến đường thương mại của khu phố cổ thì còn may, nếu như không lấy được, Tập đoàn Lăng Thị dựa vào đâu để liên minh với nhà họ Hoắc?
Còn về chuyện Hoắc Minh Chương tham gia buổi tiệc sinh nhật của cô chủ, thì đó là vì đích thân chủ tịch hội đồng quản trị đã gửi thiệp mời cho Tập đoàn Hoắc Thị. Kể cả cho dù là như vậy nhưng Hoắc Nguyên Khải cũng không hề có ý định tự mình đến mà chỉ để một người có vai vế thấp hơn đến. Như vậy cũng đủ để thấy thái độ của nhà họ Hoắc đối với nhà họ Lăng.
Nhưng những lời này, trợ lý đặc biệt không dám nói trước mặt Lăng Phi. Tính ngông cuồng, tự đại đã ăn sâu vào máu của người của nhà họ Lăng, người trợ lý đặc biệt không muốn tự rước phiền phức vào người.
Cố Trầm về đến phòng ký túc xá, chia hạt dẻ cho bạn trong phòng, sau đấy cậu vô tình nhìn lướt qua tờ lịch trên bàn của Hà Thanh Thần, tự nhiên ngẩn người: Hôm nay là mùng 6/2 sao?”
“Đúng vậy! Ngày 27, 6/2 âm lịch.” Hà Thanh Thần hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Cố Trầm lắc đầu, tự nhiên cậu nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Lăng Nhất Nhất.
Kiếp trước đúng vào ngày này, Cố Tú khi đó đang làm gia sư cho nhà họ Kiều đã đi theo ba người nhà họ Kiều, đến dự sinh nhật của Lăng Nhất Nhất. Lúc ở buổi tiệc, Cố Tú cãi nhau với Chu Hiểu Đình, trong lúc xô đẩy, Cố Tú bị Lăng Nhất Nhất đẩy xuống cầu thang. Lúc đưa vào bệnh viện kiểm tra, vô tình phát hiện ra Cố Tú là đứa bé của chủ tịch Tập đoàn Lăng thị đã mất tích từ khi còn nhỏ.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra theo đúng trình tự, được người của nhà họ Lăng nhận lại.
Ở kiếp này, cũng không biết Cố Tú còn cơ hội để được nhà họ Lăng nhận lại nữa không?
Nghĩ đến đây, Cố Trầm nhíu mày, tự nhiên cậu nghĩ đến một chuyện, nếu Cố Tú không được nhà họ Lăng nhận lại, có phải sẽ ở lì ở nhà họ Cố cả đời luôn không?
“Cố Trầm? Cố Trầm?”
“Hả?” Cố Trầm hoàn hồn lại, nhìn Cao Hải Dương đã khua tay trước mặt cậu: “Sao vậy?”
“Suy nghĩ chuyện gì mà nhập hồn vậy?” Cao Hải Dương đưa quả táo đã rửa xong cho Cố Trầm: “Đến ăn táo này.”
“Cảm ơn!” Cố Trầm nhận lấy quả táo, tiện thể nói: “Sơ đồ tư duy của “Kế toán” và “Kiểm toán” tôi viết gần xong rồi. Cuối tuần này sẽ đưa cho anh.”
“Không cần vội.” Cao Hải Dương dừng lại một chút rồi bổ sung: “Nhưng nếu cậu có thể viết xong sớm thì đương nhiên càng tốt. Cậu không biết đâu, từ đợt năm ngoái cậu làm tuyên truyền cho Tập đoàn Chu Thị, quyển sách tham khảo này đã rất hot rồi. Không ít lớp học bổ túc đã dùng sơ đồ tư duy của cậu để làm tài liệu tham khảo, rất nhiều người đều đang giục một bản hoàn thiện đấy.”
Chuyện này Cố Trầm không hiểu lắm nhưng cậu nghe thấy sách của mình được nhiều người thích như vậy, đương nhiên cậu cũng cảm thấy khá vui.
Ở phía bên kia, Cố Tú đang ngồi trong xe, nhìn chiếc xe đi qua cánh cổng sắt chạm khắc của nhà họ Lăng, hai bên con đường sạch sẽ là bãi cỏ rộng rãi và những chiếc đèn chiếu thấp. Chiếc xe vòng qua một đài phun nước phát nhạc rất đẹp rồi dừng lại phía trước biệt thự, trong lòng Cố Tú thấp thỏm không yên. Cậu ta nhìn Hoắc Minh Chương có vẻ rất giễu cợt bên cạnh mình: “Ở đây đẹp quá!”
“Đẹp sao?” Hoắc Minh Chương nhướng mày, nhìn biệt thự nhà họ Lăng được trang trí lộng lẫy và hết sức xa hoa: “Cũng được.”
Dù sao anh ta cũng không thích phong cách này lắm, hoàn toàn không có chút nền tảng nào cả, chỉ là sự khoe khoang quá đà của một gia đình nhà giàu mới nổi thôi.
Cố Tú hơi căng thẳng nói: “Đây là lần đầu tiên em đến một nơi như vậy, anh thử nói xem chủ nhân ở đây có coi thường em không?”
“Làm sao có thể như vậy được? Em là người mà tôi đưa đến, coi thường em chính là coi thường tôi.” Hoắc Minh Chương cũng lười không muốn giải thích với Cố Tú: “Hơn nữa không phải em rất muốn gia nhập vào vòng tròn những mối quan hệ của tôi sao? Tôi đưa em đến đây xong em lại hối hận rồi à?”
Tối hôm qua, Cố Tú vì chuyện bị sa thải nên đến tìm Cố Trầm để gây chuyện, Hoắc Minh Chương vô cùng khó chịu. Nhưng nghe Cố Tú nói cậu ta không hiểu Hoắc Minh Chương đang nghĩ gì, lại không dám hỏi nên mới suy nghĩ linh tinh. Sau đó Cố Tú còn nói mặc dù hai người qua lại với nhau nhưng ngoài thời gian ở trường cậu ta được ở bên cạnh Hoắc Minh Chương ra, những thời gian còn lại cậu ta đều không biết Hoắc Minh Chương ở đâu. Cậu ta không hiểu cuộc sống của Hoắc Minh Chương, cũng không biết cậu ta có những người bạn thế nào, cũng không biết khi ở ngoài trường học, cậu ta thích những nơi thế nào. Cố Tú cũng lo Hoắc Minh Chương giống như rất nhiều người nói, chỉ là đang chơi đùa với cậu ta chứ không phải là yêu thật lòng.
Vốn dĩ Hoắc Minh Chương còn đang rất tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh khóc lóc sướt mướt của Cố Tú thì lại mềm lòng. Cho dù thế nào, Hoắc Minh Chương cũng thật sự thích khuôn mặt của Cố Tú. Cho dù bên ngoài đồn đại rất nhiều nhưng thực ra Hoắc Minh Chương chưa từng yêu ai, có thể nói Cố Tú là người mà anh ta đã yêu nghiêm túc, là mối tình đầu thật sự của anh ta. Mặc dù mới chỉ quen được một năm nhưng Hoắc Minh Chương nhận ra Cố Tú khác với những gì trong tưởng tượng của anh ta. Nhưng cảm giác kích động lúc đầu là thật.
Cho dù Hoắc Minh Chương tức giận nhưng cũng không muốn nhìn thấy Cố Tú khóc thương tâm như vậy. Vừa hay Hoắc Nguyên Khải lại bảo anh ta tới tham dự tiệc sinh nhật của Lăng Nhất Nhất. Hoắc Minh Chương dứt khoát dẫn Cố Tú qua đây. Một là để dỗ cho Cố Tú vui, hai là để nhà họ Lăng biết khó mà lui, đừng tưởng rằng thứ chó mèo gì cũng có tư cách liên minh với nhà họ Hoắc.
“Em không hối hận đâu!” Nghe Hoắc Minh Chương nói vậy, Cố Tú vội vàng nói. Khó khăn lắm mới được Hoắc Minh Chương dẫn vào vòng tròn những mối quan hệ này, làm sao cậu ta có thể hối hận được.
Cố Tú ngẩng đầu nhìn toà nhà lớn xa hoa của nhà họ Lăng, đây mới là cuộc sống mà cậu ta muốn.
“Hoắc! Minh! Chương! Anh quá đáng lắm rồi đấy!” Trong lúc Cố Tú còn đang mơ mộng không biết bao giờ mình mới được sống cuộc sống như vậy thì tự nhiên một giọng nói đùng đùng tức giận vang lên, cắt ngang mạch suy nghĩ của cậu ta.
Một cô gái xinh đẹp như công chúa mặc bộ lễ phục màu sâm-panh, đi giày cao gót màu trắng, mái tóc dài xõa trên vai đang đứng trước mặt họ. Đôi mắt nhìn Hoắc Minh Chương tóe lửa: “Anh dám dẫn người tình mà anh bao nuôi đến tiệc sinh nhật của tôi sao? Anh coi tôi là cái gì? Anh xứng đáng với chị Hiểu Đình không?”
Hoắc Minh Chương dùng tay bịt lấy lỗ tai: “Cô nói bé thôi, tôi nghe thấy được.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải nói bé?” Lăng Nhất Nhất trừng mắt nhìn Cố Tú, rồi hét lên với Hoắc Minh Chương: “Anh làm chuyện xấu mà còn nói tôi được sao?”
Hai người tranh cãi nhau, ngay lập tức khiến khách khứa chú ý đến. Ba mẹ của Lăng Nhất Nhất vội vàng chạy đến: “Cãi nhau gì vậy? Hôm nay là sinh nhật của con đấy.”
“Ba! Mẹ! Hai người nhìn Hoắc Minh Chương đi!” Lăng Nhất Nhất đưa tay ra chỉ vào mặt Cố Tú rồi cằn nhằn với ba mẹ: “Không ngờ anh ta dẫn cả nhân tình của mình đến tham gia tiệc sinh nhật của con. Làm như vậy không phải rất quá đáng sao? Anh ta coi con là gì chứ? Anh ta coi nhà họ Lăng chúng ta là gì chứ?”
Nghe thấy Lăng Nhất Nhất nói như vậy rồi lại nhìn ánh mắt khinh thường của mọi người, Cố Tú đột nhiên trở nên hoang mang: “Không phải, tôi không phải là nhân tình mà Hoắc Minh Chương bao nuôi, mọi người đừng hiểu lầm.”
“Cậu ấy là bạn của tôi, do tôi dẫn đến đây.” Hoắc Minh Chương nhìn vợ chồng chủ tịch họ Lăng: “Nếu con gái hai người không chào mừng cậu ấy thì chúng tôi cũng có thể rời khỏi đây.”
“Làm sao có thể như vậy chứ?” Sắc mặt chủ tịch Lăng biến sắc, ông ta cười rồi nói: “Những người đến đây đều là khách, chúng tôi đương nhiên là hoan nghênh rồi.”
Sắc mặt Lăng phu nhân có vẻ khó coi, bà ta liếc nhìn Cố Tú, nghĩ xung quanh đều là khách, cuối cùng cũng không thể nói ra được lời gì thất lễ.
“Vào trong trước đi!”
Hoắc Minh Chương nhướng mày, khoác vai Cố Tú rồi nghênh ngang đi vào trong phòng khách của biệt thự.
Kiều An Na, người cũng đến tham dự bữa tiệc nhìn Hoắc Minh Chương và Cố Tú rồi cười khẩy: “Hóa ra cậu Hoắc vẫn không có gu như trước đây, chỉ thích loại bình hoa có mỗi vẻ bề ngoài, lại còn dám dẫn loại người như vậy tới đây. Đúng là không sợ bị mất mặt mà.”
“Ồ?” Hoắc Minh Chương nhướng mày, nhìn Kiều An Na, cười như không cười: “Vậy cô thử nói xem, dẫn người thế nào đến tham gia một buổi tiệc thì sẽ không mất mặt?”
Kiều An Na nhìn Cố Tú, cố tình nói: “Dù sao cũng phải người như anh cậu ta mới được.”
“Nhưng hình như tôi nghe nói, Cố Trầm không coi kiểu công tử ăn chơi như cậu Hoắc ra gì.” Kiều An Na cười một tiếng: “Cũng đúng, người ta là thanh niên đàng hoàng ưu tú, làm sao có thể coi trọng loại con nhà giàu không được một điểm gi như anh được. Anh ấy à, cũng chỉ xứng ở bên cạnh loại chỉ được mỗi cái mã như thế này thôi.”