Vài ngày sau đó, Cố Trầm giành toàn bộ tâm trí để bận rộn cho cuộc thi thu thập bài viết và việc ôn tập cuối kỳ. Thật sự bận đến mức không thể nào phân thân ra mà làm cho hết, bận đến mức cả tuần nay cậu cũng không hề đi làm thêm. Cậu còn đặc biệt gọi một cuộc điện thoại cho Liêu Xuân Hoa, báo rằng sau khi cuộc thi thu thập bài viết kết thúc cậu sẽ làm thủ tục xin nghỉ ở phòng kinh doanh.
Liêu Xuân Hoa cũng hiểu Cố Trầm không giống như những nhân viên khác, nên cũng ngại tính toán những chuyện nhỏ nhặt kiểu như này. Còn dặn dò Cố Trầm đừng nên vì chăm chú học tập quá mà quên mất nghỉ ngơi, phải chú ý vừa làm việc vừa nghỉ ngơi mới được. Cô còn nói khi nào Cố Trầm đến bàn giao lại hết các công việc, mọi người sẽ cùng nhau đãi cậu ăn một bữa tiệc chia tay.
Liêu Xuân Hoa cũng nhân tiện mà nói cho Cố Trầm biết, hai tuần nay cậu không đi làm, mọi người đều vô cùng nhớ cậu.
“Tôi biết cậu không giống như mấy người chúng tôi, chắc chắn tiền đồ trong tương lai sẽ cực kỳ xán lạn. Vậy chúc cho cậu bay xa vạn dặm, nhanh chóng thăng tiến nhé. Có thời gian thì nhớ đến thăm văn phòng kinh doanh, nơi này mãi mãi chào đón cậu.” Liêu Xuân Hoa nói.
“Đúng rồi!” Liêu Xuân Hoa dứt lời, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện khác: “ Hai ngày trước tổng bộ gọi cho tôi, còn hỏi chuyện của cậu nữa.”
Cố Trầm nhíu mày: “Hỏi chuyện của em ạ?”
“Cũng không có gì, chỉ hỏi cậu làm việc ở văn phòng kinh doanh thế nào. Nhất là chuyện nghỉ việc vào tháng này này.” Liêu Xuân Hoa lại nói tiếp: “Tôi cũng trả lời đúng như sự thật, tháng này cậu bận rộn chuyện ôn thi cuối kỳ, vốn dĩ không có thời gian đến làm việc. Nhưng thành tích làm việc cũng không tệ. Có thể nhận 2% hoa hồng. Tổng bộ bên kia cũng hỏi tôi chuyện bàn giao công việc của cậu đến đâu rồi. Còn mang cả các loại giấy tờ thủ tục mua bán của cậu đi hết luôn.”
Nói đến đây Liêu Xuân Hoa hơi lo lắng: “Không có chuyện gì đấy chứ?”
“Không có gì.” Cố Trầm suy đoán, chắc hẳn nhà họ Chu muốn lợi dụng những khách hàng đã làm xong thủ tục mua bán với cậu để vuốt thuận mối quan hệ đây mà. Đương nhiên có lẽ còn có âm mưu tính toán gì khác nữa nhưng Cố Trầm cũng không để ý cho lắm. Dù sao cùng lắm là binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi.
“Vậy thì tốt rồi.” Liêu Xuân Hoa cười. Tổng bộ đã xuống tay vài lần, điều này cũng làm cho Liêu Xuân Hoa nhận ra mối quan hệ giữa Cố Trầm và nhà họ Chu có lẽ không tốt như cô tưởng. Liêu Xuân Hoa vốn là người thấp cổ bé họng nên cũng không muốn dính vào mấy chuyện ân oán của nhà giàu. Nhưng dù sao ít nhiều gì cô cũng làm việc chung với Cố Trầm mấy tháng nay, cũng cảm thấy Cố Trầm là người rất tốt. Vì thế cho nên chỗ nào nên nhắc nhở, Liêu Xuân Hoa đều sẽ lén lút nhắc nhở cậu một câu.
Có điều mấy chuyện suy đoán thế này, mọi người ngầm hiểu với nhau là được rồi, đừng ai mang chuyện này ra nói làm gì.
Sau khi ngắt điện thoại, Cố Trầm đăng nhập tài khoản có tích chữ V màu xanh của hoạt động thu thập bài viết, đăng lên vòng rút thưởng thứ hai. Hiệu quả lần rút thưởng ở vòng một trước đó vô cùng tốt. Khiến cho đề tài “Câu chuyện trong bức ảnh xưa” đạt được một trăm triệu lượt xem, gần trăm nghìn bình luận, điều đó cũng làm dậy sóng phần bàn luận về đợt rút thưởng vòng thứ hai. Cố Trầm nhân cơ hội này tuyên bố yêu cầu báo danh và quy trình đi tiếp vào vòng trong của cuộc thi phim ngắn, đồng thời còn có cả giải thưởng quán quân. Trừ những việc đó ra, cậu còn đặc biệt nhắc đến cuộc thi phim ngắn sẽ kết hợp trang web Jiliguala để tuyên truyền chủ đề “Đánh thức khu phố cổ”.
Nhưng vì có trở ngại trong việc quay phim… nên dù là một tác phẩm phim ảnh ngắn ngủi tầm hai mươi phút cũng phải hao tốn công sức và chi phí, hơn nữa còn buộc phải có nhóm để cùng công tác làm việc. Căn bản không thể nào chỉ làm một lần mà có thể hoàn tất được. Cho nên kể từ khi công bố cuộc thi phim ngắn đến nay, mặc dù có rất nhiều nhóm đến ghi danh, nhưng trước mắt vẫn chưa có thành phẩm nào cả.
Cố Trầm biết quá trình này cũng không thể nào nóng vội, chỉ có thể chờ đợi. Nhưng trong lúc chờ đợi tác phẩm điện ảnh được đăng tải, Cố Trầm cũng không thể để cho các bạn tham dự cuộc thi online nhàn rỗi được. Cố Trầm đã tạo ra một vài trò đầu voi đuôi chuột để sự chú ý của mọi người không bị phân tán bởi chuyện khác.
Cho nên lúc Cố Trầm bắt đầu cuộc thi thu thập bài viết, cậu đã nhắn lại trên bài viết về đề tài “Câu chuyện trong bức ảnh xưa” rằng sẽ tổ chức rút thưởng ngẫu nhiên nhằm kí©ɧ ŧɧí©ɧ sự nhiệt tình đăng bài của cư dân mạng, rồi tiếp tục phổ cập kiến thức và mục Q&A có thưởng, để giáo sư Tần và một vài blogger văn học, lịch sử khác mỗi ngày đều phổ cập những di vật văn hóa kiến trúc, lịch sử ở khu phố cũ đó, còn có thêm vài tin đồn phong phanh, chuyện lý thú. Đồng thời còn đề xuất một đề tài “Cải tạo lại khu phố cổ”, để cư dân mạng tham gia tranh luận với nhau. Xem xem ý kiến của mọi người là giữ gìn và tu sửa hay là trực tiếp đập đi xây lại từ đầu.
Ngoại trừ những việc trên, Cố Trầm còn đặc biệt “nham hiểm” khi mở ra một “Khu trường cao đẳng”. Tập hợp những học sinh của các học viện gửi bản thảo lại, rồi xem những cư dân mạng không chê náo nhiệt bầu phiếu chọn ra “Bản thảo có sức cảm hóa nhất” và “Bức ảnh cũ mà bạn thích nhất.” Chẳng hề nghi ngờ, chuyện này được người người nhiệt tình chào đón như tổ ong vò vẽ. Làm cho những sinh viên của các học viện lớn đều liều mạng tự bầu phiếu cho nhà mình, các cư dân mạng thì mãnh liệt ngồi ăn dưa xem kịch. Thậm chí ngay cả các tài khoản xã hội có tích V xanh của những học viện lớn đều không thể không tự mình ra trận, sôi nổi kéo phiếu cho nhà mình.
Nói tóm lại, dưới sự cố gắng của Cố Trầm, đề tài cải tạo lại khu phố cổ dần dần trở thành một đề tài mà toàn dân trong xã hội ai nấy đều quan tâm đến, hơn nữa họ còn bàn luận với nhau rất sôi nổi. Hệ số dư luận quan tâm cũng càng ngày càng nhiều.
Đến nay, hoạt động thu thập bài viết của Cố Trầm cũng được xem như vừa đánh một quyền đầu tiên, cực kỳ vẻ vang sinh động.
“Nhóc con này cũng không tồi nha! Trò còn giỏi hơn cả thầy ấy chứ!”
Sáng sớm thứ sáu, Cố Trầm đi đến phòng làm việc của giáo sư Hình để báo cáo tình hình công việc, vừa hay lại gặp một giáo sư ban lịch sử của trường. Giáo sư họ Nghiêm chủ yếu nghiên cứu về lịch sử thời đại Minh Thanh. Môn “Đề cương lịch sử cận đại” trong chương trình học năm nhất của đại học A cũng được dạy từ vị giáo sư này.
Hiện tại Cố Trầm là sinh viên tâm đắc của giáo sư Hình, cậu được giáo sư Hình coi trọng và dìu dắt, chuyện này được rất nhiều người biết. Đa số mọi người đều nể mặt giáo sư Hình nên ai ấy đều nhìn Cố Trầm bằng ánh mắt coi trọng, nhún nhường. Thỉnh thoảng Cố Trầm xin nghỉ hay trốn học, những giáo sư đó cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua. Sẽ không quá khắt khe mà đánh dấu vắng tiết.
Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu sẽ không chột dạ khi gặp các giáo sư. Nhất là khi đứng trước mặt giáo sư Nghiêm.
Bởi vì khi Cố Trầm học “Đề cương lịch sử cận đại”, ngoại trừ trốn tiết ra thì chính là không thèm nghe giảng bài, toàn vùi đầu ở hàng cuối cùng trong lớp để vẽ sơ đồ tư duy hoặc là ghi chép riêng gì đó, toàn đợi cách ngày thi cuối kỳ không đến một tuần, nước dâng đến cổ Cố Trầm mới vác cặp sách tài liệu đến ôn thi.
“Hy vọng lần thi này, em sẽ có thể đạt được một thành tích tốt.” Quả nhiên không ngoài dự liệu, sau khi giáo sư Nghiêm lịch sự khen ngợi Cố Trầm một câu, ông lập tức chuyển đề tài: “Đừng có mà phụ lòng mong đợi của giáo sư Hình dành cho em đấy nhé.”
Cố Trầm: “...”
Giáo sư Hình nhìn cậu học trò của mình một cái, mở miệng lên tiếng: “Chúng tôi làm về kinh tế, đều là những người dung tục cả. Tôi thế này, tất nhiên học sinh của tôi cũng không kém. Từ trước đến nay tôi chưa từng mong đợi gì về chuyện điểm số môn văn học hay môn lịch sử của em ấy đâu.”
Dứt lời, giáo sư Nghiên hơi đành chịu mà nhìn giáo sư Hình: “Nghe thầy nói thế, xem ra thầy vẫn rất tự hào nhỉ?”
“Học trò tôi theo tôi, tôi còn không vui mừng à!” Giáo sư Hình cười ha hả: “Khi nào có thời gian thì ông đi ra ngoài quay phim tài liệu với tôi đi, tôi sẽ mời ông tới làm khách mời một tập. Sau đó ông phổ cập những kiến thức về các di tích văn hóa kia cho những người dung tục không tinh tế như chúng tôi nghe, cũng xem như là vì khai phá khu phố cổ mà duy trì tuyên truyền đi.”
Giáo sư Nghiêm cũng biết chuyện các trường cao đẳng và đại học hiện đang tham gia vào cuộc thi phim ngắn kia. Giáo sư Hình của trường còn quyết tổ chức một buổi tâm tình bên bàn ăn dưới “mọi ý kiến phản đối” của mọi người. Rất nhiều giáo sư trong trường cũng được mời tham gia. Người nổi danh sành ăn như giáo sư Nghiêm này thường ăn quỵt cơm trong khu phố cổ. Không nghĩ rằng mình cũng may mắn được mời.
“Vậy thì tôi từ chối là không lịch sự quá rồi.” Giáo sư Nghiêm cười ha hả: “Lúc nào tôi cũng rảnh hết.”
“Vậy tối hôm nay luôn đi.” Giáo sư Hình nói đến đây, ông nhìn về phía Cố Trầm: “Hai giờ chiều hôm nay, ông Lê sẽ nhận lời mời đến đại học A diễn thuyết cho các sinh viên. Đến lúc đó chúng ta sẽ có một buổi chiều để nói chuyện trực tiếp với ông Lê. Nếu như thuận lợi, sau khi trò chuyện xong có thể mời ông Lê đi du lịch nửa ngày ở quê cũ một lần. Buổi tối hẹn nhau ở một quán ăn trên khu phố cổ. Quán ăn cũ này chính là quán mà ông Lê thường hay tới trước khi ông ta chưa di cư đến Hồng Kông.”
Cố Trầm mỉm cười, hy vọng tất cả mọi chuyện đều có thể thuận lợi như nước chảy thành sông.
Một giờ rưỡi chiều, tất cả sinh viên của đại học A tập hợp ở giảng đường, ông Lê vẫn chưa đến. Theo như giáo sư Hình nói, ông Lê đã đáp máy bay tới thành phố A vào lúc một giờ chiều. Đại học A đã phái xe riêng đi đón ông ấy.
“Các cậu muốn ông Lê bỏ vốn ủng hộ vào kế hoạch khai phá khu phố cổ phía tây à?” Trong lúc chờ đợi, Chu Hiểu Đình tiến tới bên cạnh Cố Trầm, nhỏ giọng hỏi.
Cố Trầm liếc mắt nhìn Chu Hiểu Đình, cũng không thấy kỳ lạ khi Chu Hiểu Đình biết được chuyện này.
“Cậu giỏi ghê.” Tâm trạng Chu Hiểu Đình hơi phức tạp: “Ba tôi và anh cả tôi cũng nói, không ngờ cậu chỉ là sinh viên mới vừa lên đại học, vậy mà đã làm được chuyện vẻ vang lớn như thế này rồi.”
Kể từ khi Cố Trầm tạo ra hoạt động thu thập bài viết trên mạng xã hội, cha con nhà họ Chu vẫn luôn theo dõi cặn kẽ về hướng đi của hoạt động. Vốn dĩ họ tưởng cùng lắm Cố Trầm chỉ ra vẻ để kêu gọi người mua kẻ bán, lợi dụng mấy mối quan hệ khi tiếp xúc ở phòng kinh doanh kia để tích lũy một chút khách hàng tài trợ cho hoạt động thu thập bài viết, rồi nhờ vào đó để tạo một làn sóng xu hướng và đánh lừa cục xây dựng trong khu kinh doanh mới, nhằm tăng thêm một điểm cộng cho việc lựa chọn địa điểm mà thôi.
Nhưng nào ngờ rằng Cố Trầm lại bắt đầu từ hoạt động thu thập tài liệu rồi dần dẫn đến cuộc thi phim ngắn, thậm chí là từ khâu này đến khâu khác, trực tiếp gây ra một làn sóng “Duy trì tu sửa hay là đập đi xây lại”. Không chỉ thu hút sự quan tâm cao độ của các cư dân mạng, thậm chí còn khiến cho ngành kinh tế và ngành văn hóa, lịch sử cũng đều dấy lên làn sóng tranh cãi. Trực tiếp biến một vấn đề không ai quan tâm thành tiêu điểm quan tâm của toàn dân chúng xã hội. Hơn nữa theo chiều hướng của dư luận, nó đã gây ra sức ép nghiêm trọng của công chúng đối với chủ trương “Đập đi xây lại” phe phía đông.
Lúc này cha con nhà họ Chu mới phát hiện ra bọn họ quả thực đã coi thường Cố Trầm rồi. Nhưng bọn họ cũng không mặc kệ chuyện này, mấy ngày gần đây, trên mạng bỗng nhiên bắt đều tung tin vịt bài luận trong “Nhà kinh tế học” vốn không phải do chính Cố Trầm tự mình viết. Cái tên được đề cử chịu trách nhiệm của bài luận đó, Hình Xướng Liêm, ông mới là người viết. Cố Trầm chỉ cung cấp một vào số liệu cơ bản mà thôi. Còn nói sở dĩ giáo sư Hình đề cử Cố Trầm là tác giả đầu tiên là bởi vì hai người đã bí mật giao dịch tiền bạc với nhau. Cố Trầm thông qua việc đầu tư cổ phiếu mà kiếm tiền cho giáo sư Hình. Để báo đáp lại, giáo sư Hình sẽ giúp Cố Trầm viết luận văn.
Những tin đồn này vốn chỉ lan truyền giữa các sinh viên nghiên cứu sinh đại học A, nay đột nhiên bị lan cả lên mạng, hơn nữa còn trong một đêm mà dẫn đến náo loạn. Vấn đề thối nát của nội bộ trường đại học thường được toàn xã hội quan tâm. Huống hồ chi hoạt động thu thập bài viết và cuộc thi phim ngắn gần đây của Cố Trầm cũng đã khiến cậu bị đẩy lên đầu sóng. Trong phút chốc lời đồn nổi lên bốn phía, mặc dù vẫn không có ai chính thức vạch trần thẳng ra nhưng Cố Trầm cũng đã chuẩn bị chu đáo hết thảy rồi, chỉ đợi thời cơ thích hợp đánh trả lại thôi.
Với tư cách là bạn bè, người thân của hai bên, Chu Hiểu Đình dù vùi mình vào trong dòng nước xoáy cũng chỉ có thể phát giác ra được một vài chuyện không đúng. Nhưng cô không biết mình nên làm gì, chỉ có thể cẩn thận nhắc nhở Cố Trầm: “Có hiểu lầm thì phải giải quyết rõ ràng kịp thời, đừng để mọi chuyện càng ngày càng lớn hơn.”
Cố Trầm không thích cha con nhà họ Chu, thậm chí cậu còn đợi nhà họ Chu làm lớn chuyện lên, sau đó cậu mới ra tay. Nhưng ân oán giữa cậu và nhà họ Chu không hề liên quan đến Chu Hiểu Đình. Tình hình đấm đá nhau giữa bọn họ cũng không cần liên lụy đến Chu Hiểu Đình.
Chu Hiểu Đình thấy Cố Trầm không nghe lời mình nói, nhất thời sắc mặt cô sa sầm hẳn xuống.