Dùng bữa đến tầm chín giờ tối, Cố Trầm lại ngồi chuyện trò với mọi người thêm một lúc về các sắp xếp cho hoạt động thu thập bài viết sắp tới. Đặc biệt còn thảo luận với hai tiền bối trong mảng quay chụp phim tài liệu về quy trình thi đấu và tuyên truyền cho cuộc thi phim ngắn. Đúng như dự đoán ban sáng, ngay lúc bắt đầu, khi Cố Trầm nhắc đến việc trao quyền và cho phép chủ sở hữu UP của trang web Jiliguala được tiến hành sáng tạo lần hai, cả hai tiền bối đều có phần không sẵn lòng là bao. Cũng may mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, dù là cuộc thi thu thập bài viết hay cuộc thi phim ngắn thì mục đích cuối cùng đều là để tuyên truyền cho khu phố cổ phía tây, để thu hút nhiều người quan tâm hơn về việc khai phá, quy hoạch khu vực đó.
Cho nên dù hai tiền bối đã do dự một lúc lâu, nhưng cuối cùng họ vẫn đồng ý trao quyền sáng tạo lần hai lại.
Ăn uống no nê, Cố Trầm gọi xe đưa mọi người về trường học, nhưng cũng không quên đưa đồ ăn vặt và đồ dùng hằng ngày trong xe cho họ.
Mấy đàn anh đàn chị đứng ôm túi đồ mà Cố Trầm cứng rắn nhét vào lòng họ, ai nấy đều có phần hơi ngại ngùng: “Chỉ là tiện tay thôi mà, đồ ăn này...”
“Trong mắt của đàn anh, đàn chị thì đây chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi. Nhưng trong mắt em thì mọi người đã giúp em một việc lớn rồi đấy.” Cố Trầm vừa cười vừa nói: “Mọi người giữ đi. Đây toàn là tiền tài trợ lấy từ phần thưởng trên trang web dự thi thu thập bài viết đấy chứ, chỉ là em gửi sớm hơn chút thôi.”
“Giờ bọn anh từ chối thì vô lễ quá.” Đàn anh bên ngành văn khoa vừa cười vừa nói: “Vậy sau này có việc gì cần bọn anh hỗ trợ thì chú em cứ nói thẳng nhé. Gọi cái là anh đến liền.”
Cố Trầm cười cười, đáp lời: “Nhất định rồi.”
Cuối cùng, nhìn chiếc taxi rời khỏi tầm mắt, Triệu Thự vỗ vỗ vai Cố Trầm: “Lên xe nào. Chúng ta cũng về trường học thôi.”
Cố Trầm gật đầu, xoay người đi vào xe.
Cao Hải Dương vừa ôm lấy cái bụng no sắp nổ vừa cảm khái nói: “Trân Tu Các đúng thật là Trân Tu Các, đồ ăn đúng là ngon hết biết. Cảm giác như đến cả cơm cũng ngon hơn hẳn mấy tiệm khác luôn. Mà tiếc là cái tên Cố Trầm cậu đó, trước khi đến còn húp một bát canh gà tổ bố, đến đây ăn mà đến đũa cũng không động tí nào.”
Cố Trầm cười cười: “Tôi ăn hai ngày liên tiếp rồi còn gì, không có cảm giác gì mới mẻ mà.”
“Vậy tốc độ có mới nới cũ, có trăng quên đèn của cậu cũng quá nhanh rồi đó.” Cao Hải Dương hi hi ha ha nói: “Nếu mà là tôi á, cho tôi ăn cả đời cũng chẳng chán đâu.”
“Đúng không, bà xã?”
Trước mặt nhiều người thế này nên Tưởng Vi Vi có hơi xấu hổ. Cô đẩy đầu cái tên Cao Hải Dương đang cười hì hì sáp sáp vào này ra: “Nói cái gì đó hả! Không ra thể thống gì hết!”
Mọi người đều mỉm cười. Cả đường đi về trường học cứ cười cười nói nói như thế. Cao Hải Dương đưa Tưởng Vi Vi về ngủ, ba người kia thì quay về ký túc xá. Cố Trầm cũng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt rồi cầm sách vở đi vào phòng hoạt động chung để ôn tập.
“Cậu không nghỉ ngơi một ngày được hả?” Triệu Thự nhíu mày: “Đêm qua đã đau một đêm rồi, mới sáng nay còn đi ra từ bệnh viện đấy.”
“Tôi không sao đâu mà.” Cố Trầm cười cười: “Sắp tới kỳ thi cuối kỳ rồi mà tôi chưa ôn cái gì cả. Hơn nữa sơ đồ tư duy bên phía nhà xuất bản cũng không thể trì hoãn thêm được.”
Thời gian gần đây Cố Trầm luôn bận rộn sửa đổi phương án quy hoạch khu phố cổ phía tây, lại còn thêm cuộc thi thu thập bài viết nữa. Thế nên cậu còn chưa ôn tập chút gì về bài học trên lớp hết. Không đến nửa tháng nữa là tới kỳ thi cuối kỳ rồi, Cố Trầm lo mình thi không tốt sẽ trượt tín chỉ. Vậy thì xấu hổ chết mất.
Triệu Thự cũng có thể hiểu được nỗi lo của Cố Trầm, hơi bất đắc dĩ mà nói với cậu: “Vậy cậu cũng không nên học quá lâu đâu đấy, sức khỏe của bản thân vẫn quan trọng hơn hết.”
Cố Trầm gật đầu. Đến đêm, như thường lệ, cậu học đến mười một giờ rưỡi mới quay về phòng ngủ để nghỉ ngơi. Sáng hôm sau thì vừa đúng bốn giờ đã thức giấc, nhẹ nhàng rửa mặt xong hết rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Ba người bạn cùng phòng nằm trên giường nheo nheo mắt, Cao Hải Dương lấy hơi, huyên thuyên nói: “Đi sớm về khuya thế này, đáng đời tên nhóc nhà cậu càng ngày càng giỏi.”
Nói xong lại trở mình ngủ tiếp.
Hà Thanh Thần nằm trên giường một hồi, cảm thấy không nằm được nữa. Trong đầu anh ta toàn là hình ảnh Cố Trầm cúi đầu khắc khổ học tập. Dứt khoát đứng lên, dọn dẹp một chút rồi cũng đi sang phòng hoạt động chung để ôn tập.
Cố Trầm thấy mới sáng sớm mà Hà Thanh Thần đã đến đây, cậu có hơi kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi anh ta: “Do tôi đánh thức anh hả?”
“Không phải.” Hà Thanh Thần lắc đầu, cười cười giải thích: “Tôi cũng muốn học thêm một lúc thôi.”
Cố Trầm không nói gì nữa. Hai người mặt đối mặt học đến sáu giờ rưỡi rồi cùng xuống căn tin ăn sáng với hai tên cùng phòng kia. Sau khi trở lại phòng ngủ, Cố Trầm cầm hộp giữ nhiệt màu xanh của giáo sư Hình cho vào túi, sau khi học xong tiết thứ hai thì trả về phòng làm việc của giáo sư.
“Hôm nay em cảm thấy sao rồi?” Giáo sư Hình rất quan tâm đến tình trạng cơ thể của Cố Trầm: “Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nghỉ ngơi hai ba ngày đi.”
“Em ổn mà thầy.” Cố Trầm cười cười: “Canh gà ngon lắm ạ. Cảm ơn thầy Hình, cũng cảm ơn cô nhà ạ.”
“Thích là được rồi. Sau này thầy bảo cô thường xuyên hầm gà cho em uống, Tuổi còn trẻ mà yếu thế, sao mà có thể làm nên chuyện đây?” Giáo sư Hình hơi ngừng lại một chút, sau đó lại nói: “Hôm qua cuộc thi thu thập thông tin mà em làm đã được đăng tải lên Weibo, tiếng vang rất lớn. Cục trưởng Tôn bên cục xây dựng còn cố ý gọi cho thầy một cuộc để hỏi chuyện này đấy.”
Về phần nội dung của cuộc điện thoại thì giáo sư Hình không nói cụ thể cho Cố Trầm. Ông ấy chỉ muốn Cố Trầm hiểu rằng bên trên đã bắt đầu quan tâm đến kế hoạch dự án này.
“Đại học A đã mời được ông Lê Thiệu Châu đến thuyết trình cho sinh viên vào thứ năm tới.” Giáo sư Hình nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể trao đổi trực tiếp với ông Lê.”
Cố Trầm thầm tính toán thời gian trong lòng, mở miệng đáp: “Em hiểu rồi ạ.”
Giáo sư Hình lại hỏi cậu: “Đã nghĩ ra sẽ quay về nội dung gì cho cuộc thi phim ngắn của bọn em chưa?”
Cố Trầm nói: “Phần này nhóm phim ngắn sẽ tự quyết định, ban tổ chức bọn em không can thiệp quá nhiều ạ.”
“Đừng cứng nhắc như thế chứ.” Giáo sư Hình vô cùng phấn khởi: “Nếu có sáng kiến nào phù hợp, em có thể thử nói với bọn họ. Dù sao ý tưởng phim ngắn cũng là ý kiến của em mà.”
Trước đây giáo sư Hình cũng chưa từng nghe nói về khái niệm quay phim ngắn. Sau khi được Cố Trầm phổ cập cho thì cảm thấy rất hứng thú. Ông vẫn luôn đợi cuộc thi phim ngắn này được diễn ra để có thể nhìn các tác phẩm của các sinh viên khác!
Cố Trầm cười cười, cậu nói: “Em sẽ cố hết sức.”
Giáo sư Hình thản nhiên nói tiếp: “Thật ra thầy có một ý tưởng, em muốn nghe một chút không?”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm cũng không biết giáo sư Hình đang ấp ủ ý tưởng gì nữa, chỉ đành cười cười rồi đáp: “Thầy nói đi ạ.”
“Có một quán ăn ở khu phố cổ phía tây được mở tầm hơn ba mươi, bốn mươi năm trước. Giá thấp mà mùi vị rất được đó. Đều là các món ăn chính tông cả. Ông chủ hẳn cũng là người ở thành phố A, ở cái thành phố A này, cùng nó đổi thay qua mấy thập niên. Tụi em muốn quay phim tài liệu ghi lại những tập tục đặc sắc và con người ở phố cổ thì nhất định phải quay đủ mấy phương diện từ cái ăn, cái mặc, nơi ở, nơi đi. Dân gian có câu tục ngữ “dân lấy cái ăn làm trọng”. Chúng ta có thể bắt đầu từ các quán ăn nhỏ thế này. Có thể tìm vài người, mỗi ngày đều đến các quán ăn khác nhau để dùng bữa, vừa giới thiệu nguồn gốc xuất xứ của các món ăn, vừa đàm luận một chút về chuyện của các danh nhân xưa. Học hành đi kèm với giải trí, em thấy sao?”
Cố Trầm nghe đàn ca mà biết được chí khí, lập tức tiếp lời: “Vậy khách quý có thể mời cho bộ phim tài liệu này, tốt nhất là mời giáo sư Hình đây đến đảm nhiệm, có được không ạ?”
“Cũng không phải là không thể.” Giáo sư Hình gật đầu, rất căng thẳng mà nói tiếp: “Thầy cũng có thể thuyết phục giáo sư Tần, cả mấy giáo sư ngành văn khoa và ngành lịch sử của trường ta luôn, mọi người có thể vừa nhấm nháp món ngon, vừa có thể chuyện trò đàm luận. Còn có thể nói một chút về các điểm nóng trên mạng xã hội nữa. Em thấy sao?”
Cố Trầm: “...”
Lần đầu tiên Cố Trầm hiểu được, một người có thể làm những gì để thỏa mãn ham muốn ăn uống của mình.
Cố Trầm có hơi bất đắc dĩ: “Hình như cholesterol trong huyết áp của thầy khá cao, bác sĩ nói thầy không thể ăn các món nhiều mỡ được.”
“Chúng ta có thể tìm vài quán ăn thanh đạm một chút.” Sắc mặt giáo sư Hình vẫn vô cùng công chính liêm minh: “Mà chúng ta thực hiện bộ phim tài liệu này chủ yếu là để tuyên truyền cho phong tục và con người ở khu phố cổ mà, ăn không quan trọng đâu.”
Nhưng Cố Trầm có thể thấy rất rõ trên gương mặt sáng ngời của giáo sư Hình viết rõ bốn chữ “Ăn quan trọng nhất” cực lớn.
Cố Trầm thở dài một hơi.
Giáo sư Hình lại nói tiếp: “Em thấy đề nghị này thế nào hả?”
Nếu không phải vì lo lắng cho sức khỏe của giáo sư Hình thì đề nghị này đương nhiên là một đề nghị rất hay. Sinh viên đi quay phim tài liệu, có thể tìm được các tư liệu sống và khai thác, đào sâu vào nội dung bên trong đã là chuyện hiếm có lắm rồi. Nếu như có thể mời được các giáo sư đến đàm luận, tán dương, vậy cho dù chỉ quay cảnh món ngon và nói một chút chuyện mới lạ về tục lệ và con người thôi, phim tài liệu này cũng đã mang một lượng tri thức vượt xa những tác phẩm của các bạn cùng ngành rồi.
Nếu như chỉ suy xét góc độ công việc chung thì đương nhiên Cố Trầm sẽ không từ chối.
“Cứ quyết định vậy đi.” Giáo sư Hình vui vẻ nói: “Em đi liên hệ với nhóm sinh viên quay phim tài liệu đi, thầy liên hệ giáo sư Tần và các giáo sư khác cho. Chúng ta cùng nhau nỗ lực tuyên truyền cho phong tục và con người của khu phố cổ phía tây.”
Cố Trầm: “...”
Cố Trầm vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu hỏi: “Thầy không suy nghĩ thêm một chút sao thầy?”
“Chuyện này vẹn cả đôi bên, còn nghĩ thêm cái gì nữa chứ?” Giáo sư Hình cười híp mắt, lại hỏi: “Hay em vẫn còn lo lắng chuyện gì à?”
Cố Trầm chỉ có duy nhất một nỗi lo thôi, chính là vấn đề sức khỏe của giáo sư Hình.
“Yên tâm đi mà. Bộ xương già này của thầy vẫn còn khỏe chán!” Giáo sư Hình nói đến đây còn ghét bỏ mà nhìn Cố Trầm: “Em xem em đi, nhớ phải chăm sóc cơ thể mình cho tốt. Tuổi còn trẻ mà để yếu đuối ra cái dạng này. Tương lai sau này em già rồi thì sao mà lo liệu đây.”
Cố Trầm cũng không muốn giải thích tình trạng đặc biệt của mình cho giáo sư Hình nghe. Nghe ông nói thế, cậu cũng chỉ có thể đành nhắm mắt nhận cái nồi “cơ thể yếu ớt” này. Dưới sự thúc giục của giáo sư Hình, cậu lập tức đi liên hệ đàn anh trong ngành quay phim tài liệu để thảo luận về nội dung phim.
Sau khi ra khỏi phòng làm việc cùng giáo sư Hình, Cố Trầm đụng phải Tề Việt vừa đi nộp luận văn tốt nghiệp. Có lẽ Tề Việt cũng không ngờ mình sẽ đụng mặt Cố Trầm vào lúc này nên vẻ mặt có hơi lúng túng. Sững sờ một chốc mới mở miệng hỏi han: “Cậu cũng đến tìm giáo sư à?”
Cố Trầm gật gật đầu, thản nhiên đáp.
“Cũng phải.” Tề Việt mỉm cười: “Giáo sư coi trọng cậu như vậy cơ mà. Không chỉ đưa cậu đến tham gia hội nghiên cứu thảo luận kinh tế mà ngay cả hạng mục quan trọng như khai phá khu phố cổ phía tây cũng để em cùng làm. Còn giao nhiệm vụ có tiếng như cuộc thi thu thập bài viết cho cậu phụ trách. Mỗi ngày cậu đều đến đây báo cáo tiến độ công tác cho giáo sư, đúng là việc nên làm.”
Cố Trầm nhíu mày. Kế hoạch khai phá khu phố cổ phía tay do chính cậu viết, cuộc thi thu thập bài viết cũng do Cố Trầm đưa ra. Chuyện này đến cả một sinh viên bình thường trong đại học A cũng biết, không thể nào Tề Việt không biết được. Nếu đã biết rõ chuyện gì đã xảy ra, vậy sao còn nói như thế...
Khóe miệng Cố Trầm hơi nhếch lên, cậu hỏi: “Chuyện tìm việc của đàn anh Tề Việt thế nào rồi ạ?”
Nghe ra mấy lời nói bóng nói gió của Cố Trầm, sắc mặt Tề Việt hơi lạnh nhạt đi: “Không quá cực. Ngành quản trị kinh doanh ở đại học A học lên nghiên cứu sinh rồi thì chuyện tìm việc là việc vô cùng đơn giản mà.”
Cố Trầm nhíu mày: “Vậy chúc cho đàn anh Tề Việt một bước lên tận mây xanh.