Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 68




Hai giờ chiều, ông Lê Thiệu Châu xuất hiện đúng giờ tại giảng đường trong tiếng vỗ tay như sấm của sinh viên trường đại học A.

Người này sống ở thành phố A, lớn lên ở thành phố A, nhưng từ sau năm 1970 hủy bỏ phong tỏa, ông ta lén tới Hồng Kông, dựng nghiệp sáng lập tập đoàn xí nghiệp nổi lên từ tay hai bàn tay trắng, hiện nay đã hơn bảy mươi tuổi.

Dáng người ông ta khá thấp, trông chưa tới một mét bảy. Tóc bạc đầy đầu, gương mặt xán lạn. Khi mỉm cười trông vô cùng hiền lành. Câu nói đầu tiên khi đang đứng trên bục diễn giảng là: “Tôi rất vui, vì hôm nay có thể được đứng ở đây, được giao lưu, kết nối với nhiều bạn thanh niên ưu tú thế này. Các bạn không chỉ là sinh viên của trường đại học A, mà đồng thời cũng là trụ cột của quốc gia, là niềm hy vọng của dân tộc. Hôm nay các bạn cố gắng học tập, ngày mai nỗ lực phấn đấu, quốc gia này sẽ ngày càng phồn vinh, ngày càng hưng thịnh hơn.”
Tiếng vỗ tay dưới khán đài cứ liên miên không dứt. Ông Lê Thiệu Châu hơi dừng lại. Đây vốn dĩ không phải là lần đầu tiên Lê Thiệu Châu được mời vào trường diễn thuyết cho các sinh viên. Nhưng đây là lần đầu tiên ông Lê Thiêu Châu với thân phận là người thành phố A đến để diễn thuyết giảng dạy cho các sinh viên thành phố A. Sự chuyển biến về thân phận này làm ông ta cảm thấy cảm động vô cùng.

Khoảng thời gian gần đây, trên mạng đặc biệt thịnh hành đề tài “Câu chuyện trong bức ảnh xưa” kia, còn có chủ đề làm sao để cải tạo lại khu phố cổ, ông Lê Thiệu Châu cũng có nghe tin tức này. Thậm chí trên đường đến đây, ông ta còn cố ý dùng laptop của thư ký để lướt xem mạng xã hội một chút. Những bức ảnh cũ ố vàng chứa đầy ký ức lưu luyến kia đã khơi gợi lại hồi ức của ông ta, còn có những lời văn sâu sắc tràn đầy tình người của quê cha đất tổ kia cũng làm cho Lê Thiệu Châu cảm thấy vô cùng hoài niệm.
Thậm chí ông ta còn rung động, muốn sau khi diễn thuyết xong sẽ đi ngắm nhìn khu phố cổ. Ngắm nhìn những bức tường bị năm tháng làm loang lổ đầy màu sắc, miếu Phu tử và Ao hoa sen vẫn náo nhiệt như ngày nào, nếm trải lại cảm giác đứng ở nơi phố xá sầm uất, tuy thế nhưng giá cả của những quán ăn vẫn rẻ như ngày trước. Thậm chí còn nhìn thấy những ngôi nhà của hàng xóm bên nhà tựa như đã dần trở nên mơ hồ trong ký ức. Vào lúc này đây, trong lòng ông ta vẫn còn có một loại tình cảm thân thiết đặc biệt của quê hương.

Ông Lê Thiệu Châu nói đến chỗ xúc động, đôi mắt chợt sáng đến lạ thường. Ông nhìn đám sinh viên đông đúc dưới khán đài, lộ vẻ xúc động: “Cho đến ngày nay, chúng ta đều rất thích nói một câu nói chính là tinh thần trách nhiệm với xã hội.”
“Những người trẻ tuổi phải có tinh thần trách nhiệm với xã hội, bởi vì thiếu niên mạnh thì quốc gia ắt cường, niềm hy vọng xây dựng quốc gia nằm trên người các bạn. Người trưởng thành phải có ý thức trách nhiệm, vì những người này là trụ cột vững vàng của quốc gia, đồng thời là người chống đỡ cho quốc gia. Doanh nghiệp cũng phải có tinh thần trách nhiệm, vì một doanh nghiệp đạt được thành tựu sẽ không thể rời bỏ toàn bộ xã hội, không thể rời khỏi sự ủng hộ, giúp đỡ của quốc gia này. Một mình không thể làm nên chuyện đâu, cho nên sau khi một doanh nghiệp thành công cũng phải hiểu việc báo đáp lại cho xã hội, báo đáp lại những người tin tưởng và ủng hộ bạn trước kia...”

Cố Trầm nghe Lê Thiệu Châu nói thế, tâm trạng cậu buông lỏng. Cậu biết việc mà bọn họ muốn tìm kiếm, đoán chừng đã có chút rõ ràng hơn rồi. Cố Trầm vô thức nhìn thoáng qua giáo sư Hình ngồi ở hàng phía trước một cái, đáng tiếc dù xuyên qua những cái đầu nhốn nháo kia, Cố Trầm cũng chỉ có thể nhìn thấy được một cái ót của ông mà thôi.
Chu Hiểu Đình ngồi kế bên Cố Trầm, cô nhìn dáng vẻ tâm tình cực kỳ tốt của cậu thì cũng mỉm cười theo.

“Thật ra tôi cảm thấy khu phố cổ cũng rất có hương vị đấy.” Chu Hiểu Đình nhẹ nhàng nói.

“Cái gì?” Tâm trí Cố Trầm đã đặt hoàn toàn vào bài diễn thuyết của ông Lê Thiệu Châu, nhất thời không để ý đến Chu Hiểu Đình nói gì, nên không tránh được mà hỏi lại.

“Không có gì.” Chu Hiểu Đình cười cười, thấp giọng nói tiếp: “Tôi biết cậu với giáo sư Hình vẫn luôn dốc sức khai phá khu phố cổ ở phía Tây, muốn xây dựng khu thương mại ở phía tây thành phố. Nhưng vẫn thiếu sự ủng hộ khai phá của các nhà đầu tư. Nếu như lần này các cậu thật sự có thể thuyết phục được ông Lê Thiệu Châu tham gia vào việc đầu tư khai phá khu phố phía Tây, thuyết phục được cục xây dựng nữa thì sẽ càng chắc chắn thêm nữa.”
Dù sao còn hơn khai phá một khu phố phía đông tương đối hoang vắng, có thể thực hiện cả hai chuyện, vừa kéo thương nhân nước ngoài đầu tư, vừa giành được ý ủng hộ của dân, đương nhiên lại càng thỏa mong muốn của mấy người lãnh đạo kia. Nhất là dưới tình huống Cố Trầm làm hoạt động thu thập bài viết với đề tài thảo luận khai phá khu phố cổ của dân sinh cực hot trên toàn mạng xã hội nữa. Nghe đâu chuyện này đã thu hút sự chú ý của phía trên rồi.

“Thật ra, nếu như các cậu có thể giành lấy sự ủng hộ của nhà đầu tư nước ngoài, vậy thì chúng ta cũng không cần phải làm lựa chọn trong hai phương án được bày ra này. Lẽ nào các cậu không thể khai phá khu phố phía tây của các cậu, còn Tập đoàn Đại Chu với những người khác khai phá kinh doanh khu phố phía đông sao? Như thế này thì sẽ có thể vẹn cả đôi đường, còn có thể kéo được chi phí đầu tư, GDP nữa, không phải rất tốt à?” Chu Hiểu Đình cố ý ngây thơ nói, cố tìm kiếm ra một sự cân bằng trong hai phương án này.
Cố Trầm lắc đầu cười khẽ, nếu như chuyện này đơn giản giống như Chu Hiểu Đình nghĩ thì tốt rồi. Đáng tiếc bất kể là phe phía tây hay là phe phía đông do hai cha con họ Chu làm đại diện, tất cả mọi người đều hiểu rõ thứ bọn họ muốn tranh giành không phải chỉ là một phạm vi phân chia rạch ròi. Sau khi phân chia phạm vi kinh doanh mới xong, tiếp đó phải xem phía chính phủ nghiêng về bên nào.

Ví dụ như nền tảng xây dựng, sẽ phân chia tuyến đường tàu điện ngầm cùng với kế hoạch đất xây dựng dọc tuyến, phương diện hỗ trợ tài chính, phương diện giảm miễn thu thuế, còn có các loại chính sách ưu đãi nghiêng lệch khác nữa. Bao gồm trợ cấp tài chính lúc thu hút đầu tư. Phải biết rằng tài nguyên tài chính quốc gia cũng có hạn, không thể phóng xa đến khu phố phía đông được.
Còn đối với người ủng hộ và việc khai phá kinh doanh phía đông, thậm chí thứ hấp dẫn bọn họ nhất không phải là những sự ưu đãi về mặt tài chính này, sau khi chính sách nghiêng lệch, khu thương mại mới xây dựng có thể tỏa ra giá trị gia tăng của những mảnh đất đó trong bán kính vài trăm dặm. Điều này sẽ trực tiếp xác định vị thế của các chủ đầu tư sở hữu những khu đất này trong toàn bộ ngành Bất động sản Trung Quốc trong vài thập kỷ tới.

Đây mới là điểm mâu thuẫn nòng cốt giữa phía tây và phía đông.

Tiền tài động lòng người mà!

Cố Trầm than nhẹ một tiếng, cậu cũng không biết bản thân mình đã làm ra chuyện gì khiến người ta hận thù đến vậy. Nhưng cậu cũng không còn cách nào khác ngoài việc mưu cầu chính sự thay cho chính mình, huống hồ lại còn là do hai cha con họ Chu kia ra tay trước.
Sau khi kết thúc màn diễn thuyết, Cố Trầm nhận được tin nhắn giáo sư Hình, ông kêu cậu đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng để báo cáo.

Khi Cố Trầm từ giảng đường đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng, đúng lúc ông Lê Thiệu Châu mới vừa uống xong một ly trà. Giáo sư Hình giới thiệu đơn giản sơ lược về thân phận Cố Trầm. Nghe nói Cố Trầm chính là người khởi xướng hoạt động viết tiểu luận xôn xao náo nhiệt trên mạng, Lê Thiệu Châu không khỏi có hơi xúc động: “Quả là anh hùng xuất thiếu niên.”

Giáo sư Hình mỉm cười, ngỏ lời mời: “Cố Trầm đang làm tuyên truyền một cuộc thi về phim ngắn khu phố cũ. Các học viện đại học với mọi người trong xã hội đều rất nhiệt tình, hăng hái báo danh tham gia. Khoa quản lý kinh tế và tái chính đại học A của chúng tôi cũng đi theo xu hướng đó, tổ chức một buổi “Cuộc tâm tình bên bàn ăn”, nhằm lợi dụng thời gian rảnh rỗi để đi đến những quán ăn cũ trong khu phố cổ phía tây, vừa ăn cơm vừa trò chuyện những tin đồn, câu chuyện lý thú, còn có những chuyện linh tinh trong lịch sử nữa. Không biết ông Lê Thiệu Châu có hứng thú làm khách mời một tập không?”
“Hả?” Khi Lê Thiệu Châu vừa mới xuống máy bay đã có ý nghĩ muốn tới nơi mà ông ta đã từng sinh sống để ôn lại tình cảm quê hương. Lúc này nhận được lời mời của giáo sư Hình, như là đang buồn ngủ mà có người tặng cái gối kê đầu vậy. Lời đề nghị này quả thực đã gãi đúng chỗ ngứa của ông ta.

“Năm đó tôi sống ở ngõ Mũ Khỉ ở khu phố phía tây, mấy năm trước lúc quay về đó, tôi nghe nói mấy con đường xung quanh ngõ Mũ Khỉ kia đã bị đập bỏ cả rồi. Tôi đi qua một hồi cũng không thể nhận ra nơi ở trước kia được nữa. Chỉ nhớ được phía trước ngõ Mũ Khỉ chính là Ao hoa sen, gần đó còn có quán thịt kho mùi vị vô cùng ngon, không biết quán ăn đó còn hay không nữa.” Lê Thiệu Châu nói xong, vẻ mặt ông ta sụt sịt lắc đầu: “ Đều là quán ăn cũ của ba mươi năm trước rồi, chỉ sợ rằng người và vật đều không còn nữa.”
Lòng Cố Trầm khẽ động, nhịn không được mở miệng hỏi: “Quán ăn mà ngài nói có phải là quán thịt kho của bác Lý không ạ?”

Lê Thiệu Châu nhìn về phía Cố Trầm: “Cậu cũng biết quán ăn đấy à?”

“Quán ăn này vẫn còn.” Cố Trầm lại nói tiếp: “Em có một người bạn học, ông bà nội của bạn ấy sống ở cuối con đường Dương Vĩ Ba. Lần trước em đến nhà bạn ấy thăm hỏi, bạn ấy đã mời em ăn món thịt khó ở quán ăn của bác Lý, nghe ông nội với bà nội bạn ấy nói, hơn ba mươi năm mà mùi vị đó vẫn chưa từng thay đổi.”

“Thật sao?” Ông Lê Thiệu Châu bất ngờ, cũng vui mừng vô cùng: “Cậu đã từng đích thân nếm thử rồi, vậy cậu thấy mùi vị như thế nào?”

“Mùi vị cũng được ạ.” Cố Trầm nói tiếp: “Em cũng ăn có một lần đó thôi.”

Cố Trầm ăn ngay nói thật: “Có hơi ngán.”
Lê Thiệu Châu chợt mỉm cười: “Do cậu không biết đấy thôi, vào lúc bọn tôi còn trẻ, điều kiện của nước nhà vẫn chưa tốt được như bây giờ. Một tháng chỉ có thể ăn một bữa thịt đã được coi là một ngày tốt lành rồi. Đương nhiên càng ăn mặn càng ngán thì sẽ càng ngon. Mua thịt cũng lựa miếng có mỡ nhiều một chút. Nào được giống như bây giờ, mỗi ngày những cô gái trẻ đều la hét đòi giảm cân, có cái ăn cũng không chịu ăn.”

“Ừm! Đứa trò này của tôi cũng vậy!” Giáo sư Hình gật đầu, vô cùng đồng cảm với Lê Thiệu Châu: “Tuổi còn nhỏ mà mỗi ngày đều la hét đòi sống dưỡng sinh. Nhưng quan trọng là bản thân em ấy không ăn, còn trông coi tôi, không cho tôi ăn nữa. Nói gì mà mỡ trong máu, huyết áp cao gì gì đó, ngày ngày bắt tôi phải ăn rau xanh.”

Giáo sư Hình vừa nói vừa lắc đầu.
Ông Lê Thiệu Châu cười hùa theo: “Cháu gái nhỏ của tôi cũng thế. Ngày nào cũng trông chừng tôi, không cho tôi ăn thịt. Ngay cả thịt kho tàu cũng không cho tôi ăn lấy được một miếng nữa.”

“Ông cũng thích ăn thịt kho tàu à?” Giáo sư Hình vô cùng vui mừng: “Tôi biết một tiệm thịt kho tàu ở thành phố A có mùi vị vô cùng chính tông. Có cơ hội tôi mời ông ăn ha.”

“Chọn một ngày không bằng cứ để thuận theo tự nhiên.” Đôi mắt ông Lê Thiệu Châu sáng lên: “Chi bằng hôm nay chúng ta đi luôn đi?”

Dứt lời, ông Lê Thiệu Châu lại nhớ tới tiệm thịt kho mà Cố Trầm nói vừa nãy, sau đó hồi tưởng lại mùi vị trong ký ức, nhất thời hơi bối rối.

Cuối cùng vẫn là tình cảm nhớ nhà chiến thắng ham muốn ăn uống, ông Lê Thiệu Châu vừa cười vừa nói: “Hay là đi đến quán ăn cũ ở phía Tây nếm thử trước đi, để xem thử xem mùi vị của năm đó có thay đổi hay không.”
Lê Thiệu Châu đã nói thế rồi, đương nhiên hiệu trưởng sẽ sắp xếp lại hành trình phải đi tiếp theo.

Sau đó Cố Trầm thông báo cho tiền bối đã thực hiện bộ phim tài liệu và các thành viên khác của đội sản xuất tập trung ở cửa. Cậu còn cố ý gọi cho Triệu Thự: “Ông Lê Thiệu Châu muốn tham gia ghi hình “Cuộc tâm tình bên bàn ăn” vào tối nay. Cậu có muốn đi theo giúp đỡ một tay, làm tài xế cho chúng tôi không?”

“Được chứ!” Đã gần tốt nghiệp, mặc dù Triệu Thự cũng rất bận rộn việc ôn thi cuối kỳ và chuẩn bị cho bài luận tốt nghiệp nhưng hầu hết thời gian vẫn rất rảnh rỗi. Nghe thấy lời mời của Cố Trầm, anh ta liền đáp ngay: “Tuyệt đối không thành vấn đề.”

“Vậy anh đợi tôi trước cửa trường nhé.” Cố Trầm nói tiếp: “Tôi ngồi xe của anh.”
Sau khi ngắt điện thoại, Cố Trầm lại đi đến phòng làm việc của giáo sư Hình một chuyến, cầm theo tập hồ sơ của ông.

Khi tập trung ở trước cổng trường, giáo sư Hình có ý để Cố Trầm đi cùng một xe với bọn họ. Nhưng mà trong xe đã có giáo sư Hình, giáo sư Nghiêm còn có ông Lê Thiệu Châu và trợ lý của ông ta nữa. Cố Trầm cân nhắc tuổi tác ông Lê Thiệu Châu đã cao, ngộ nhỡ trên đường có chỗ nào không khỏe, chắc chắn trợ lý của ông ta sẽ biết. Vì vậy Cố Trầm không muốn Lê Thiệu Châu và trợ lý của ông ta tách ra: “Em ngồi xe của đàn anh Triệu Thự là được rồi. Nhà của anh ấy ở cuối đường Dương Vĩ Ba nên rất quen thuộc khu đấy. Chúng em sẽ đi đường tắt, tới bên đó sắp xếp sân quay hình trước một chút.”

Ông Lê Thiệu Châu nghe vậy, hiếu kỳ hỏi: “Bạn học Triệu Thự kia chính là người bạn mời cậu ăn thịt kho mà cậu nói à?”
Cố Trầm gật đầu: “Đàn anh Triệu Thự là bạn cùng phòng của em. Ông nội, bà nội của anh ấy vẫn luôn ở khu đó. Trước đây chính là hẻm nhỏ Thanh La. Sau này mảnh đất nhỏ đó liên đới với ngõ Mũ Khỉ cũng đồng thời bị phá bỏ và dời đi nơi khác. Ông nội, bà nội Triệu không quen ở nhà cao tầng, nên chỉ dọn đến cuối đường Dương Vĩ Ba.”

Lòng ông Lê Thiệu Châu khẽ động: “Hẻm nhỏ Thanh La ở ngay bên cạnh ngõ Mũ Khỉ luôn đấy! Ông nội, bà nội Triệu? Không biết họ tên gì, có lẽ tôi có quen họ đấy.”

Cố Trầm cũng không biết ông nội của Triệu Thự tên là gì, nên thuận thế kêu anh ta sang hỏi. Thế là Triệu Thự đáp: “Ông nội cháu tên là Triệu Kính Sinh ạ.”

Lê Thiệu Châu giật mình: “Là ông ấy à! Tôi nhớ ra rồi! Đúng là hàng xóm cũ. Lúc ông nội cậu còn trẻ bắt nạt tôi nhiều lắm đấy nhá.”
Triệu Thự cười cười, có chút thận trọng, cũng không biết nên nói gì.

Cố Trầm lên tiếng: “Ông nói như vậy làm cháu chợt nhớ lại hôm cháu đến nhà ông nội Triệu ăn cơm, ông ấy còn nói với cháu lúc ông ấy còn trẻ có cùng ông bơi lội ngoài Ao hoa sen.”

“Đúng thật là có chuyện này!” Ông Lê có hơi kích động, theo lời nói của Cố Trầm, chuyện cũ lúc còn trẻ của ông ta chợt lao đến tựa như suối nước vậy, phút chốc đã tràn ngập khắp ngũ tạng.

“Bạn học này, tôi muốn đi đến nhà ông nội cậu thăm hỏi một chút, không biết có thích hợp hay không.” Ông Lê Thiệu Châu cười nói với Triệu Thự.

Triệu Thự hơi bất ngờ, nhưng vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh: “Đương nhiên là không có vấn đề gì rồi ạ.”

Dừng một chút, Triệu Thự lại nói: “Thật ra không riêng gì ông nội cháu, ở cuối đường Dương Vĩ Ba còn có rất nhiều hàng xóm cũ, họ đều là những người sống ở đây mấy thập niên rồi. Trước kia Cố Trầm khởi xướng cuộc thi viết bài, cháu vẫn còn vơ vét rất nhiều bức ảnh cũ trong nhà hàng xóm cũ để đăng bài.”
“Tôi có xem qua rồi.” Ông Lê gật gật đầu: “ Tôi đều xem qua cả rồi, ấn tượng của tôi về những bức ảnh đó vô cùng sâu sắc. Nhất là miếu Phu Tử với Ao hoa sen, đó đều là những nơi tôi thường đi dạo hồi còn nhỏ.”

Ông Lê càng nói càng hưng phấn. Ngay cả xe mà nhà trường chuẩn bị cho ông ta cũng không muốn ngồi nữa, nói gì mà muốn ngồi cùng một xe với Triệu Thự, Cố Trầm, còn nói muốn ngồi cùng với hai người có cùng chung đề tài nói chuyện.

Tình cảm của ông Lê Thiệu Châu đối với khu phố cũ vô cùng phong phú, đương nhiên phía giáo sư Hình cũng rất vui mừng khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Bọn họ nghe vậy thì ngay lập tức lên tiếng: “Vậy thì để Cố Trầm, Triệu Thự ngồi cùng một chiếc xe này với ông đi.”

Ông Lê nghe thế liền vui vẻ đồng ý.