Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 182




“Em định làm thế nào?” Biết được Tập đoàn Đại Chu muốn bán khối tài sản trực thuộc cho Cố Trầm, Chung Ly Toại hứng thú phân tích: “Trước đây Tập đoàn Đại Chu phát triển bất động sản thương mại, đúng thật là đã xây dựng rất nhiều trung tâm thương mại và khu vui chơi giải trí xung quanh khu dân cư. Tuy số tài sản này không tốt bằng vị trí bất động sản và cao ốc của Bách hóa Lăng Thị, nhưng thẳng ở chỗ chuỗi cung ứng hoàn chỉnh. Nếu như người nhà họ Chu cam tâm tình nguyện đưa mối cung ứng trên tay cho em, đúng thật là có ưu thế hơn Bách hóa Lăng Thị.”

Cố Trầm cũng hiểu điều này. Cho nên cậu cũng hơi rung động.

“Tiền vốn hiện tại của em chỉ có thể mua được một dự án thôi.” Nếu như mua lại tài sản trực thuộc Tập đoàn Đại Chu thì Cố Trầm không còn dư sức để mua Bách hóa Lăng Thị nữa. Cho nên Cố Trầm bắt buộc phải suy nghĩ thận trọng, lựa chọn thứ tốt nhất.
“Chúng ta có thể mua cả hai dự án cùng lúc.” Chung Ly Toại nói nhàn nhạt.

Với tình trạng hiện tại của Tập đoàn Đại Chu và Tập đoàn Lăng Thị, hai nhà đều đối mặt với nguy cơ phá sản nghiêm trọng. Một bên vội vã muốn quật khởi, một bên vội vã có tiền để trả khoản đền bù thương hiệu. Mà hiện tại chỉ có Cố Trầm và Công ty đầu tư Thiên Toại có thể có tiền mua lại được khối tài sản đó.

Cho nên chỉ cần bên phía họ truyền ra chút phong thanh, để tất cả mọi người đều tin rằng Cố Trầm có hứng thú với việc mua một phần tài sản của Tập đoàn Đại Chu, tin chắc rằng người nhà họ Lăng chắc chắn sẽ cuống tay cuống chân.

Cố Trầm nhướng mày. Cảm thấy lời Chung Ly Toại nói rất có lý.

“Cho nên tiếp theo đây, chúng ta có thể tiếp xúc với người của Tập đoàn đại Chu một chút.” Chung Ly Toại nói: “Em tới công ty ký một đơn ủy thác đi, để anh bảo bộ phận đánh giá tiếp tục làm báo cáo đánh giá tài sản.”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại lo nghĩ chu toàn, dịu giọng cười nói: “Được.”

Rất nhanh, tin tức Cố Trầm có ý thu mua một phần tài sản của Tập đoàn đại Chu truyền đi khắp nơi. Người đầu tiên tìm tới Cố Trầm không phải là người nhà họ Lăng, mà là Hoắc Minh Chương.

“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Vẻ mặt Hoắc Minh Chương nhìn Cố Trầm vô cùng phức tạp: “Không phải cậu luôn lên kế hoạch thu mua Bách hóa Lăng Thị sao?”

“Dự án thu mua này là do Chủ tịch Chu chủ động đề tới.” Cố Trầm nói: “Trong kinh doanh thì nói tới chuyện kinh doanh, tôi cảm thấy cuộc giao dịch này cũng có có lời.”

“Cậu nhất định phải gây khó khăn với nhà họ Hoắc chúng tôi như vậy sao?” Hoắc Minh Chương không hiểu suy nghĩ của Cố Trầm lắm. Anh ta biết Cố Trầm không hề thích mình, nhưng dự án này của Tập đoàn Đại Chu là chuyện mà nhà họ Hoắc đã vất vả lên kế hoạch rất lâu. Bọn họ tuyệt đối không thể từ bỏ vào lúc này.
“Tôi nói rồi, trong kinh doanh thì nói tới chuyện kinh doanh.” Cố Trầm kiên nhẫn nói: “Nếu như anh nhất quyết nghĩ như vậy, thì tôi cũng chẳng còn cách nào.”

Chỉ sợ tới lúc đó không phải Cố Trầm muốn đối đầu với nhà họ Hoắc. Mà là nhà họ Hoắc cứ nhất quyết gây khó khăn với Cố Trầm.

Hoắc Minh Chương hít sâu một hơi: “Cậu muốn điều kiện gì thì mới có thể từ bỏ việc thu mua lần này.”

Cố Trầm cười khẽ một tiếng, cậu cảm thấy tư duy đầu óc của Hoắc Minh Chương có vấn đề mất rồi.

“Cạnh tranh thương nghiệp, mọi người đều dựa vào thực lực thôi.” Cố Trầm không muốn nói quá nhiều, đứng dậy rời đi.

“Đợi chút đã!” Hoắc Minh Chương gọi Cố Trầm lại, suy nghĩ rồi vẫn nói rằng: “Nếu như tôi có thể thuyết phục nhà họ Lăng, bảo bọn họ nhanh chóng bán Bách hóa Lăng Thị cho cậu thì sao?”
“Với số tiền dự trữ hiện tại của cậu, chắc không có cách nào thực hiện hai dự án thu mua cùng lúc được. Cho nên nhà nào cho giá thấp hơn điều kiện thấp hơn thì cậu sẽ nghiêng về phía nhà đó. Cậu nhìn chằm chằm vào phần tài sản của Tập đoàn Đại Chu kia chỉ là vì nhìn trúng chuỗi cung ứng và kênh bán hàng bao gồm trong phần tài sản đó thôi. Tôi nói đúng không?”

Khóe môi Cố Trầm cong lên, hứng thú nhìn Hoắc Minh Chương. Cậu muốn biết Hoắc Minh Chương sẽ nói gì tiếp.

“So với kênh cung ứng của Tập đoàn Đại Chu, rõ ràng là chuỗi cung ứng hoàn chỉnh của Bách hóa Lăng Thị càng thu hút cậu hơn. Cậu lựa chọn Tập đoàn Đại Chu chẳng qua là vì lo nhà họ Lăng sẽ không dễ dàng giao kênh cung ứng và kênh bán hàng cho cậu. Nếu như tôi có cách khiến nhà họ Lăng ngoan ngoãn dâng lên cho cậu thứ mà cậu muốn, cậu có thể từ bỏ thu mua tài sản của Tập đoàn Đại Chu không?”
Cố Trầm nhẹ giọng cười nói: “Chuyện tôi còn không làm được, dựa vào đâu mà tôi phải tin anh có thể làm được? Chỉ vì Lăng Tú thích anh sao?”

“Đương nhiên không chỉ vì vậy.” Hoắc Minh Chương cong khóe môi: “Đương nhiên tôi có thủ đoạn của tôi, có thể khiến người nhà họ Lăng ngoan ngoãn nghe lời. Cố Trầm, nhà họ Hoắc chúng tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đối đầu với cậu cả, cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện chọc vào Chung Ly Toại và Công ty đầu tư Thiên Toại. Tôi đã nói như vậy, cậu tin rồi chứ?”

Cố Trầm im lặng không nói.

Hoắc Minh Chương tiếp tục phân tích: “Tuy tôi không biết vì sao cậu lại ghét tôi như vậy, nhưng hình như tôi chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với cậu cả, cũng không làm tổn thương tới cậu. Nếu như cậu có thể làm ăn với nhà họ Chu và nhà họ Lăng, vậy vì sao không thể hợp tác với tôi? Chúng ta hợp tác đôi bên cùng có lợi, vẫn tốt hơn là cạnh tranh khốc liệt nhiều.”
Cố Trầm bỗng bật cười. Hình như Hoắc Minh Chương quên rằng lúc nhà họ Hoắc bọn họ đào Lương Viện Viện ra đã hại cậu như thế nào. Giá họa cho người khác thoải mái như vậy, không thể vì Cố Trầm không trúng kế liền nói bản thân chưa làm điều xấu xa được.

“Chuyện của Lương Viện Viện chỉ là chuyện thế hệ trước thôi, về bản chất không liên quan tới cậu. Đừng nói là với thủ đoạn và sự khôn ngoan của cậu thì sẽ không trúng kế, cho dù nhà họ Lăng và nhà họ Chu thực sự hại được cậu, chuyện này tới cuối cùng cũng có liên quan gì tới cậu đâu?” Hoắc Minh Chương nói: “Một chuyện không thể nào làm hại được cậu, cậu không cần lấy cái thân phận người bị hại ra tự cho mình là đúng chứ?”

Không đợi Cố Trầm nói gì, Hoắc Minh Chương bỗng nói: “Gần đây tôi thường nằm mơ.”
Mí mắt Cố Trầm giật nảy, nhìn sang Hoắc Minh Chương.

“Tôi đã không còn nhớ rõ chuyện trong mơ nữa. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, tôi luôn cảm thấy rất có lỗi với cậu. Cảm giác đó vô cùng kì lạ.” Hoắc Minh Chương nhìn Cố Trầm, như có điều suy nghĩ mà nói: “Tôi nghĩ, nếu như cậu cũng từng nằm mơ những ác mộng không đầu không đuôi kia, chắc tôi đã hiểu vì sao cậu lại vô duyên vô cơ có ác cảm với tôi tới như vậy rồi.”

Vẻ mặt Cố Trầm không một chút cảm xúc, trong lòng thì đang phân tích xem lời Hoắc Minh Chương là thật hay giả.

Cũng không thể là Hoắc Minh Chương cũng trùng sinh đấy chứ?

Cố Trầm cười khẩy một tiếng.

Hoắc Minh Chương vẫn luôn quan sát vẻ mặt Cố Trầm bỗng cười khổ: “Cậu cảm thấy tôi nói nhăng nói cuội à?”

Hoắc Minh Chương lắc đầu: “Tuy nghe thì giống như lừa người, nhưng tôi thực sự có cảm giác nợ cậu rất nhiều. Cố Trầm, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc hại cậu. Lần này muốn hợp tác với cậu cũng vô cùng nghiêm túc. Cậu có thể suy nghĩ một chút.”
Cố Trầm không quan tâm tới lời Hoắc Minh Chương nói. Thẳng thừng rời đi.

Hoắc Minh Chương nhìn theo bóng lưng của Cố Trầm, im lặng hồi lâu rồi bỗng cười mỉa thành tiếng.

Mà ở một bên khác, sau khi Cố Trầm tới trường, nhìn Lăng Tú tự dưng chặn cậu lại, trầm giọng hỏi: “Cậu muốn làm gì?”

Trạng thái của Lăng Tú rất tệ. Đã rất lâu rồi cậu ta không được ngủ yên ổn. Từ khi Lăng phu nhân bị phán ngồi tù, đêm nào Lăng Tú cũng nằm mơ. Ở trong giấc mơ, cậu ta là chàng hoàng tử được tất cả mọi người yêu chiều. Ba mẹ yêu thương cậu ta, Hoắc Minh Chương chung tình với cậu ta, đến cả Cố Trầm cũng phải cun cút nằm rạp dưới đất phục tùng cậu ta.

Ở trong giấc mơ cậu ta được nhiều người chú ý yêu thương, là đứa con trời ban hoàn toàn xứng đáng. Nhà họ Lăng trong giấc mơ cũng không suy sụp như bây giờ. Cậu ta và Hoắc Minh Chương kết hôn, cuộc hôn nhân của bọn họ nhận được sự chúc phúc của hai bên gia đình và bạn bè gần xa. Lăng Tú trở thành người thừa kế của Tập đoàn Lăng Thị, Tập đoàn Lăng Thị cũng vì có cậu ta mà ngày càng phát đạt.
Tất cả mọi người đều tự hào vì Lăng Tú, tất cả mọi người đều thích cậu ta. Đến cả người nhà họ Cố vẫn luôn không tốt với cậu ta cũng nịnh nọt cậu ta đủ thứ.

Nhưng sau khi tỉnh lại, Lăng Tú phải đối mặt với sự thực bị ba ruột ghét bỏ, bị em gái ruột chán ghét, người duy nhất yêu thương cậu ta là mẹ cũng vì hành động ác độc khi đó bị lộ mà phải ngồi tù. Tiếng xấu của Tập đoàn Lăng Thị đồn xa, nhà họ Lăng cũng bị hàng ngàn người chỉ trích. Hoắc Minh Chương đính hôn với người phụ nữ khác, cậu ta trở thành tên tiểu tam bị tất cả mọi người chửi rủa.

Lăng Tú không hiểu vì sao chuyện lại trở thành như vậy. Cậu ta mơ hồ cảm thấy tất cả trong giấc mơ mới là cuộc sống thực sự của mình.

Lăng Tú suy đi nghĩ lại, cảm thấy vấn đề là ở Cố Trầm. Nếu như không phải vì tự dưng Cố Trầm có địch ý sâu đậm với cậu ta như vậy, làm khó cậu ta khắp mọi nơi, Lăng Tú cũng sẽ không thành ra thế này.
“Có phải anh cũng nằm mơ những thứ đó không?” Lăng Tú nhìn chằm chằm Lăng Tú: “... Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Không phải anh rất thích tôi sao? Không phải anh coi tôi là em trai duy nhất của anh sao? Anh nên chăm sóc tôi thật tốt bảo vệ tôi thật tốt để giúp tôi mà việc gì cũng chịu làm chứ! Vì sao lại thành ra như thế này?”

“Lăng Tú cậu muốn làm gì?” Thương Nhuế vẫn luôn quan tâm đến Cố Trầm lập tức đứng ra, chắn trước mặt cậu: “Cậu lại phát điên cái gì đấy?”

Lăng Tú coi như không thấy, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Cố Trầm: “Có phải anh đó kỵ với tôi không? Có phải anh đố kỵ vì bọn họ đều thích tôi không thích anh không? Cho nên anh mới cố ý làm như vậy? Là anh hủy hoại cuộc đời tôi! Đều là anh sai!”

“Cậu có bệnh à?” Thương Nhuế bị khuôn mặt hung tợn của Lăng Tú dọa giật nảy mình, vô thức lùi về sau một bước. Sau đó bị Cố Trầm kéo ra đằng sau.
“Vì sao anh lại làm thế?” Lăng Tú nghiêng đầu nhìn Cố Trầm. Suy nghĩ của cậu ta vô cùng hỗn loạn. Cảnh tượng trong mơ và những chuyện xảy ra trong hiện thực đang không ngừng tấn công nhau trong đầu cậu ta. Thậm chí đã khiến Lăng Tú khó mà phân rõ thật giả. Mà Lăng Tú theo bản năng cho rằng chuyện trong mơ mới là sự tồn tại thật sự.

“Anh, anh là anh của em. Sao anh có thể bảo vệ người khác chứ?” Lăng Tú nhìn Cố Trầm, ánh mắt bỗng trở nên hung hăng: “Rõ ràng anh là anh tôi cơ mà? Vì sao lại quyến rũ Hoắc Minh Chương sau lưng tôi? Anh muốn cướp người tôi thích à? Tôi sẽ không để anh được toại nguyện đâu!”

Cố Trầm cau chặt mày, nếu như nói trước đây lời của Hoắc Minh Chương chỉ khiến cậu nghi hoặc, thì chuyện Lăng Tú phát điên lại khiến Cố Trầm chắc chắn một chuyện... Tuy không biết là nguyên nhân gì, nhưng đôi công thụ trong nguyên tác này dường như đều thức tỉnh ký ức đời trước rồi... hoặc nói càng chính xác hơn đó là, tình tiết câu truyện trong nguyên tác. Nhưng có rất nhiều chuyện mà Lăng Tú nói, Cố Trầm lại không có ấn tượng. Ví dụ như chuyện cậu quyến rũ Hoắc Minh Chương!
Cố Trầm khịt mũi, người này giả ngây giả điên cũng không quên hắt nước bẩn lên người cậu.

Sắc mặt Cố Trầm hơi trầm xuống. Hai người cãi nhau đã thu hút những bạn học khác chú ý tới. Mọi người đồng loạt đi lên, nhìn thấy Lăng Tú như thể phát điên, nhịn không được cau mày nói: “Lăng Tú làm sao vậy? Hình như có chút không ổn thì phải?”

“Có ngày nào mà cậu ta không thế đâu? Ngày nào cũng phát điên mà.”

“Còn dám nói Cố Trầm đố kỵ với cậu ta? Rõ ràng là cậu ta đố kỵ với Cố Trầm, ngày ngày nói xấu Cố Trầm. Bây giờ còn muốn vu khống Cố Trầm quyến rũ Hoắc Minh Chương nữa? Sao Cố Trầm có thể vừa mắt cái loại cậu ấm ăn chơi đó được?”

“Trông Lăng Tú quắc hết cả mắt lên kìa. Có hơi dọa người...”

“Không ổn! Lăng Tú muốn đánh người! Mau ngăn cậu ta lại đi!”
Một đám người chen nhau đi lên, luống cuống ngăn Lăng Tú đang nhào lên người Cố Trầm.

Lăng Tú bị bạn học khống chế, vẫn còn đang không ngừng giãy dụa: “Đều là anh sai. Là anh đã cướp đi cuộc đời của tôi...”

“Anh ơi. Em sai rồi. Là em không tốt. Em không nên nói xấu anh trước mặt người khác. Anh có thể tha thứ cho em không? Có thể quay trở lại không? Anh tiếp tục giúp em có được không...”

Cố Trầm nhìn Lăng Tú điên điên loạn loạn, sắc mặt tái xanh.