Từ lúc sống lại, Cố Trầm vẫn luôn đề phòng cốt truyện tác oai tác quái. Nhưng Cố Trầm không ngờ rằng, cậu đề phòng nhiều như vậy, thế mà hào quang cốt truyện vẫn còn cái trò trực tiếp để cho Hoắc Minh Chương và Lăng Tú khôi phục ký ức.
“Đây không phải là không chơi lại nên bày trò chơi bẩn à!” Cố Trầm vô cùng cạn lời cằn nhằn với Chung Ly Toại.
Không biết Hoắc Minh Chương và Lăng Tú khôi phục ký ức làm chuyện gì, Cố Trầm vẫn thận trọng quan sát nhiều ngày, sau đấy nhận ra hình như Lăng Tú thực sự phát điên rồi.
Còn bị Chủ tịch Lăng đưa vào viện điều dưỡng.
Biết được tin tức này, Cố Trầm và Chung Ly Toại nhìn nhau.
Cuối cùng hai người quyết định tới thăm Lăng Tú. Nhưng không ngờ rằng lúc bọn họ tới viện điều dưỡng lại gặp được một vị khách khác.
Hoắc Minh Chương hơi bất ngờ nhìn Cố Trầm: “Không ngờ rằng cậu sẽ tới.”
Cố Trầm không quan tâm tới lời Hoắc Minh Chương nói. Nhìn sang góc phòng bệnh, thấy Lăng Tú điên điên dại dại đang ở đó.
“Tôi mới là đứa con trời ban! Bọn họ đều thích tôi! Tất cả những người không thích tôi đều là người xấu! Đều đố kỵ với tôi...”
“Xem ra chúng ta đều nằm mơ cùng một giấc mơ.” Hoắc Minh Chương cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn Lăng Tú vẫn còn đang lẩm bẩm chìm đắm vào trong thế giới của mình, hỏi Cố Trầm: “Cậu muốn biết tôi mơ thấy gì không?”
Không đợi Cố Trầm trả lời, Hoắc Minh Chương đã đột nhiên nói: “Thực ra cũng không có gì hay để nói cả. Đều là chuyện trong mơ cả thôi. Người điên rồi thì đã chìm đắm vào giấc mơ không thoát ra được. Người vẫn còn tỉnh thì càng không cần thiết phải chăm chăm nghĩ tới chuyện không hề xảy ra như những gì ở trong mơ.”
Cố Trầm không nói gì, vẫn tỉ mỉ quan sát từng hành động cử chỉ của Lăng Tú.
Chung Ly Toại hỏi nhân viên ý tế bên cạnh: “Chúng tôi có thể nói chuyện với cậu ấy không?”
“Có thể. Nhưng trạng thái bây giờ của Lăng Tú không hề nghe thấy các anh nói gì đâu.” Bác sĩ của Lăng Tú giải thích: “Tư duy của cậu ấy đã chìm đắm vào trong thế giới mà tự bản thân cậu ấy vẽ ra rồi.”
Cố Trầm suy nghĩ, khẽ gọi một tiếng: “Lăng Tú?”
Lăng Tú không hề phản ứng lại, vẫn ôm lấy người mình lẩm bẩm ở trong góc.
Cố Trầm lại thử nói mấy câu, đều không lôi kéo được sự chú ý của Lăng Tú. Cậu và Chung Ly Toại nhìn nhau rồi lặng lẽ rời đi.
Từ đầu tới cuối, không nhìn Hoắc Minh Chương lấy một cái.
Hoắc Minh Chương nhìn theo bóng lưng của Cố Trầm. Một lúc lâu sau anh ta quay đầu lại nhìn Lăng Tú vẫn điên điên dại dại, cười khẩy một tiếng. Trong giấc mơ mà Hoắc Minh Chương không thể nói ra được, anh ta có thể cảm nhận được rõ ràng, bản thân mình có tâm tư khác với Cố Trầm. Tâm tư đó thực sự quá thầm kín, thành ra đến cả bản thân Hoắc Minh Chương cũng không ý thức được. Chỉ có Lăng Tú luôn suy nghĩ tỉ mỉ mới cảm nhận được điều đó.
Cho nên Lăng Tú mới âm thầm nhằm vào Cố Trầm. Từng bước từng bước dẫn dắt người bên cạnh hãm hại Cố Trầm. Mà đợi tới khi Hoắc Minh Chương ý thức được mình có tình cảm khác với Cố Trầm thì cậu đã tự sát vì không thể chịu được cảnh tượng khốc liệt cửa nát nhà tan.
Hoắc Minh Chương bỗng nhiên nhớ tới lời mà anh ta khuyên Chu Hiểu Đình năm đó. Đúng là khi một người không có năng lực bảo vệ người mình thích thì không nên thể hiện tình cảm của mình ra cho người khác thấy.
Mà Hoắc Minh Chương, rõ ràng suốt cả hai đời đều là người không có năng lực đó.
Đầu ngón tay đút trong túi áo gió của Hoắc Minh Chương hơi run lên. Anh ta nhớ lại đời trước sau khi Cố Trầm chết, mãi sau đó anh ta hiểu được ra tình cảm của mình, cũng cảm nhận được Lăng Tú không hề ngây thơ lương thiện như anh ta tưởng. Nhưng Hoắc Minh Chương lại không có dũng cảm để báo thù cho Cố Trầm, cũng không có dũng cảm để ly hôn với Lăng Tú. Lúc đó đang là lúc quan trọng mà Tập đoàn Hoắc Thị tiêu hóa hết tất cả tài sản của Tập đoàn Đại Chu, đang suy nghĩ kĩ càng kế hoạch thâu tóm Tập đoàn Lăng Thị. Hoắc Minh Chương và ba mình tính toán từng bước, mất mười năm mới thâu tóm được Tập đoàn Lăng Thị.
Từ đó về sau, Hoắc Minh Chương lại quay lại bản tính đào hoa. Trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài, tìm những khuôn mặt trẻ trung tương tự với Cố Trầm. Dường như làm như vậy có thể bù đắp được những tiếc nuối năm tuổi trẻ đó. Cuối cùng anh ta cũng không ly hôn với Lăng Tú, nhưng nửa đời sau của Lăng Tú cũng không vui vẻ gì.
Hoắc Minh Chương quá hiểu tính nết của Lăng Tú. Từ đầu tới cuối, người con trai ích kỉ tư lợi này chỉ yêu bản thân cậu ta thôi, hơn nữa còn coi Hoắc Minh Chương thành cả thế giới của cậu ta. Chỉ cần Hoắc Minh Chương không nhắc đến, Lăng Tú sẽ không có dũng cảm rời đi. Người đàn ông đã bị tất cả mọi người chăm thành cây tầm gửi, đã sớm mất đi dũng cảm và năng lực sống độc lập rồi. Không có sự bảo vệ của người bên cạnh, Lăng Tú chẳng là cái gì cả, cũng chẳng làm được gì cả.
Quay lại lần nữa, Hoắc Minh Chương chỉ hận bản thân thức tỉnh quá muộn. Bên cạnh Cố Trầm đã có một người đàn ông sẽ yêu thương bảo vệ cậu. Người đàn ông đó lớn mạnh hơn anh ta, cũng hiểu yêu là như thế nào.
Cùng ở trong một giới, Hoắc Minh Chương quá hiểu Chung Ly Toại tài cán như thế nào, cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, cuối cùng Hoắc Minh Chương vẫn không có đủ dũng cảm để đối đầu với Chung Ly Toại vì Cố Trầm.
Cho nên đời này, chuyện duy nhất mà Hoắc Minh Chương cảm thấy bản thân có thể làm cho Cố Trầm, có lẽ là cách cậu thật xa.
Có lẽ sau khi Cố Trầm cách xa bọn họ, sẽ sống càng tốt hơn.
Sau khi đi ra khỏi viện điều dưỡng, cảm xúc của Cố Trầm trống rỗng hẳn.
Chung Ly Toại quan sát Cố Trầm cẩn thận: “Em vẫn ổn chứ?”
Cố Trầm có hơi mê man. Trì độn một lúc mới vô thức phản ứng lại: “Lăng Tú thực sự điên rồi à?”
Chung Ly Toại không nói gì.
Cố Trầm bối rối hỏi: “Vì sao lại dễ phát điên như vậy?”
Cố Trầm vốn tưởng rằng cốt truyện tạo ra chuyện này, chắc chắn có chuẩn bị chuyện lớn hơn. Không ngờ rằng chuyện lại kết thúc như vậy.
“Chưa chắc đã là điên.” Chung Ly Toại nhẹ nhàng giải thích: “Có lẽ Lăng Tú chỉ đang lựa chọn hiện thực mà bản thân muốn tin hơn thôi.”
Cố Trầm yên lặng không nói.
“Tiếp theo em định làm gì?”
Cố Trầm biết Chung Ly Toại đang nói tới dự án thu mua Bách hóa Lăng Thị và khối tài sản trực thuộc Tập đoàn Đại Chu: “Cứ theo kế hoạch gốc không thay đổi.”
Ở một bên khác, từ sau khi biết được tin tức Cố Trầm có ý định thu mua khối tài sản trực thuộc Tập đoàn Đại Chu, chi thứ hai nhà họ Lăng không ngồi yên nổi nữa. Hận không thể mỗi ngày đều gọi điện cho Cố Trầm dò hỏi thái độ của cậu. Cố Trầm nhân có hội này tăng thêm không ít điều kiện, ví dụ như chuỗi cung ứng và kênh bán hàng mà nhà họ Lăng mãi không muốn buông tay.
Đàm phán rất lâu. Tới tận nửa năm sau, dự án Cố Trầm thu mua Bách hóa Lăng Thị mới hoàn toàn xong. Khí đó người đảm nhiệm chức chủ tịch của Tập đoàn Lăng Thị đã là chú hai nhà họ Lăng rồi. Mà Chủ tịch Lăng lại vì các loại nguyên nhân mà bị buộc từ chức.
Trong nghi thức ký hợp đồng, ba Lăng Phi phong độ ngời ngời nhìn Cố Trầm ôn hòa khiêm tốn, cười híp mắt nói: “Chúc Tổng giám đốc Cố từ nay về sau tiền đồ vô hạn, ngày càng đi lên.”
Cố Trầm nhẹ giọng nói: “Cũng chúc Tập đoàn Lăng Thị phát triển phồn vinh, lên như diều gặp gió dưới sự quản lý của Chủ tịch Lăng.”
Chú hai nhà họ Lăng cười haha, cảm thấy câu “chủ tịch Lăng” rất dễ nghe.
“Tổng giám đốc Cố và Chủ tịch Lăng cùng chụp một bức ảnh đi!”
Các phóng viên truyền thông cũng tham gia nghi lễ ký hợp đồng hét lên dưới sân khấu.
Cố Trầm và Chủ tịch Lăng mới nhậm chức nhìn nhau cười, đứng ở trước sân khấu chụp vài bức ảnh chung theo lời hô hào của các phóng viên.
Lễ kí hợp đồng kết thúc, Cố Trầm lái xe quay về Đại Chu Thiên Hạ. Gặp được Diêu Viễn và Hồng Uẩn ở cổng khu chung cư. Hai người bây giờ đã là đối tác cao cấp kiêm cổ đông của công ty dữ liệu đang đứng ở cổng khu chung cư cãi nhau. Nguyên nhân là buổi tới Diêu Viễn muốn ăn lẩu, nhưng Hồng Uẩn lại cứ muốn ăn cháo.
“Anh không nhường tôi được à! Tuần này ngày nào cũng đều là anh quyết định ăn gì, hôm nay tôi muốn ăn lẩu thôi mà.” Diêu Viễn gân cổ nhờ Cố Trầm giải quyết: “Cậu nói đi có phải anh ấy chuyên quyền quá không?”
Hồng Uẩn nhìn Cố Trầm với vẻ mặt bất đắc dĩ rồi giải thích: “Không phải tôi không cho cậu ấy ăn lẩu. Cậu ấy bị bệnh trĩ rồi...”
“Anh câm miệng cho tôi!” Diêu Viễn đỏ bừng mặt ngắt lời Hồng Uẩn, hung hăng nói: “Tóm lại là tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải ăn lẩu!”
Cố Trầm mỉm cười: “Vậy hai người ăn lẩu nước trong đi!”
Diêu Viễn tò mò nhìn Cố Trầm: “Tối hôm nay nhà các cậu ăn gì vậy?”
Cố Trầm cười vui vẻ nói: “Vừa ký được một dự án lớn. Tối ngày hôm nay định chúc mừng một chút.”
Cố Trầm định đi siêu thị mua chút đồ ăn, tự mình làm một bữa phong phú.
Mắt Diêu Viễn sáng lên, đang định ăn chực đã bị Hồng Uẩn xách cổ áo bỏ chạy: “Cậu bớt làm bóng đèn đi. Tổng giám đốc Cố người ta muốn chúc mừng cùng Tổng giám đốc Chung Ly. Cậu đi rồi thì chúc mừng thế nào.”
Diêu Viễn một mặt vô tội: “Nhưng tôi cũng là một thành viên của công ty mà! Chuyện mừng như vậy, vì sao tôi không thể chúc mừng cùng chứ?”
Cố Trầm cười nói: “Đúng là nên chúc mừng. Buổi trưa ngày mai tôi mời mọi người ăn cơm. Chúng ta lại chúc mừng tiếp.”
Nhìn theo hai đối tác ồn ào rời đi, Cố Trầm đỗ xe xong, trực tiếp đi vào siêu thị đối diện khu chung cư. Đi dạo quanh khi đồ tươi sống và khi đồ hải sản hồi lâu, nghiêm túc lựa chọn nhưng đồ ăn tươi mới mà mình và Chung Ly Toại đều thích ăn. Không hề để ý khách bên cạnh lấy điện thoại ra lén chụp lại cảnh cậu lựa thức ăn.
“Không ngờ một tổng giám đốc công ty nổi trội như Cố Trầm, buổi sáng còn ký tên chụp ảnh trong buổi lễ ký hợp đồng thu mua Bách hóa Lăng Thị, thế mà buổi chiều lại mua thức ăn ở siêu thị. Nhìn hành động này hình như đã rất quen thuộc rồi. Đúng là đàn ông tốt của thời đại mới.”
“Vừa biết kiếm tiền vừa biết nấu cơm, còn đẹp trai nữa! Đúng là không biết ai may mắn như vậy, có thể làm bạn gái của Tiểu Cố tổng chúng ta.”
Chung Ly Toại đang tăng ca ở công ty cũng nhìn thấy ảnh Cố Trầm mua thức ăn ở trên mạng, khẽ mỉm cười, lập tức quyết định hôm nay nhất định phải tan làm đúng giờ.
“Tiệm trà sữa dưới tầng lại ra trà sữa vị mới rồi, lấy một cái tên vô cùng đặc biệt là được như tâm nguyện.” Trợ lý Lâm đi vào báo cáo công việc thuận miệng nói: “Tôi còn tưởng trà sữa này có gì đặc biệt, kết quả là đậu đỏ thêm táo đỏ. Ngọt không chịu nổi.”
Chung Ly Toại nghe thấy vậy, hứng thú gặng hỏi: “Sao lại tên là được như tâm nguyện?”
“Chủ tiệm trà sữa nói rồi, bởi vì đậu đỏ là tương tư, táo đỏ là bổ máu, có nghĩa là chỉ cần uống cốc trà sữa này, cho dù tương tư có đau khổ như thế nào cũng có thể khôi phục đầy máu. Ngọt ngọt ngào ngào, tới cuối cùng nhất định sẽ được như tâm nguyện.” Trợ lý Lâm lắc đầu, cười trêu ghẹo: “Tôi bảo với chủ quán, thế còn chẳng bằng lấy tên là thuốc hồi máu của chó độc thân đi còn hơn.”
“Nhưng món trà sữa mới này ngọt thì có hơi ngọt thôi, mọi người đều rất thích uống.” Bởi vì nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại thường thức đêm, thích uống trà sữa đậu đỏ táo đỏ để bổ máu. Hơn nữa món trà sữa mới này màu đỏ chói, cũng rất phù hợp với “thị trường bò”*. Mọi người đều cảm thấy ý nghĩa rất tốt.
(*: thị trường tăng trưởng)
Chung Ly Toại suy nghĩ rồi cười nói: “Ý nghĩa rất tốt.”
Buổi tối ngày hôm đó, lúc Chung Ly Toại tan làm đi qua tiệm trà sữa liền mua hai cốc được như tâm nguyện. Lúc về nhà đưa trà sữa cho Cố Trầm, bèn kể lại sự tích của hương vị mới này.
Cố Trầm vừa uống trà sữa vừa cười nói: “Em thì vẫn ổn. Không cần hồi máu vì tương tư. Đã được như tâm nguyện rồi.”
Cố Trầm nhìn Chung Ly Toại mặt mày ôn hòa, nở nụ cười tươi rói rồi nói: “Anh chính là tâm nguyện của em.”