Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 181




Lúc đi ra khỏi viện điều dưỡng, tâm trạng Cố Trầm có chút nặng nề.

Chung Ly Toại vỗ vai Cố Trầm: “Có muốn uống trà sữa không?”

Cố Trầm miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Cũng được.”

Hai người tùy tiện tìm một quán trà sữa, mua hai cốc trà bưởi mật ong. Cố Trầm uống một ngụm, cảm thấy mùi vị hơi nhạt, không ngon bằng quán trà sữa dưới lầu của Thiên Toại.

“Hôm nay “Ba trăm sáu mươi ngành nghề” chiếu đấy.” Chung Ly Toại biết tâm trạng Cố Trầm không tốt, cố ý trêu cậu: “Có muốn mua chút tôm hùm đất với đồ nướng về nhà vừa xem vừa ăn không?”

“Được đó!” Cố Trầm cười hỏi: “Đúng rồi, tối nay anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn?”

Chung Ly Toại suy nghĩ: “Mì tương lần trước em nấu ăn ngon lắm.”

“Vậy thì ăn mì tương.” Cố Trầm suy nghĩ rồi nói: “Làm thêm mấy cái bánh kẹp thịt nữa.”
Bữa khuya ăn đồ nướng với tôm hùm đất. Trong đầu Cố Trầm chỉ toàn nghĩ tới ăn, tâm trạng cũng coi như nhẹ nhàng hơn chút.

“Hôm nay em nghe Lương Viện Viện nói, lối suy nghĩ của bà ấy rất rõ ràng.” Cố Trầm suy nghĩ rồi vẫn nói rằng: “Chắc bà ấy không điên như vậy đâu phải không?”

Chung Ly Toại im lặng một lúc, thực ra với tình hình hiện tại của Lương Viện Viện, cho dù là điên hay là không điên, đều không dễ sống.

Cố Trầm không nói gì nữa. Một hồi lâu sau bỗng thở dài một tiếng: “Về nhà thôi!”

Buổi tối ngày hôm đó, Cố Trầm và Chung Ly Toại chuẩn bị bữa khuya phong phú, vừa xem TV vừa ăn đồ ăn. Hai người yêu đương như vậy rồi, bình thường toàn là cùng nhau tăng ca xem giấy tờ. Cơ hội vừa ăn đồ ăn vừa xem chương trình như thế này, đúng là vô cùng ít.
Thành ra Cố Trầm cũng cảm thấy mới mẻ. Thậm chí còn không tự chủ lấy điện thoại ra.

Chung Ly Toại hơi nghi hoặc nhìn sang Cố Trầm: “Em chụp ảnh à?”

Cố Trầm ý thức được hành động của mình có hơi bất thường bèn bình tĩnh buông điện thoại xuống sờ lên mặt. Ban nãy cậu thực sự úng não hay sao vậy, lại còn muốn đăng bài vào vòng bạn bè!

“Không! Muốn xem trên mạng nói như thế nào thôi.” Cố Trầm giấu đầu hở đuôi cúi thấp đầu tìm bình luận của cư dân mạng theo những từ quan trọng của “Ba trăm sáu mươi ngành nghề”.

Chung Ly Toại cười khẽ, lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, tự mình đăng vào vòng bạn bè.

Cố Trầm: “...”

“Lần đầu tiên bạn trai anh tham gia chương trình giải trí, chuyện đáng để chúc mừng như vậy, anh phải đăng vào vòng bạn bè để khoe khoang một chút.” Chung Ly Toại nói đầy đạo lý: “Ba mẹ cũng xem TV ở nhà. Em nhìn đi bọn họ cũng đăng bài vào vòng bạn bè rồi.”
Chung Ly Toại nói rồi đưa điện thoại của anh cho Cố Trầm nhìn, ba mẹ Chung Ly Toại đều đăng bài khoe khoang trong vòng bạn bè, đến cả Khương Minh Phàm và trợ lý Lâm, còn cả rất nhiều nhân viên của Công ty đầu tư Thiên Toại đều đăng vòng bạn bè.

“Em xem vòng bạn bè của em đi, cũng có rất nhiều bạn học đều đang đăng đấy.” Chung Ly Toại cười nói.

Đúng thật là có rất nhiều bạn học đăng, đến cả trên nền tảng giao lưu của web Baitan, mọi người cũng đang thảo luận về chương trình giải trí này. Bởi vì có Cố Trầm tham gia, chương trình giải trí quay tới cuối cùng cũng không có ai để ý tới ở đời trước giờ đây ngay từ lúc chiếu đã thu hút vô số cư dân mạng hóng hớt theo dõi. Có rất nhiều người đều tò mò xem Cố Trầm sẽ đánh giá về ba tập đoàn kia như thế nào ở trong chương trình. Đa số người xem sau khi xem chương trình xong lại bị nội dung đặc sắc của chương trình hấp dẫn.
“Hóa ra giấy Tuyên Thành được làm như vậy à!”

“Mục Thiên Minh hài hước thật đấy! Anh ấy còn diễn hài lúc biểu diễn trên đường, tôi còn chẳng biết anh ấy lại biết diễn hài đấy.”

“Tôi cảm thấy thầy Vương Xung càng lợi hại hơn. Trước đây tôi hay nghe người thế hệ trước nói là cái gì mà không có mũi khoan thì đừng hòng làm nghề sứ, hôm nay mới biết hóa ra câu này nói tới nghề hàn gắn sứ. Thầy Vương Xung còn biết cả hàn gắn sứ nữa. Đỉnh quá mất.”

“Tới xem chương trình để hóng hớt. Không ngờ rằng chương trình này lại hay ho như vậy.”

Cố Trầm cẩn thận xem phản ánh của cư dân mạng, phát hiện ra mức độ tiếp nhận của mọi người với “Ba trăm sáu mươi ngành nghề” cao hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu. Có lẽ cũng là vì sau đó ekip chương trình đã điều chỉnh kế hoạch quay chụp, thêm vào các chi tiết tạp kỹ để rất nhiều khách mời thi đấu với nhau.
“Cũng không tệ.” Chung Ly Toại mỉm cười khen ngợi: “Tuy còn chưa biết rating như thế nào, nhưng từ phản ứng của cư dân mạng, ít nhất thì quảng cáo chương trình này sẽ không lỗ. Quyền phát sóng trên mạng mà em mua, chắc hẳn cũng nhận được sự hưởng ứng của người dùng web Baitan.”

“Thời gian phát sóng trên mạng phải muộn hơn một ngày so với TV.” Cố Trầm nói: “Phải tới sau 12 giờ đêm thì Baitan mới được chiếu bản web. Cũng không biết những cư dân mạng đã xem xong chương trình bản TV kia có còn xem bản web nữa hay không.”

“Cũng không phải tất cả mọi người đều xem được chương trình ngay.” Chung Ly Toại nói: “Chỉ cần nội dung và chất lượng của chương trình hay thì sẽ có cư dân mạng xem thôi.”

Cố Trầm gật đầu, lúc này mới phát hiện để giữ lại khán giả, ekip chương trình còn cắt ghép nội dung phỏng vấn Cố Trầm lúc bắt đầu để tới cuối.
Thực ra lúc phỏng vấn Cố Trầm cũng không nói quá nhiều, chẳng qua là đánh giá theo tin tức về Lăng phu nhân và Chủ tịch Chu trước đó thôi, nhưng không hiểu sao cậu tự dưng lại có niềm suиɠ sướиɠ khi được rửa oan. Rất nhiều người cũng hy vọng “ác giả ác báo”, những kẻ hại người kia, cuối cùng đều bị pháp luật trừng trị.

Có những cư dân mạng đến đây chỉ vì hóng hớt thôi, nhưng sau khi xem chương trình xong, một số người bị nội dung chương trình thu hút, thế là bắt đầu nghiêm túc thảo luận về chương trình. Một số người khác lại không quên ý định ban đầu, bắt đầu thảo luận về chuyện của Lăng phu nhân và chủ tịch Chu kia ở trên mạng.

Chuyện này đã kéo dài rất lâu rồi, bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, mọi người đều đang quan tâm xem Lăng phu nhân và Chủ tịch Chu có phải ngồi tù không. Thực ra không chỉ có quần chúng ăn dưa trên mạng, rất nhiều người liên quan ở bên ngoài giới cũng quan tâm bản án này. Nhất là sau khi tin tức Lương Viện Viện uống thuốc ngủ tự sát được truyền ra, cư dân mạng cảm thấy phẫn nộ, đều hy vọng người xấu có thể nhanh chóng ngồi tù.
Có lẽ là chịu ảnh hưởng của dư luận, cuối cùng tòa quán quyết định xong, Lăng phu nhân với tội danh cố ý hành hung còn Chủ tịch Chu là tội xúi giục, bị phán năm năm tù giam và ba năm tù giam.

Ngày Chủ tịch Chu ngồi tù, Cố Trầm nhận được cuộc gọi từ Chu Hiểu Đình, cô nói rằng Chủ tịch Chu muốn gặp cậu.

Cố Trầm đồng ý.

“... Cậu có biết tôi tay trắng lập nên một công ty khó khăn tới mức nào không?” So với sự hăng hái sáng láng của lần gặp đầu tiên, bây giờ trông Chủ tịch Chu già đi thấy rõ. Tinh thần cả người có chút suy sụp, nhìn trông có chút thê lương khi người đã tới tuổi già: “Khi đó tôi cũng choáng váng hết cả đầu óc.”

“Công ty nợ hơn 3000 tệ. Cọng cỏ cứu mạng duy nhất đó là...” Chủ tịch Chu nói tới đây, thở dài một tiếng: “Khi đó nếu như tôi không đấu được thầu, công ty sẽ phá sản mất. Nhưng tôi nhận được tin tức nội bộ, Bách hóa Lăng Thị vì có quan hệ, khi đó đã coi như quyết định một nửa rồi.”
“Tôi cũng không còn cách nào nữa, mới nghĩ ra ý định điên cuồng táng tận lương tâm thế này.” Chủ tịch Chu thở dài. Sau chuyện đó ông ta cũng hơi hối hận, nhưng lại không dám để lộ ra tất cả hành động của mình. Bởi vì nhà họ Lăng lúc đó, không phải là người mà ông ta có thể đắc tội được.

Cho nên Chủ tịch Chu mới cho người tới Tuyết Thành theo dõi nhà họ Cố. Khi biết được Lăng Tú yếu ớt sốt cao không khỏi thì bèn cho người tiếp cận ba mẹ Cố Trầm, muốn lấy một số tiền ra chữa bệnh cho Lăng Tú. Nhưng lại không ngờ rằng mười chín năm sau, lương tâm nổi lên nhất thời này lại là chứng cứ quan trọng để lộ ra âm mưu của mình.

“Tôi vì không cam lòng phải phá sản đóng cửa nên mới xúi giục Lương Viện Viện đi trộm con của nhà họ Lăng. Nhưng lại vì vẫn còn lương tâm, không nỡ nhìn đứa trẻ sốt cao mà chết, lén đưa tiền để lại hậu họa. Cuối cùng vì chuyện này mà để lộ chính bản thân mình, rơi vào kết cục phải ngồi tù như ngày hôm nay. Cậu nói đây là nhân quả báo ứng...” Chủ tịch Chu cười khẩy một tiếng, nhìn sang Cố Trầm: “Nhưng nếu như ban đầu tôi không đột nhiên nổi lòng tốt.”
Chủ tịch Chu không nói tiếp nữa, nhưng ánh mắt Cố Trầm nhìn Chủ tịch Chu có thể hiểu rõ được không phải Chủ tịch Chu hối hận vì khi đó xúi giục Lương Viện Viện trộm đứa trẻ, mà là hối hận vì cái lúc nổi lòng tốt nhất thời đó.

Cố Trầm không biết nên đánh giá hành động của Chủ tịch Chu như thế nào: “Lưới trời lồng lộng thưa mà khó lọt. Cho dù không có chuyện này thì muốn tìm được chứng cứ ông xúi giục cũng có rất nhiều cách.”

“Vậy sao?” Chủ tịch Chu không nói gì, chuyển lời hỏi: “Tôi biết ở trong mắt cậu, tôi chẳng phải người tốt lành gì. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, Lương Viện Viện cũng chưa bao giờ trong sạch cả. Đứa trẻ là tự cô ta đi trộm, tôi đâu có ép cô ta. Ngay lúc này cô ta lại quậy ra chuyện uống thuốc ngủ tự sát, cậu nghĩ mục đích của cô ta là gì?”
Cố Trầm nói: “Cho dù Lương Viện Viện có mục đích gì thì kết cục của mấy người cũng là đáng tội.”

“Hôm nay tôi gọi cậu tới không phải để thảo luận những chuyện này.” Chủ tịch Chu nói: “Tôi muốn hỏi cậu, có hứng thú hợp tác với Tập đoàn Đại Chu không?”

Mí mắt Cố Trầm nhướng lên, nhìn sang Chủ tịch Chu.

“Tôi biết cậu muốn mua lại Bách hóa Lăng Thị.” Chủ tịch Chu nói: “Cậu có từng nghĩ rằng, với quan hệ của cậu với nhà họ Lăng, cho dù Bách hóa Lăng Thị bị cậu mua lại cũng chẳng qua là một miếng đất mấy tòa nhà mà thôi. Kênh trực tuyến và kênh đại lý mà cậu đề cao nhất, cậu cho rằng nhà họ Lăng sẽ cam tâm tình nguyên chắp tay dâng cho cậu sao?”

“Hiện nay phạm vi kinh doanh chủ yếu của web Baitan là giao dịch đồ 2hand trên mạng. Nếu cậu muốn mở rộng phạm vi kinh doanh, còn chẳng bằng thu mua một số cụm tài sản của Tập đoàn đại Chu.” Chủ tịch Chu nói: “Tập đoàn Đại Chu chúng tôi vẫn luôn là khu dân cư cao cấp, cho nên cũng có một số bách hóa và bất động sản trực thuộc. Nếu như cậu cần, tôi có thể bán cho cậu những cụm này.
Cố Trầm nhướng mày nhìn Chủ tịch Chu.

“Cậu đừng nghi ngờ, tôi thực hiện cuộc giao dịch này chân thành mà.” Chủ tịch Chu nói thẳng thắn: “So với việc để lại những tài sản này cho đám nhà họ Hoắc, còn chẳng bằng bán những tài sản chất lượng cho cậu trước khi nhà họ Hoắc vào làm chủ Tập đoàn Đại Chu.”

Chủ tịch Chu muốn để lại cho nhà họ Hoắc cái vỏ rỗng, sau đó đưa một sống tiền cho Chu Nhạc Đình để đông sơn tái khởi. Chủ tịch Chu sẽ không bao giờ quên, ông ta rơi vào kết cục như ngày hôm nay, truy xét tới cùng đều là do ba con Hoắc Nguyên Khải ban tặng. Nhà họ Hoắc tự cảm thấy có công lao như vậy, dù thế nào thì nhà họ Chu cũng phải báo đáp thật tốt.

“Vì sao lại chọn tôi?” Cố Trầm có hơi bối rối.

“Bởi vì chỉ có cậu và Công ty đầu tư Thiên Toại mới có thể bỏ ra được nhiều tiền như vậy.” Chủ tịch Chu nói. Còn một nguyên nhân khác nữa, Chủ tịch Chu vẫn còn muốn nhờ cậy ở chỗ Cố Trầm.
“Tôi biết trước đây nhà họ Chu chúng tôi có lỗi với cậu.” Chủ tịch Chu nói: “Với tâm cơ thủ đoạn của cậu, thêm cả Tổng giám đốc Chung Ly, nếu như các cậu không muốn tha cho nhà họ Chu thì Nhạc Đình chắc chắn không phải đối thủ của cậu.”

Cho nên Chủ tịch Chu muốn dùng tiền để đổi lấy bình an.

“Tôi biết cậu và Hiểu Đình là bạn thân. Tôi hy vọng sau khi cậu lấy được những tài sản này, có thể giúp Hiểu Đình một tay khi con bé cần.

Cố Trầm nghe thấy lời này thì có chút kinh ngạc.

Chủ tịch Chu cười khẽ một tiếng: “Tôi biết trong lòng tất cả các cậu, tôi không phải là một người ba tốt. Tất cả những gì tôi làm đều là vì nhà họ Chu. Bây giờ cũng như vậy. Dù gì thì Hiểu Đình cũng là con gái nhà họ Chu tôi. Nó sống tốt, thì nhà họ Chu cũng sống tốt.”
Mà trong mắt Chủ tịch Chu, chỉ cần nhà họ Chu sống tốt là đủ rồi.

Cố Trầm im lặng không nói.

Chủ tịch Chu nói: “Cậu cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Cuộc giao dịch này, dù thế nào cậu cũng sẽ không thiệt đâu.”