Lịch phát sóng của “Ba trăm sáu mươi ngành nghề” đã được định vào tám giờ tối ngày thứ bảy cuối cùng của tháng mười.
Nhưng trước khi phát sóng, thông tin chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Đại Chu phải phối hợp với cảnh sát để điều tra đã gây ra sóng gió lớn ở trên mạng. Theo thông tin, bên phía cảnh sát dựa theo những đầu mối được Cố Trầm cung cấp khi báo án phát hiện ra năm đó Chủ tịch tập đoàn Đại Chu thật sự đã cho người đến Tuyết Thành tiếp xúc với ba mẹ của Cố Trầm, tự xưng rằng mình là ba của đứa trẻ này, muốn đưa tiền nuôi dưỡng cho bọn họ. Sau khi bị ba mẹ của Cố Trầm từ chối, những người đó còn để lại 200 tệ và trả tiền viện phí của Lăng Tú năm đó.
Bên phía cảnh sát đã tìm ra người năm đó đã tiếp cận với ba mẹ của Cố Trầm. Người này khai hết, không hề che giấu gì chuyện này và còn khẳng định tất cả mọi việc làm của mình đều là do chủ tịch tập đoàn Đại Chu chỉ đạo. Cảnh sát dựa vào đó tìm đến chủ tịch của tập đoàn Đại Chu, hỏi ông ta vì sao lại biết được tung tích đứa con đã mất tích của nhà họ Lăng, vì sao lại lấy danh nghĩa là ba của đứa bé để trả tiền nuôi dưỡng.
Ban đầu Chủ tịch Chu còn không thừa nhận lời tố cáo kia. Ông ta kiên quyết cho rằng mình không hề quen biết người năm đó đã tới Tuyết Thành để gặp ba mẹ của Cố Trầm, cũng không biết đứa con bị trộm mất của nhà họ Lăng đang ở Tuyết Thành. Chủ tịch Chu nói rằng lúc đầu mình thu nhận Lương Viện Viện là vì trong lòng cảm thấy thương xót, không nhẫn tâm nhìn thấy một cô gái còn trẻ mà lại lưu lạc tới bước đường như thế. Nhưng không ngờ lại bị người khác lợi dụng chuyện này, bao nhiêu năm sau trở thành cái cớ để người khác công kích ông ta.
Chủ tịch Chu ăn nói hùng hồn như vậy, lúc đầu bên phía cảnh sát không cách nào để chứng minh được người kia có quen biết với Chủ tịch Chu, dù sao rất nhiều lời khai đều là lời khai một chiều của đương sự, vẫn chưa hề có bằng chứng gì chắc chắn. Nhưng đương sự kia lại lấy ra được một bản ghi âm Chủ tịch Chu dặn dò ông ta tới Tuyết Thành để tiếp cận với ba mẹ của Cố Trầm. Sau quá trình các chuyên gia kiểm tra chứng cứ, xác nhận rằng bản ghi âm này là thật. Mà Chủ tịch Chu sau khi nghe xong cũng xác định đây là thật, thừa nhận năm đó đúng là người đã cho người tới Tuyết Thành để tiếp cận với ba mẹ của Cố Trầm.
Nhưng ông ta quyết không chịu thừa nhận mình đã tiếp tay cho người khác trộm đứa bé đi.
Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, Chủ tịch Chu có thừa nhận hay không cũng không còn quá quan trọng nữa. Mọi chứng cứ đã rõ ràng, bên phía cảnh sát hoàn toàn có thể dựa vào những chứng cứ đã có để kết tội hành vi tiếp tay của Chủ tịch Chu.
Sau khi thông tin được đưa ra, tất cả cư dân trên mạng đều lên hóng tin. Mọi người đều không thể ngờ được chuyện thị phi này lại lên xuống, bẻ cua nhiều như vậy. Bộ phận tuyên truyền của “Ba trăm sáu mươi ngành nghề” còn nhân độ nóng của chuyện này, cắt một đoạn Cố Trầm có nói đến chuyện này vào phần xem trước, khiến tất cả cư dân mạng đang hóng chuyện vô cùng tò mò.
Cũng có một số cơ quan báo chí lắm chuyện chạy tới phỏng vấn người nhà họ Lăng. Chủ tịch Lăng và Lăng phu nhân đã sứt đầu mẻ trán từ lâu, cả hai đều thống nhất nói rằng sẽ không tha cho người đã phá hoại gia đình bọn họ. Bọn họ nhất định sẽ truy cứu chuyện này tới cùng.
Không nói đến chuyện hai nhà họ Chu và họ Lăng cắn nhau như hai con chó thế nào nữa. Cố Trầm lại nhận được một cuộc gọi nữa của viện điều dưỡng, nói rằng Lương Viện Viện đã tự sát.
Nhưng không thành công, nhân viên y tá phụ trách chăm sóc Lương Viện Viện đã phát hiện ra bà ta nuốt một lượng thuốc ngủ lớn nên đã cứu được bà ta.
Nghĩ đến việc Lương Viện Viện chỉ còn một mình Cố Trầm là người thân ở thành phố A, viện điều dưỡng quyết định gọi cho cậu một cuộc điện thoại.
Lần này, Cố Trầm dẫn theo cả Chung Ly Toại cùng tới.
Cố Trầm nhìn thấy Lương Viện Viện bị trói vào giường, nằm trong phòng bệnh của viện điều dưỡng. Đây là lần đầu tiên Cố Trầm nhìn thấy rõ Lương Viện Viện trông như thế nào. Sắc mặt người phụ nữ trắng nhợt, trên khuôn mặt đó chằng chịt mười mấy vết sẹo ngang dọc, trông vừa dữ tợn vừa đáng sợ. Có thể là vì phần thân trên bị trói lại nên trông Lương Viện Viện có vẻ gầy yếu tiều tụy hơn so với lần trước gặp mặt. Đôi mắt đen nhìn chằm chằm không chớp mắt lên trần nhà, cả người như ngưng trệ.
“… Ông bà ngoại muốn gặp dì.” Cố Trầm bước tới bên cạnh Lương Viện Viện: “Nếu như dì muốn gặp thì tôi có thể sắp xếp giúp dì.”
Lương Viện Viện chớp đôi mắt khô khóc, vất vả lắm mới nhìn được Cố Trầm, một lúc sau bà ta tự nhiên nói: “Vì sao lại muốn gặp tôi?”
“Có lẽ là do dì là cốt nhục của bọn họ.” Cố Trầm nhẹ giọng nói: “Dì có muốn gặp người nhà của mình không?”
“Người nhà?” Lương Viện Viện hừ một tiếng khinh thường, ngập ngừng một lát, cuối cùng vẫn nói: “Bọn họ tính là người nhà thế nào của tôi?”
Khi bà ta còn chưa biết gì đã đưa bà ta đi, đến khi bà ta gặp khó khăn nhất thì cũng không giơ tay ra cứu giúp. Nhiều nhất đó cũng chỉ là hai người xa lạ đưa bà ta đến với thế giới này, như vậy mà cũng được tính là người nhà sao?
Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi nói: “Chuyện của Chủ tịch Chu chắc dì cũng đã nghe nói rồi.”
Mặc dù cả ngày Lương Viện Viện ở viện điều dưỡng nhưng không hiểu vì sao Cố Trầm chưa từng nghi ngờ về nguồn tin của bà ta.
“Đương nhiên là biết.” Lương Viện Viện hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì tới tôi không?”
Cố Trầm hỏi: “Chẳng lẽ dì không muốn nhìn thấy kẻ họ Chu kia ngồi tù sao?”
Lương Viện Viện cười một tiếng khinh bỉ: “Cho dù là ngồi tù thì làm sao?”
Cuộc đời này của Lương Viện Viện đã bị hủy hoại từ lâu, rốt cuộc những người hại bà ta, lợi dụng bà ta có kết cục thế nào, bà ta đã không còn quan tâm nữa. Việc hai mươi năm trước bà ta lấy đi đứa con của nhà họ Lăng đã là báo ứng lớn nhất với nhà đó.
“Tên họ Chu đó mặc dù đã lợi dụng tôi nhưng cũng đã giúp tôi báo thù.” Lương Viện Viện cười hỉ hả: “Không phải cậu thật sự cho rằng tôi bị đám người đó làm cho phát điên thì tôi là người tốt chứ?”
Cố Trầm im lặng không nói gì.
Lương Viện Viện nhìn Cố Trầm lần nữa rồi lại nhìn Chung Ly Toại đứng bên cạnh cậu, cương quyết nói: “Tôi không có người nhà, về sau các cậu cũng đừng tới nữa, tôi cũng không cần.”
Lúc Cố Trầm và Chung Ly Toại ra khỏi viện điều dưỡng, bên ngoài đang mưa. Mưa không to lắm, lách ta lách tách làm khung cảnh thêm phần đau khổ, thê lương.
Cố Trầm ngồi ở ghế phó lái, nhìn khung cảnh mờ mịt bên ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Bà ta sẽ còn tự sát nữa.”
Cố Trầm có thể hiểu được tâm trạng của Lương Viện Viện. Kiếp trước khi tới cuối đời, cậu cũng không còn chút hi vọng nào như vậy. Khi một người thật sự muốn chết, cho dù người khác muốn ngăn thế nào thì cũng không ngăn được.
Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm tâm sự ủ dột, nặng nề: “Vừa nãy không phải em vừa nói ông bà ngoại muốn gặp con gái sao. Nếu như được thì sắp xếp một chút đi.”
Cố Trầm gật đầu, buổi tối hôm đó khi về nhà, cậu gọi điện cho ba mẹ Cố.
Nghe thấy con trai cuối cùng đồng ý để bọn họ tới thành phố A, trong lòng ba mẹ Cố thở phào nhẹ nhõm. Khi nghe đến chuyện Lương Viện Viện uống thuốc ngủ tự sát, cả hai người đều rất kinh hãi.
“Vì sao lại thành ra như vậy chứ?” Ba Cố thở dài một hơi: “Sống lay lắt còn hơn là phải chết, khó khăn lắm mới sống lại được mà sao bây giờ vẫn nghĩ không thông là sao?”
Cố Trầm không trả lời câu hỏi của ba cậu, mà để ba mẹ Cố dẫn ông bà ngoại tới thành phố A… nếu như hai người vẫn còn muốn vậy.
“Được! Một lát nữa ba sẽ tới nhà bà ngoại con, hỏi ý kiến của ông bà ngoại con.” Ba Cố dừng lại một lát rồi lại hỏi: “Chuyện ở bên thành phố A giải quyết chưa? Ba và mẹ đi tìm con có gây rắc rối cho con không?”
“Con có thể giải quyết được.” Cố Trầm nói.
“... Vậy thì tốt.” Ba Cố nói: “Con cứ yên tâm đi, ba và mẹ con sẽ không nói linh tinh đâu. Cho dù có phóng viên đến tìm ba mẹ, ba mẹ cũng sẽ không nói gì cả.”
Cuối cùng buổi tối hôm đó, khoảng một giờ sáng, ba Cố gọi một cuộc điện thoại sang, nói bọn họ tạm thời không đến thành phố A nữa. Bởi vì bà ngoại của Cố Trầm biết chuyện Lương Viện Viện uống thuốc ngủ tự tử, tới nửa đêm thì bị cảm lạnh.
“Sốt cao 39,1 độ. Bây giờ ba với mẹ của con đang ở trạm xá thôn đi tiêm cùng bà!” Ba Cố thở dài một hơi: “Ba thấy, không cần thăm cô ta làm gì đâu. Nếu không phải vì cô ta, trong nhà cũng không xảy ra nhiều chuyện lộn xộn như vậy.”
Cố Trầm giật mình, vô thức hỏi: “Bà ngoại không sao chứ ạ?”
“Bác sĩ nói không có gì nghiêm trọng, nhưng bà đã lớn tuổi rồi, không chịu được giày vò.” Ba Cố nói: “Ba nghĩ rồi, bà con ở đây bao nhiêu năm rồi, đi một chuyến tới thành phố A cũng khá vất vả. Hay là không đi nữa vậy.”
“Ba thấy mẹ con rỗi việc nên mới nói với con chuyện này.” Ba Cố suy nghĩ một lát rồi nói xấu vợ: “Lương Viện Viện kia cũng không phải người bình thường, cô ta bị điên, bây giờ còn tự tử, nhỡ đâu đến khi gặp mặt cô ta lại lên cơn đòi chém đòi gϊếŧ, làm bà con sợ hãi thì sao?”
Nói cho cùng đó cũng chỉ là một người xa lạ, từ nhỏ đã bị đem đi. Ba Cố nhắc nhở Cố Trầm: “Con cũng đừng đến gần cô ta quá. Loại phụ nữ đó chuyện gì cũng làm ra được.”
Cố Trầm không nói gì cả. Cúp điện thoại xong cậu vùi người vào chăn ngủ tiếp.
Sáng hôm sau cậu còn phải lên lớp. Cố Trầm dậy hơi muộn, Chung Ly Toại đã chuẩn bị bữa sáng xong. Hai người ăn sáng xong, Chung Ly Toại đưa Cố Trầm đến trường trước. Trên đường đi, Cố Trầm nhận được một cuộc điện thoại từ Lăng phu nhân.
Là một trong những cổ đông của Tập đoàn Lăng Thị, Lăng phu nhân đã đồng ý bán Bách hóa Lăng Thị cho Cố Trầm, nhưng bà ta có một yêu cầu: “Tôi muốn gã họ Chu kia phải ngồi tù, chuyện của Lương Viện Viện, chúng tôi sẽ hòa giải trước tòa.”
Cố Trầm cảm thấy yêu cầu của Lăng phu nhân vô cùng nực cười: “Tôi không thể quyết định được liệu Chủ tịch Chu có phải ngồi tù hay không. Còn về lời buộc tội của Lương Viện Viện, nguyên đơn là Lương Viện Viện chứ không phải tôi, tôi không có tư cách để hòa giải thay cho bà ta.”
“Bây giờ tôi đang ở viện điều dưỡng.” Lăng phu nhân nói: “Tôi đã biết chuyện Lương Viện Viện uống thuốc ngủ tự tử rồi. Tôi thừa nhận những gì mình làm trước đây hơi quá đáng, nhưng các cậu đừng quên là Lương Viện Viện đến phá hoại gia đình tôi trước. Cô ta cậy cái thai trong bụng mình, xúi giục chồng tôi ly hôn, tôi chỉ cho cô ta một bài học thôi. Cho dù năm đó tôi làm sai cái gì thì Lương Viện Viện cũng đã lấy mất con của tôi, khiến một người mẹ như tôi chịu khổ suốt 18 năm nay, như vậy cũng quá đủ rồi.”
Cố Trầm cau mày: “Bà đang ở viện điều dưỡng sao?”
“Tôi đến đây để yêu cầu Lương Viện Viện rút đơn kiện. Tôi nói với cô ta rằng chỉ cần cô ta đồng ý rút đơn kiện, tôi sẽ bán Bách hóa Lăng Thị cho cậu.” Lăng phu nhân nói: “ Cậu không cần quan tâm đến thái độ của Lương Viện Viện, tôi sẽ bồi thường cho cô ta.”
Cố Trầm hít sâu vào một hơi, chỉ cảm thấy đầu óc mụ mị.
“Tôi sẽ không rút đơn kiện đâu.” Cố Trầm nó: “Bà không cần phải dùng Bách hóa Lăng Thị để uy hϊếp tôi. Thứ tôi cần tôi sẽ tự lấy được, bà không muốn đưa cũng không sao, người có tiếng nói trong Tập đoàn Lăng Thị không phải chỉ có một mình nhà họ Lăng bà.”
Cố Trầm cúp điện thoại rồi nói với Chung Ly Toại: “Anh lái xe đến viện điều dưỡng đi.”
Chung Ly Toại đáp rồi quay tay lái.
Khi Cố Trầm đến viện điều dưỡng, Lăng phu nhân đã rời đi rồi. Cố Trầm nhìn Lương Viện Viện vẫn đang bị trói trên giường như người mất hồn: “Cậu không cần phải làm như vậy đâu.”
“Ông bà ngoại tôi không đến được nữa. Tối hôm qua bà tôi sốt cao, bác sĩ nói bà tuổi cao không chịu được giày vò nữa. Đi tới thành phố A quá xa xôi, ngồi máy bay cũng phải mất mấy tiếng, như vậy vất vả quá, bà cụ chịu không nổi.”
Lương Viện Viện chớp mắt: “Tôi cũng không muốn bọn họ tới.”
“Tôi biết dì không coi bọn họ là người thân.” Cố Trầm nói: “Thực ra tôi cũng không làm được gì cho dì. Dì dùng danh nghĩa của mình để kiện nhà họ Lăng cũng chỉ vì muốn báo thù nhà họ Lăng. Truy cứu tội xúi giục của Chủ tịch Chu cũng là vì tôi muốn tấn công Tập đoàn Đại Chu. Tôi làm những việc này cũng không phải là vì dì. Dì cũng không cần vì một câu của Lăng phu nhân mà rút đơn kiện.”
“So với Bách hóa Lăng Thị sớm muộn gì cũng rơi vào tay tôi thì tôi càng muốn nhìn thấy người của nhà họ Chu và họ Lăng ngồi tù hơn.”
Lương Viện Viện chớp mắt: “Cậu cũng không cần tự mình đa tình. Tôi rút đơn không phải là vì cậu đâu, tôi chỉ muốn nói với người phụ nữ đó, việc tôi có rút đơn hay không là do tôi quyết định.”
Giống như cuộc đời của cô ta, chưa từng thay đổi vì mong muốn của cô ta.
Lương Viện Viện khó chịu đuổi người: “Các cậu mau đi đi, nhìn thấy các cậu là tôi lại thấy phiền phức.”