Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 179




“Lần đầu tiên con đến đây, cũng không biết Cố Trầm có ăn quen đồ ăn của nhà bác không?” Mẹ của Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm đang ngồi bên phía đối diện, ánh mắt nụ cười không giấu được sự vui mừng và yêu thích: “Con mau ăn thử đi, xem thử những món ăn này có hợp với khẩu vị của con không?”

Nói rồi bà lại dặn Chung Ly Toại: “Con gắp đồ ăn cho Trầm Trầm đi.”

Chung Ly Toại cười nhẹ nhàng, anh nghe lời gắp cho Cố Trầm một miếng thịt lợn chiên: “Em ăn thử đi.”

Cố Trầm cầm đũa, ăn thử một miếng thịt lợn chiên dưới ánh nhìn chăm chú của cả ba người nhà họ Chung Ly. Bên ngoài giòn, bên trong mềm, cảm giác chua chua ngọt ngọt, Cố Trầm gật đầu: “Rất ngon ạ.”

“Con thích ăn là được, con ăn nhiều một chút đi.” Mẹ của Chung Ly Toại cảm thán một câu: “Con gầy quá đấy.”
Cố Trầm hơi câu nệ, nói một câu cảm ơn.

Mẹ của Chung Ly Toại lại nói: “Thanh niên mấy đứa các con ngày nào cũng chỉ bận lo cho sự nghiệp, không biết chăm sóc tốt cho bản thân mình. Khi còn trẻ còn không sao, đến khi già là đủ thứ bệnh cùng ập đến, tới lúc đó mới chăm sóc cho cơ thể mình thì muộn rồi.”

“Về sau con và A Toại phải thường xuyên về nhà, mẹ sẽ nấu cho hai con mấy loại canh bổ, thêm cả mấy món hai đứa thích ăn nữa.” Mẹ của Chung Ly Toại vui vẻ nói.

Cố Trầm nhẹ nhàng cảm ơn, nhận lời với bà.

Mẹ của Chung Ly Toại thấy Cố Trầm từ đầu tới cuối đều rất căng thẳng nên bèn hỏi cậu một số chuyện liên quan đến công việc và học hành. Rồi bà lại cảm thán: “Lúc bác với ba của A Toại còn trẻ, bởi vì công việc rất bận nên ít có thời gian chăm sóc chuyện gia đình, A Toại lớn lên bên cạnh ông bà nội ngoại hai bên. Từ lúc A Toại tốt nghiệp đại học về nước, bác và ba của nó mới được thân thiết với nó hơn.”
“Bác không phải là một người mẹ đạt yêu cầu.” Mẹ của Chung Ly Toại nói đến đây liền thở dài một hơi: “Nhưng bác biết Trầm Trầm nhất định là một người yêu đạt yêu cầu, từ khi ở bên cạnh đến giờ, A Toại vui vẻ hơn rất nhiều.”

“Bác mong hai đứa ở bên cạnh nhau mãi như vậy.” Mẹ của Chung Ly Toại cười rồi nói: “Mặc dù hai con đều là con trai nhưng bác mong cả hai hiểu tình cảm của hai đứa vẫn nhận được sự chúc phúc của người lớn.”

Ngay lập tức, trái tim của Cố Trầm như được một dòng nước ấm áp bao quanh rồi từ từ tan chảy.

“Con cảm ơn bác ạ.” Cố Trầm dừng lại một chút rồi nghiêm túc nói: “Bọn con sẽ ở bên nhau thật tốt.”

Chung Ly Toại cũng cười nói: “Ba, mẹ, hai người cứ yên tâm đi, hai đứa bọn con qua lại với nhau rất nghiêm túc.”
“Đương nhiên là mẹ tin hai đứa.” Mẹ của Chung Ly Toại nói xong bèn đưa món quà đã cất công chuẩn bị cho Cố Trầm, muốn cậu mở luôn ở đó.

Cố Trầm mở hộp quà ra, phát hiện bên trong lại là hai tấm bùa cầu hôn nhân trăm năm hạnh phúc.

Mẹ Chung Ly Toại cười nói: “Tháng trước đi lễ chùa, bác với ba của A Toại đã tới chùa xin đấy. Mọi người đều nói cây hương đầu tiên được đốt đều rất linh nghiệm.”

Cố Trầm dùng tay xoa lên hai tấm bùa bên trong hộp, cảm động nói: “Con cảm ơn bác ạ.”

“Đều là người một nhà cả, khách sáo làm gì chứ.” Mẹ của Chung Ly Toại mỉm cười nói.

Ba của Chung Ly Toại từ nãy đến giờ không nói gì bao nhiêu tự nhiên cũng lên tiếng: “Từ nay về sau trong công việc con gặp chuyện gì không giải quyết được thì cứ về nói với mọi người trong nhà. Bác và bác gái con mặc dù không kiếm được nhiều tiền bằng hai đứa nhưng vẫn có một số mối quan hệ.”
Cố Trầm chớp mắt, nhìn về phía Chung Ly Toại. Chung Ly Toại nở nụ cười ấm áp, khóe môi hơi cong lên.

Cố Trầm nhỏ giọng nói: “Con cảm ơn bác.”

Bữa cơm chỉ nói những chuyện hàng ngày trong nhà mà kéo dài gần hai tiếng đồng hồ. Đến khi mọi người rời bàn thì đồ ăn cũng đã nguội hết.

Cố Trầm nhìn thời gian, đã là hơn 3h chiều, ba của Chung Ly Toại ẩn ý hỏi Cố Trầm xem cậu có biết chơi cờ không. Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi chơi với ba của Chung Ly Toại hai ván.

Ba của Chung Ly Toại cười nói: “Thằng bé này chơi cờ khá lắm. Lần sau con và A Toại đi thăm ông bà nội của nó thì con cũng có thể đánh với ông một ván đấy.”

Cố Trầm nhỏ giọng nhận lời.

Ba của Chung Ly Toại lại hỏi: “Bác nghe nói con định mua lại Bách hóa Lăng Thị à?”

Cố Trầm gật đầu, nghiêm túc nói: “Đã làm xong phần đánh giá tài sản rồi ạ, đợi báo cáo của tất cả các mặt được hoàn thành thì sẽ chính thức khởi động dự án thu mua.”
Ba của Chung Ly Toại nhìn Cố Trầm rồi cười, nói: “Trang web Baitan của con trước giờ vẫn đang làm online, mặc dù bây giờ mọi người đều rất coi trọng mạng Internet với thương mại điện tử nhưng bác vẫn cảm thấy có một kênh tiêu dùng trực tiếp thì vẫn khiến người tiêu dùng cảm thấy yên tâm hơn. Nếu bây giờ trang web Baitan của con có thể lấy được Bách hóa Lăng Thị thì đó chắc chắn có thể một bước mở rộng nền móng và cơ sở của Baitan. Đến lúc đó làm cùng với online, việc huy động vốn cũng dễ dàng hơn một chút.”

Nói đến đây, ba của Chung Ly Toại phá lên cười nói: “Đương nhiên là tư duy của bác vẫn chịu hạn chế của mô hình kinh doanh cũ, thanh niên các cháu bây giờ đầu óc nhanh nhạy, có nhiều ý tưởng, làm gì cũng có nhiều đổi mới hơn.”

Ví dụ như ba của Chung Ly Toại rất có hứng thú với hệ thống quản lý Big Data mà Cố Trầm đã làm giúp cho xưởng may Vận Thịnh.
Nghe thấy ba của Chung Ly Toại nhắc đến dự án này, tự nhiên Cố Trầm cảm thấy hơi hoảng hốt. Gần đây cậu dành phần lớn tâm sức cho thị trường cổ phiếu và cuộc đấu đá của ba nhà Hoắc, Lăng, Châu, suýt chút nữa cậu đã quên mất dự án này.

“… Ý kiến của mọi người rất tốt.” Ba của Chung Ly Toại lên tiếng nói: “Nghe nói xưởng Vận Thịnh sau khi áp dụng hệ thống phân tích Big Data của cháu xong, hai tháng nay bình quân mỗi ngày có thể sản xuất được gần 1000 một vest với kiểu dáng khác nhau. Tháng trước đã hoàn thành được mục tiêu tăng trưởng 200%, xử lý được hết hàng tồn kho. Đây thật sự là một thông tin lớn trong ngành.”

Ba của Chung Ly Toại mỉm cười rồi nói: “Gần đây mọi người đều đang chú ý tới báo cáo hàng năm của xưởng may Vận Thịnh, nếu như Big Data hoàn thành xuất sắc mọi thứ vậy thì công ty dữ liệu kia của con nhất định sẽ trở thành khách hàng của rất nhiều công ty.”
Cố Trầm nói: “Con tin rằng mô hình kinh doanh trong tương lai ở bất cứ ngành nghề nào nhất định cũng sẽ là mạng Internet và Big Data, kết hợp kinh doanh buôn bán cả trực tiếp và trực tuyến. Vậy nên trang web Baitan muốn mua lại Bách hóa Lăng Thị cũng là để phát triển đồng nhất mảng này.”

Ba của Chung Ly Toại có vẻ suy tư một lát rồi nói: “Theo như những gì con nói, trong tương lai tất cả các ngành nghề đều sẽ phát triển mô hình kinh doanh online và Big Data, vậy thì ai sẽ là người làm chủ lĩnh vực logistic thì người đó sẽ kiểm soát được huyết mạch của cả ngành nghề đó à?”

Cố Trầm nghe vậy lập tức ngẩn người. Chung Ly Toại lại phản ứng rất nhanh: “Ba muốn làm về logistics sao?”

Ba của Chung Ly Toại nói: “Đúng là ba có ý định đó, chủ yếu là tích hợp các lĩnh vực kinh doanh gần đây của tập đoàn…”
Nghe thấy ba của Chung Ly Toại lại thao thao bất tuyệt về chuyện của công ty, mẹ của Chung Ly Toại không kìm được lườm ông một cái rồi bảo Cố Trầm ăn hoa quả: “Khó khăn lắm con trai mới dẫn Trầm Trầm về nhà, ông cứ nhắc đến chuyện công việc là lại nói không dừng được, cũng không quan tâm xem Trầm Trầm có thích nghe những chuyện này hay không. Nào Trầm Trầm, ăn chút hoa quả đi, còn có cả nước lựu tươi mới ép nữa, mùa thu ăn lựu là ngon nhất đấy.”

Cố Trầm nhẹ nhàng cảm ơn.

Buổi tối hôm đó, Cố Trầm và Chung Ly Toại ngồi ăn xong cơm tối thì mới rời khỏi nhà họ Chung Ly. Trên đường về nhà, Chung Ly Toại cười hỏi Cố Trầm: “Vẫn quen chứ?”

“Cũng được.” Cố Trầm nói: “Bác trai, bác gái thân thiện hơn trong tưởng tượng của em rất nhiều.”

“Bởi vì bọn họ đều thích em.” Chung Ly Toại cười: “Anh cũng không ngờ bọn họ lại đi chùa xin bùa hôn nhân trăm năm hạnh phúc thế này.”
Nhắc đến chuyện này, tai Cố Trầm lại nóng lên, cậu vô thức sờ xuống chiếc bùa đang đeo trên cổ.

“Cái này cũng được tính là đồ đôi rồi.” Chung Ly Toại cười tủm tỉm nói.

Cố Trầm không nói gì.

Chung Ly Toại hào hứng nói: “Mười năm sau, chúng ta cùng lên chùa trả lễ.”

Cố Trầm ngạc nhiên: “Vì sao lại đợi những tận mười năm, xa xôi quá đấy?”

“Sau mười năm là đám cưới thiếc, sau 25 năm là đám cưới bạc còn sau 50 năm là đám cưới vàng.” Chung Ly Toại tươi cười nói: “Anh tin tấm bùa mẹ xin cho chúng ta nhất định rất linh nghiệm. Vậy nên sau 10 năm, 25 năm và 50 năm, chúng ta đều phải tới chùa trả lễ.”

Cố Trầm nghe vậy liền mỉm cười.

Nếu như hai người có thể ở bên nhau lâu như thế thì thật tốt.

“Nhất định sẽ như vậy. Chung Ly Toại cười nói: “Bởi vì ngoài đối phương ra, chúng ta không tìm thấy một nửa nào thích hợp hơn nữa.”
Chung Ly Toại nói xong, tự nhiên đưa ra một ý tưởng kỳ quái: “Từ giờ trở đi, chúng ta cố gắng chiều hư người kia được không?”

Cố Trầm hỏi đầy ẩn ý: “Như vậy là sao?”

“Anh sẽ cố gắng đối xử tốt với em, dần dần em sẽ trở nên khó chiều, anh sẽ chiều để em có cả một đống khuyết điểm. Như vậy ngoại trừ anh ra, sẽ không ai chịu đựng được em nữa, như vậy em bắt buộc sẽ phải ở bên cạnh anh.” Chung Ly Toại nói rất nghiêm túc: “Vậy nên em phải phối hợp với anh một chút, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ nấu cơm.”

Cố Trầm nghĩ đến khả năng nấu ăn của Chung Ly Toại, không khỏi chau mày: “… Cũng không cần lấy cả ba bữa trong ngày ra để mạo hiểm đâu. Hơn nữa nếu như anh chiều hư em rồi, nhỡ đâu tới một ngày nào đó anh chán em thì sao? Không được. Em nhất định phải lấy độc trị độc, em cũng phải chiều hư anh mới được. Đồ ăn trong nhà vẫn để em nấu, về sau mua thêm một chiếc máy rửa bát và máy quét nhà là anh không cần làm việc nhà nữa.”
Chung Ly Toại lắc đầu: “Như vậy không được, như vậy không công bằng với em. Hay là thế này đi, cả hai chúng ta đều không nấu cơm nữa, ngày nào cũng gọi đồ ăn ở bên ngoài.”

Thực ra Cố Trầm cũng khá thích việc nấu cơm cho Chung Ly Toại. Cậu rất hưởng thụ những khoảng thời gian rảnh rỗi, cùng Chung Ly Toại ở trong nhà bếp vừa làm đồ ăn vừa nói chuyện trong ngày. Nghe thấy đề nghị của Chung Ly Toại, mặt Cố Trầm không đổi sắc, cậu hỏi lại: “Anh thích ăn đồ em nấu hay là thích ăn đồ ăn bên ngoài?”

Chung Ly Toại đương nhiên là muốn ăn đồ ăn Cố Trầm làm.

“… Vậy nên chúng ta cần gì phải vì chuyện của 50 năm sau mà làm khó mình bây giờ chứ?” Cố Trầm bật cười: “Như vậy không phải tự làm khổ mình vô ích sao?”

Chung Ly Toại nói: “Anh nghe mấy chuyên gia tình yêu trên mạng nói vậy.”
Cố Trầm suy nghĩ một lát rồi nói: “Kiểu tình yêu khiến người yêu mình trở nên tệ hơn để an tâm ở bên cạnh nhau có lẽ không thích hợp với chúng ta đâu.”

“Cũng đúng.” Chung Ly Toại thở dài một hơi rồi có vẻ hơi buồn phiền: “Em tốt như vậy, đâu phải anh muốn chiều hư là chiều hư được đâu.”

Cố Trầm bật cười: “Cũng chỉ có một mình anh cảm thấy em rất tốt.”

Trong lòng Cố Trầm, Chung Ly Toại mới thật sự là người hoàn hảo không một vết xước, ở cả hai kiếp anh đều là người đàn ông ưu tú đến mức người khác không thể đuổi kịp.

Nhưng Chung Ly Toại lại không cảm thấy mình tốt như những gì Cố Trầm nói. Giống như Khương Minh Phàm nói, nếu như anh thật sự không còn gì để chê thì cũng không đến mức độc thân lâu như vậy, không giống như Cố Trầm nhà bọn họ, đi đến đâu cũng ngập tràn vận đào hoa.
Chung Ly Toại nghĩ đến việc mình có biết bao tình địch bí ẩn như vậy là lại không kìm được hừ lạnh một tiếng. Nhưng cho dù có bao nhiêu người đi tới đi lui trước mắt Cố Trầm thì trong lòng cậu chỉ có một mình anh là tốt nhất.

“Đây có lẽ chính là người tình trong mắt hóa Tây Thi rồi.” Tự nhiên Chung Ly Toại nói: “Như vậy cũng khá tốt.”

Cố Trầm nghe vậy cũng bật cười theo.

Không hiểu vì sao, một người chưa từng mộng tưởng về tương lai như Cố Trầm, sau khi gặp được ba mẹ của Chung Ly Toại cũng bắt đầu có hứng thú về tương lai hai người ở bên cạnh nhau.