Chương 89 :yêu ngươi rất rất rất nhiều.
Chu Bạch nằm ngủ một lúc sau đó tỉnh dây vào ban đêm,rồi quay thưởng một chút,lần này hắn quay thưởng mấy nghìn lần để lấy được tròn 10 cái 《cắt chi đao》cùng 《cổng không gian》còn tại sao phải tròn 10 cái mới chịu thì chỉ đơn giản là để số lẻ không thoải mái,và đây cũng là thứ có thể dùng được trong một nghìn lần quay thưởng của hắn,còn lại toàn rác .
Chu Bạch vươn vai,nhưng lại thấy vướng víu thì ra hắn ngủ luôn trong bộ tạo hình Hắc Dạ công tử,hắn đang đinh thay đồ,thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng bước chân gấp ngắp sau đó là tiếng gõ cửa.
Cốc cốc.
"Ta Là Linh Mộng,Lưu Phi ngươi ngủ chưa."
Chu Bạch nghe được đây là Linh Mộng,liền đứng dậy đi ra mở cửa,nhưng là hắn cơ thể lại theo bản năng hơi phòng bị,dù sao nơi xa lạ có người tìm vào buổi đêm luôn phải có phòng ngự kể cả người quen.
Két két.
Hai cánh cửa mở ra Chu Bạch liền thấy được Linh Mộng đứng ngoài Linh Mộng đang định nói chuyện thì Chu Bạch c·ướp lời nàng đưa tay kéo nàng vào phòng nói.
"Vào trong rồi nói chuyện."
Linh Mộng nghe vậy,biết mình hơi vội vã,liền theo Chu Bạch vào phòng.
. . . . .
"Không biết ta nên nói gì khi ngặp hắn đây,ừm trước tiên thì phải thể hiện ta không quá quan tâm hắn,phải cho hắn thấy ta là một nữ nhân cao lãnh trưởng thành rồi khi hắn đau khổ vì bị ta lạnh lùng thì ta sẽ rủ lòng thương để hắn có cơ hội tiếp cận ta hi hi hi . ."
Mà Lúc này ở đằng xa xa,Long Sương Sương đang tung tăng, cùng mấy cung nữ đi đến phòng Chu Bạch nàng rất phấn khích,lại hơi lo lắng,nàng trên đường mộng tưởng ra đủ loại làm thế nào để, để lại ấn tượng đầu tiên của mình thật tốt còn lần ở Long tộc hình thái đọ mắt không tính.
Nhưng là nàng vừa đi đến ngần phòng Chu Bạch thì liền vừa vặn thấy cảnh Chu Bạch mời Linh Mộng bước vào phòng Chu Bạch.
Nàng nụ cười đột nhiên cứng lại đứng tại chỗ không di chuyển,nàng nhìn chút căn phòng sáng đèn trước mặt,đột nhiên nàng cảm giác có thứ gì đó đã lăn trên má nàng,nàng lấy tay nhỏ nhẹ nhàng quẹt nhẹ vào ngò má.
[Ta đang khóc sao ?]
"Công chúa,ngài sao vậy tại sao đột nhiên lại đứng lại vậy."
Mấy cung nữ ở sau lưng nàng không nhìn thây mặt nàng,không biết chuyện gì xảy ra,liền hỏi.
"Các ngươi trở về trước đi được không."
"nhưng tại sao thưa công chúa,chúng ta không phải đã gần đến rồi sao,tại sao đột nhiên lại . ."
"Ta nói các ngươi trở về trước đi ta ở lại đây làm nốt việc phụ thân giao."
Long Sương Sương vẫn cúi mặt nói.
"Nhưng chúng ta ở đây để bảo vệ an toàn cho ngài . . ."
"TRỞ VỀ."
Long Sương Sương hét lớn một tiếng sừng rồng đột nhiên nổi lên ánh đỏ,giọng như long gầm ngừ quát,dọa cho mấy cung nữ sợ hãi,chỉ có thể vội vàng cúi người sau đó rồi đi.
Cả không gian màn đêm trở nên tĩnh lặng Long Sương Sương một mình đứng đó,sừng rồng đã trở lại như thường,nàng nhìn căn phòng trước mặt,vừa rồi nàng rất vui vẻ mong muốn được bước vào căn phòng đó,nhưng bây giờ nàng lại không dám,nàng sợ phải nhìn thấy khung cảnh phía sau cánh cửa.
Nàng bị làm sao vậy,tại sao nàng đột nhiên lại khóc ?tại sao nàng lại đột nhiên khóc ?nàng cũng không hiểu,không phải chỉ là một cô gái hơi xinh đẹp tới thăm hắn thôi sao ?điều này không phải rất bình thường sao?dù bây giờ đã muộn tới thăm giờ này hơi kì lạ nhưng là không phải nàng cũng vậy sao,có lẽ chỉ là có việc gì vội vã nên mới phải đêm muộn thế này vẫn phải đến phòng Lưu Phi để nói thôi.
Không nhất định họ sẽ là loại quan hệ kia,không nhất định họ sẽ làm việc kia,mà cho dù có thì thế nào,Lưu Phi Hắc Dạ công tử tài hoa như vậy có chút hồng nhan cũng là bình thường không phải sao?ở trên đời này tam thê tứ th·iếp cũng rất bình thường không phải sao ?hơn nữa nàng có tư cách gì quản chuyện này,nàng với Lưu Phi đã là gì của nhau đâu,trả là gì cả,hai người mới chạm mặt hai lần,nói với nhau không quá 10 câu nàng vì cái gì phải khóc.
Nàng biết là vậy tại sao nàng lại khóc,Nàng bất lực ngội xổm xuống,úp mặt mình vào hai đầu ngối mà khóc,thân thể nhỏ nhắn run rẩy trong gió sương đêm tối.
Nàng biết vậy,nàng biết là vậy nhưng nàng lại vẫn khóc,nàng không hiểu ?nàng không biết tại sao mình cứ khóc chỉ vì việc nhỏ nhặt này,ai nói cho nàng biết sao.
Nàng chỉ biết lúc mình nhìn thấy Chu Bạch đưa tay kéo cô gái kia vào phòng,trái tim nàng chợt nhói nhói,như thể bị bóp nghẹt lại.
Chính nàng cũng không hiểu chính mình bị làm sao nữa,nàng chỉ ngồi đó khóc,rõ ràng là chỉ vừa mới gặp,tại sao thấy hắn bên cạnh cô gái khác lại khiến trái tim nàng đau đến thế,nàng chỉ vừa mơi hiểu cái gì là yêu cái gì là rung động đầu đời,nàng không hiểu những thứ này.
Nàng nhớ lại tất cả mọi thứ,nàng muốn thử tìm ra lí do,tại sao mình lại đau lòng như vậy.
Từ lần đầu tiên ngặp được Lưu Phi ấn tượng đầu tiên chính là một tên nhà quê nhân tộc trẻ con hỗn xược không có kiến thức,lại dám trừng mắt khiêu khích Long tộc tại địa bàn của chính bọn hắn nàng lúc đầu không thấy ngứa mắt liền tham chiến dẫn đầu chiến tuyến đi cho cái nhân tộc này biết thế nào là long tộc uy nghiêm,nhưng càng chơi nàng càng bị quấn theo cái trò chơi nhàm chán này,nàng càng ngày càng muốn thắng,vì vậy nàng liền không từ thủ đoạn bắt đầu choie bẩn,nhưng rồi cuối cùng khi nàng nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng thì Lưu Phi tên này lại chơi xấu theo lật lại thế cờ,thắng được nàng.
Lúc đó nàng thật rất bực tức,nhất là sau cùng còn bị Lưu Phi đặt cho cái danh đầu to,khiến nàng đều muốn đập c·hết tên hỗn đản này có thể nói ban đầu ấn tượng của nàng với Lưu Phi không tốt đi nơi nào .
Rồi tên hỗn đản này lại xuất hiện hiện trước mặt nàng thêm lần nữa,nhưng lần này lại khác hoàn toàn lần trước có thể nói trái ngược hoàn toàn,hắn ra sân hào nhoáng khiến tất cả mọi người phải ngạc nhiên bao ngồm cả nàng,thậm chí màn ra sân đó cũng là lúc lần đầu tiên nàng rung động vì ai đó,nhưng chưa hết tiếng đàn lạ lẫm của hắn làm nàng say mê,giọng hát của hắn khiến nàng trở nên không thể dời mắt khỏi hắn khi ánh mắt của nàng cùng hắn chạm nhau đã khiến tim nàng loạn nhịp,từ lúc đó nàng liền cảm giác mình đã thật rung động bởi hắn rồi.
Rồi cho đến khi nhưng lời đường mật mà hắn tuyên bố hùng hồn lúc đó sự t·ấn c·ông dồn đập của hắn,đã khiến nàng phá phòng,nàng từ lúc đó đã yêu hắn yêu hắn lúc nào không hay.
[Những lời lúc đó của ngươi có phải thật sao,nếu là thật tại sao còn tại sao còn ở với cô gái khác. . .]
Rõ ràng lão tổ đã chắc chắn rằng những lời đó là thật,nhưng tại sao lúc này,nàng lại không kìm được nghi ngờ,trái tim nàng khi nghĩ đến tất cả chỉ là giả dối thì liền như có ngàn vạn mũi kim đâm vào con tim nàng,khiến nàng lấy tay bóp trái tim mà khóc.
Mà tại lúc này cánh cửa phòng của Chu Bạch cũng mở ra,Linh Mộng có chút ủ rũ trở ra có vẻ Chu Bạch không đồng ý rời đi lúc này.
Mà Linh Mộng vừa rồi đi Chu Bạch liền vươn vai muốn ra ngoài tản bộ chút,dù sao hắn vừa mới ngủ dậy,liền nhất thời không ngủ lại được,nhưng hắn vừa bước ra ngoài liền nghe thấy tiếng khóc cùng với một bóng người đang ngồi khóc thì giật nảy mình,tí nữa thì sử dụng kim quang nhãn,trong long cung có ma nữ sao.
Hắn thử lại ngần nhìn kĩ lại,háo ra không phải là ma,là người hoặc long tộc hay thủy tộc đại loại vậy,thấy không phải ma lại có cô bé khóc trong đêm tối đáng thương như vậy,Chu Bạch liền mềm lòng đưa tay vỗ cô bé này đầu nói.
"Này làm sao ngươi lại khóc ở đây,có sao không."
Long Sương Sương đang khóc thì nghe được âm thanh quen thuộc,liền sững sờ ngẩng đầu,vừa thấy đúng là Chu Bạch nàng liền như đứa bé uy khuất ôm lấy hắn ngào khóc.
"Ngươi là đồ xấu xa đồ hoa tâm đồ sến súa đồ l·ừa đ·ảo,đã nói muốn lấy ta đâu tại sao lại còn ở với người khác Ngươi. . . ."
Mà Chu Bạch vừa thấy cô bé này ngẩng đầu lên,thì giật mình chửi bậy trong lòng.
[Định mệnh tại sao lại là công chúa long tộc lại ở đây khóc.]
Mà khi vị này công chúa ôm lấy hắn nói ra một tràng dài dằng dạc mấy thứ hắn trả hiểu cái mô tê gì cả,hắn mộng,hắn thật ra là cái mù tịt về tình yêu nam nữ,như đã biết hắn chưa từng có bạn gái,nên chuyện kinh nghiệm yêu đương của hắn là 0 nhưng còn kinh nghiệm tán gái lại là 100/100 đấy,hắn rồi lại tự động não bổ ra về nhưng câu nàng vừa nói,sau đó hắn đưa ra kết luôn,công chúa yêu vị nào đó tốt số thằng ất ơ,nhưng thằng ất ơ này có vẻ vừa phản bội vị này mới biết yêu công chúa, khiến nàng đau lòng ở đây khóc,đúng là tên xúc vật mà,nên lúc hắn đến an ủi nàng mới cần tìm một chỗ dựa cho trái tim tan vỡ nên mới theo phản xạ ôm hắn,rồi nói ra tất cả uất ức.
Chu Bạch hiểu ra liền vỗ lưng nàng an ủi .
"Được rồi không sao không sao ."
Long Sương Sương nghe vậy càng khóc to hơn.
"Ngươi là đồ hỗn đản xấu xa ngươi là đồ hoa tâm ao ao oa híc híc ta hận ngươi tên xấu xa híc híc."
Chu Bạch trả nghĩ gì thuận theo dỗ dành.
"Đúng ta là đồ xấu xa hoa tâm làm ngươi khóc thương tâm như vậy xin lỗi xin lỗi."
"Ngươi biết ta yêu ngươi bao nhiêu sao ngươi là đồ xâu xa c·hết đi c·hết đi,ta biết là tam thê tứ th·iếp là thường thức nhưng ta chỉ muốn giữa ngươi cho ta thôi chỉ mình ta thôi."
Long Sương Sương ôm lấy Chu Bạch ngào to thổ lộ,nàng hiểu rồi,từ khoảnh khác ôm được lấy Lưu Phi nàng hiểu tại sao mình lại đau lòng vậy với chuyện nhỏ nhạt vậy rồi,đau lòng khi hắn bên người khác rồi,nàng biết là nàng yêu hắn nhưng chỉ là nàng không nghĩ tới là chỉ với mấy lần ngặp lướt qua nhau đã khiến nàng yêu say đắm Lưu Phi yêu say đắm đến độ chính nàng cũng khó lí giải tại sao có lẽ nàng chỉ đơn giản là yêu một cách ngây ngô bởi rung động đầu đời chính là ngu ngốc như vậy tình yêu có lẽ khó hiểu như vậy,nàng khóc bởi nàng chỉ muốn Lưu Phi là của riêng nàng,nàng yêu Lưu Phi rất nhiều rất nhiều rất nhiều,nàng không muốn chia se Lưu Phi với ai cả.
"Ta yêu ngươi rất nhiều rất nhiều rất nhiều rất nhiêu nhiều nhiều đấy ngươi biết không ngươi thấy ta ngu ngốc sao dễ dãi sao lại đi yêu say đắm một người chỉ vừa mới quen biết,nhưng dù vậy ta vẫn yêu ngươi rất rất rất nhiều ngươi không được cười ta không được hoa tâm lăng nhăng nếu không nêu không ta sẽ rất rất siêu đau lòng đó siêu đau lòng luôn."
Nàng nói ra hết tiếng lòng của mình cho Lưu Phi không giữ lại chút gì cả .
Chu Bạch cũng dỗ nàng .
"Được rồi xin lỗi ngươi khiến ngươi đau lòng."
Thế rồi dỗ được một lúc thì vị công chúa mít ướt này khóc mệt mà cũng ngủ rồi.
Chu Bạch thấy vậy thì nhức cả đầu,không biết làm thế nào với tốt đây,hắn lại không thể vào xâu Long Cung để bế vị công chúa này về phòng,dễ hiểu lầm,gọi người cũng vậy,mà nếu cho vào phòng mình cũng không ổn,nhưng cũng không thể để nàng ngủ ở ngoài được,nhìn khuân mặt nhỏ nhắn tinh sảo của nàng còn thấm đậm nước mắt đáng thương vô cùng dù ngủ vẫn níu chặt áo hắn,Chu Bạch liền thở dài.
"Haiz tên c·hết tiệt xúc vật kia làm sao đi cho vị công chúa này khóc thảm như vậy,bây giờ ngươi hại ta vào hoàn cảnh khó sử nữa chứ đúng là tên chó c·hết ta mà biết là ngươi ai ta liên phải đánh cho hả giận."
Sau đó hắn chỉ đành cho vị này công chúa vào phòng hắn ngủ,hắn đặt nàng vào trên giường cởi cái áo vét đuôi tôm bị Long Sương Sương nắm chặt ra nhẹ nhàng đắp trên người nàng,rồi đi ra phòng khác dải cái chăn lên ngủ trên bàn ăn.
[Cầu Hoa Tươi.]
[Ps :Ta không đọc truyện ngôn tình cũng biết viết ngôn tình càng không có bạn bạn gái nên không hiểu mấy cái truyện tình yêu vì thế viết mấy đoạn tình cảm đều là ta xem chút tình cảm bọn bạn học thời còn học cấp 2 của ta làm phác thảo,chứ thời cấp 3 thì thấy nó có chút không hợp.]
[Nói chung ta không biết viết tình cảm nên đây là lần đầu viết,cần mọi người cho chút đánh giá để ta biết ta viết thế này có được không.]