Chương 84 :Bảo Vật
Chương 84: bảo vật.
Khung cảnh xung quanh trở lại bình thường,bóng tối rút đi,Chu Bạch vẫn ngồi đó trên chiếc piano đèn tuyền,hít một hơi thật sâu Chu Bạch cố chấn tĩnh bản thân,hắn lần này là làm hết khả năng rồi,chơi tâm lí cũng có,mà chơi xấu cũng có,chơi bằng thực lực cũng có luôn,bây giờ chỉ còn xem kết quả thôi.
Chu Bạch nhẹ nhàng khép lại những phím đàn piano,rồi đứng dậy và cúi ngập người chào để tay bàn tay trái trước bụng,tay phải dơ lên cao như một đại sư piano chuyên nghiệp,nhưng chỉ có hắn biết hắn gà cực kì,đến cả cơ bản nhất kiến thức là trước khi đánh piano cần phải ngồi tĩnh tâm lại cảm xúc hắn cũng quên mất.
Chu Bạch kiểu chào này rất mới lạ cũng rất tao nhã,rồi hăn hơi nóng đầu hay sao,mà cho thêm cái hiệu ứng cánh quạ đen rơi xuống lúc hắn cúi người,hắn vừa mới ngưởng đầu lên thì.
"Ồ Ồ LƯU PHI LƯU PHI TA MUỐN LẤY NGƯƠI NGƯƠI KHÔNG CẦN PHẢI ĐI LẤY CÔNG CHÚA ĐÂU LẤY TA ĐI."
"LƯU PHI NGƯƠI KHÔNG PHẢI LÀ KHÔNG MÔN KHÔNG PHÁI SAO VỀ ĐÂY TA BAO NUÔI NGƯƠI."
"ĐỪNG NGHE MẤY MỤ GIÀ ĐÓ NÓI,NGƯƠI VỀ VỚI TA ĐI TA NHAN SẮC RẤT TỐT CÓ THỂ SINH RA NHIỀU KHỈ CON ĐÁNG YÊU."
"NGƯƠI NÓI AI LÀ MỤ GIÀ HẢ CON MỤ LẲNG LƠ NÀY."
"NÓI AI AI TỰ BIẾT LẤY."
"VỢ NGƯƠI ĐỪNG BỎ TA MÀ,CHÚNG TA MỚI LẤY NHAU CÓ 3 NGÀY THÔI ĐÓ."
"CHÍNH VÌ LẤY NGƯƠI MỚI BA NGÀY NÊN TA MỚI PHẢI LY HÔN SỚM TA MUỐN ĐƯỢC BÊN HẮC DẠ CÔNG TỬ CỦA TA."
Xung quanh náo loạn thành một đoàn,Chu Bạch lúc này thấy nó còn náo loạn hơn màn dạo đầu của hắn đấy chứ,nếu nói màn dạo đầu hắn câu dẫn mất mấy em gái,và mấy bà cô với các mẹ,thì bây giờ hắn đã câu dẫn được thêm cả tầng lớp thiếu nhi,cùng với tầng Lớp các bà các cụ rồi.
Hắn nhìn thấy cảnh này tuy mặt ngoài sóng yên biển lặng,nhưng bên trong lại đậu xanh rau má không ngừng,hắn câu dẫn được tầng lớp thiếu nhi hắn có thể hiểu vì hắn tuổi không lớn nên thiếu nhi sẽ có hảo cảm được rồi chấp nhận,hắn câu dẫn được tầng lớp em gái trẻ trung có thể là do hắn khí chất hoặc biến to chút thân hình nên thế thì thôi có thể chấp nhận,mấy bà cô cùng mấy bà mẹ bị hắn câu có lẽ ừm vì đúng vì nổi lên tình yêu thương làm mẹ do hắn quá đáng yêu nên thế đúng là thế,không phải họ có cái sở thích kì quái gì đâu,còn đến tầng lớp các bà các cụ thì . . . .
Hắn không biết biện luộn kiểu gì luôn ấy,thấy mấy các cụ chống gậy cổ vũ nhiệt tình như vậy hắn không biết vui hay buồn nữa,đặc biệt là vừa có cụ tháo răng giả ra làm động tác hôn gió cho hắn,thôi không muốn nói nữa.
Hắn rùng mình chút,mà khung cảnh hỗn loạn khiến mấy ông làm nhiệm vụ bảo vệ để lọt,thế là một con rồng cái màu đỏ thẫm bờm đỏ như lửa tung bay,đến thẳng chỗ Chu Bạch, Chu Bạch thấy vậy theo bản năng ánh mắt trở nên sắc lạnh,cơ thể cơ bắp căng cứng muốn nhất kích tất sát,nhưng rất nhành hắn định thần lại,thu lại sát khí nhỏ đến khó để cả sát thủ kì cựu cảm nhận thấy được,trước khi cặp vuốt nhọn kịp chặm vào đến hắn hắn chỉ nhẹ nhàng tiến lên phái trước,né ra một bên rồi bắt lấy thân rồng,quay một vòng làm ra cái động tác bế công chúa cho con rồng này này long có vẻ cũng rất biết bắt lấy cơ hội,liền hóa làm hình người để có thể áp sát hắn hơn,thân thể biến hóa là rất đẹp ngực t·ấn c·ông mông phòng thủ mỗi tội đầu lại là đầu rồng chưa hóa hình xong,nàng áp sát vào hắn mà Chu Bạch chỉ nhìn nàng qua lớp mặt nạ,không chút cảm xúc nói câu ớn da gà.
"Vị này tiểu thư đi đứng phải cẩn thận chút nếu không sẽ khiến mình b·ị t·hương đấy."
Mấy chị em xung quanh thấy vậy ngừng chiến nhìn chút khung cảnh như mộng này có chút nghen tị .
Rồng đỏ nàng lúc này mặt càng đỏ hơn,như sắp phun lửa tới nơi Chu Bạch thả nàng xuống cô rồng này có chút níu kéo không rời nhưng thấy xung quanh nhưng ánh mắt đầy sát khí đành phải thả tay ra đứng xuống,sau đó Chu Bạch cố nhớ cách mấy cái hành động quý ông châu âu thời xưa hay làm bắt chước theo hỏi.
"không biết vị này tiểu thư vừa rồi có sao không."
Rồng đỏ cúi đầu ngượng ngùng nói.
"Ta ta không sao cảm ơn hắc dạ công tử đã đã quan tâm."
Chu Bạch nghe vậy đầu đầy giấu chấm hỏi??Hắc Dạ công tử là thằng nào nhưng thôi,hắn trả quan tâm lắm liền hắn muốn kết thúc nhanh khung cảnh hỗn loạn này,liền hơi hữu lễ nâng lên bàn tay vị này hỏi.
"Không biết vị này tiểu thư có mái tóc đỏ tuyệt đẹp này liệu có thể cho ta biết tên không."
"Tên tên ta là ngươi đừng cười đấy tên là Long Hạo ngươi đừng cười ta biết tên ta rất đàn ông hích ta cũng không muốn tên này đâu hích."
Long Hạo thấy Chu Bạch khóe miệng hơi cười,tưởng đâng chế nhạo tên nàng liền xấu hổ đến phát khóc,nàng lúc này mới chỉ vừa bị Chu Bạch hút hồn chỉ vừa mới biết yêu thôi,nên vừa rồi có chút làm liều muốn lại ngần Chu Bạch,bây giờ đúng trước mối tình đầu mới vừa rung động,mà lại cười nàng vị cái tên trái tim nàng sẽ tan nát mất .
Chu Bạch thấy vậy vẫn cười,lấy ra tùy tiện cái khăn tay trong nhẫn trữ vật ra,lau đi nước mắt của Long Hạo nói.
"vị tiểu thư này,ngươi hiểu nhầm,ta không phải đang cười chê tên của nàng,mà chỉ thấy nó rất đẹp,cũng rất hợp với ngươi,Long Hạo Hạo ý chỉ hạo nhật,tay thấy cái tên này rất hay,náng mặt trời bình lúc bình minh là đẹp nhất cũng là ấm áp dịu dàng nhất,giống như vị tiểu thư ngài vậy."
Long Hạo nghe vậy ngừng khóc, Nhưng cố sác nhận với Chu Bạch hỏi.
"Thật sao không lừa ta sao."
"Không lừa ngươi,ta sẽ không lừa phụ nữ."
Chu Bạch nụ cười nhẹ nhành thu lại nghiêm túc nói,khiến cho Long Hạo vui mừng ôm chầm lấy hắn,mà đang xem khung cảm này nghen tị đến chua cả vừa tranh các chị em đều nghe tị c·hết đỏ cả mắt luôn,chỉ ước sao mình không phải là mình đứng đó .
"Hừ sến súa hoa tâm,chỉ được cái đẹp mã ."
Long Sương Sương hừ nhẹ một chút má đều phồng lên như con cá nóc Long Khương bên cạnh nghe vậy lắc đầu nói thầm.
[Ngươi vừa rồi người ta đánh đàn xem đến nhập tâm,người ta vừa diễn xong ngươi đã muốn phi xuống bế rể về,bây giờ lại còn chê ngắn chê méo,chỉ vì người ta thân mật chút với nữ nhân khác,quả nhiêu tính sở hưu cao hệt mẹ nó mà.]
Chu Bạch thấy xung quanh ngắn ngủi yên tĩnh liền phải đánh nhanh thắng nhanh,liền từ tốn nhẹ nhàng để vị này Long Hạo cô nương ra khỏi người,hắn hết sức nhẹ nhàng để tránh bị hiểu lầm là hắt hủi fan hâm mộ,nếu vậy mấy vị fan mới nhú xung quanh của hắn có thể sẽ xé xác hắn luôn không chừng,hắn hướng về Long Hạo thu lại nụ cười từ tốn nói.
"Được rồi Long Hạo tiểu thư ta rất biết ơn sự cổ vũ của ngươi,nhưng hội kén rể còn tiếp tục,mời người trở lại chỗ ngồi đi."
Long Hạo nghe vậy,có chút đau lòng hỏi.
"Ngươi nhất định phải tham gia kén rể sao."
Chu Bạch lần này không suy nghĩ sâu xa gì nhiều trả lời.
"Ta phải tham gia,bởi vì ta phải lấy được thứ bảo vật quan trọng vô cùng ít nhất là với ta."
Long Hạo nghe vậy hơi rơm rơm nước mắt,chạy đi nhưng đi được một nửa,thì quay đầu lại,nói .
"Ta sẽ không bỏ cuộc đâu dù làm th·iếp ta cũng sẽ can tâm ngươi phải chờ ta đó."
(mê trai thế này luân hồi mấy đời mới hết:tác giả sad)
"À ờ ngươi cố lên??."
Chu Bạch đều trả hiểu truyện gì xảy ra,hắn nói thứ quý giá muốn lấy là Hải Lâu Thận Quả,tại sao khi nói ra lại ngắn kết với thê th·iếp ở đây,chúng ta có đang nói truyện cùng một kênh không vậy.
Long Sương Sương nghe được câu trả lời của Chu Bạch cảm giác nhịp tim một nhảy,tăng tốc lên liên tục,thấy cháu gái có vẻ còn hơi nghi trong lòng đáp án Long Công lão tổ liền đổ chút dầu vào lửa.
"Ngươi không cần nghi ngờ,hắn thật sự tham gia vì một (bảo vật)vô cùng quý giá ít nhất là đối với hắn."
Long Sương Sương não nóng lên đến đứng máy nàng cần thời gian suy luôn chút,cái (bảo vật)đó sẽ không phải là nàng đi.
Mà dưới đài Chu Bạch tiếp tục dọn chút bãi rắc rối mình tạo ra,hắn thật không ngờ lại trở nên điên cuồng như vậy,thật quá hư cấu mà.
"Được rồi mong tất cả quý cô và các tiểu thư ở đây hãy về chỗ ngồi đi rất cảm ơn mọi người vì ủng hộ nhưnh đừng phá hỏng hội kén rể nữa được chứ ."
"Nhưng Hắc Dạ Công tử ta cũng muốn được ôm ngươi nữa Long Hạo vừa được ông khô. . . ."
"suy im lặng,ta chỉ nói một lần ta không thích nói nhiều đâu."
Mấy fan mới nổi của hắn lật tức im lặng,đều cho hắn một cái đánh giá ngầu lòi lạnh lùng.
Chu Bạch cố nén muốn gãi người mỗi lần nói mấy cái này từ hắn đều cảm giác da mình ngứa ran lên như bệnh tiền mãn kinh ấy.
Sau khi ổn định được fan cuồng Chu Bạch đang đinh trở về chỗ ngồi thì đột nhiên.
"Chờ đã,Hắc Dạ công tử, ta muốn hỏi ngươi vài điều có được sao,nếu không được cũng cũng không sao."
Long Khương mặt đen như đấy nồi như con gái mình,cái giọng ngượng ngụy này là sao tính cách cường thế ngày thường của ngươi đâu,tính cánh tranh chua đến cả cha cũng đánh của ngươi đâu,làm sao đột nhiền lại trở nên hiền dịu vậy ngươi thật là con gái ta sao,hắn thở dài
[chân còn chưa bước ra khỏi cửa đã bị câu hồn đến mức này, thật buồn cho thân cha già ta mà.]
Chu Bạch đang định về chỗ ngồi nghe vậy mặt cũng đều đen như đáy nồi,may là hắn đeo mặt nạ,nên không ai thấy biểu cảm của hắn,Chu Bạch tức giận không phải bởi vì bị làm phiền mà bởi vì hắn có giới thiệu tên đàng hoàng,tuy là tên giả nhưng cũng có thể gọi mà,tại sao đột nhiên ai cũng gọi hắn bằng cái tên nghe thiểu năng vậy,đêm tối công tử nghe như mấy tên biến thái hái hoa tặc ấy,nhưng vì giữ hình tương vừa dựng,hắn chỉ đành cười cho qua đáp ứng.
"Không vấn đề gì thưa công chúa người có thắc mắc gì xin cứ hỏi."
"Vậy ta hỏi nhé."
"người cứ tự nhiên."
Chu Bạch khiên nhẫn đáp.
Long Sương Sương nhìn Long Công lão tổ ra hiệu,Long Cộng Lão tổ thở dài từ lúc nào hắn vị cường giả này thành máy phân biệt thật giả rồi,nhưng thấy ánh mắt cầu khẩn của cháu gái hắn chỉ đành ngật đầu,ra hiệu cứ hỏi đi,hắn nói thật hay nói dối ta giúp ngươi kiểm nghiệm.
Rồi Long Sương Sương hơi phân vân một chút,nên hỏi cái gì đây,cũng không thể hỏi thẳng là( Bảo vật)ngươi muốn có phải ta hay không,như vậy xấu hổ c·hết mất,thế là nàng hỏi câu hơi miên mang nói.
"Vậy Hắc Dạ công tử,ngươi có thể cho ta biết,báu vật mà ngươi rất muốn có là ở thời gian ngần đây mới gặp được một lần hoặc mới biết sao."
Chu Bạch nghe vậy có chút trả hiểu sao,nhưng vẫn trả lời thẳng thắn.
"Đúng vậy ta chỉ vừa mới biết được tin tức của (bảo vật) đó và ta cũng chỉ vừa mới ngặp nó ở long tộc."
Hải Lâu Thận Quả hắn chỉ vừa mới viết được tin tức không lâu,mà hình dáng thì hắn chỉ vừa thấy hôm qua lúc thử đột nhập vào lấy thử thôi.
Long Sương Sương nghe vậy nhớ về lần đầu ngặp Chu Bạch sau đó khi được lão tổ xác nhận là nói thật mặt nàng hơi đỏ lên.
Nhưng nàng vẫn chưa yêu tâm tiếp tục hỏi.
"vậy ngươi tại sao chỉ vừa mới biết được báu vật đó tin tức lại chỉ ngặp có một lần liền muốn có nó như vậy."
(Dịch thô ra là sao anh mới thấy em mà lại thích em vậy.)
Chu Bạch càng ngày càng kì quái,trả nhẽ việc hắn định ă·n c·ắp Hải Lâu Thân Quả bị phát hiện hay gì nhưng để không lộ ra cái gì hắn vẫn quyết định nói thật nhưng rất trung trung.
"báu vật ngay từ lần đầu tiên ta biết về nó ta đã thề dù bất cứ giá nào phải có được nó,nó rất quý giá và cũng có rất nhiều người muốn có được,nhưng đối với ta báu vật đó quý hơn bất cứ thứ gì trên thế giới này(ở thế giới này làm quái gì còn thứ khiến con đại gia thất lạc như nó để vào mắt trừ Hải Lâu Quả ra)ta quyết phải lấy được nó."
(Cái này vào tai Long Sương Sương nó bị tự động dịch là :anh đã yêu em từ lần đầu tiên biết về em,anh biết có rất nhiều người muốn có được em,nhưng hơn ai hết em chính là báo vật quý giá nhất trên đời này của anh,anh nhất định phải lấy được em.)
Tim Long Sương Sương lúc này đang đập thình thích,cứng ngắc quay đầu nhìn Lão Tổ Long Công khóe miệng co giật hắn già đến từng này tuổi rồi,còn phải đi nghe mấy lời sến súa thế này nữa sao,hơn nữa còn bắt hắn phải đánh giá thật giả từng câu từng chữ nữa chứ,các ngươi đang chơi đùa với con tim già cỗi của ta đấy à.
Hắn chỉ có thể mệt mỏi ngật đầu ra hiệu.
Má Long Sương Sương đều đỏ lên nhanh tróng não đều quá tải,trong đầu não quay quay,cuối cùng nàng muốn chốt câu cuối cùng.
"Vậy vậy vậy (bảu vật) của ngươi có hình dạng thế nào."
Chu Bạch có vẻ đoán dám chắc họ không biết mình định trộm Hải Lâu thận Quả,chỉ biết hắn nhằm đến thứ gì mà thôi,liền không có nhiều suy nghĩ nữa trả lời.
"Ừm (bảo vật )vô cùng quý giá ấy rất nhỏ nhắn,đáng yêu có màu xanh lục,à đúng còn có một cái đâu to,ta biết các ngươi đã biết ta muốn cái gì,vì thế ta liền ở đây tuyên bố luôn,vì lấy bảo vật này ta dù có quậy tung Long Cung cũng phải lấy được."
Chu Bạch hùng hồn tuyên bố,chỉ tay về phía Long tộc thách thức,nhưng ai cũng không thấy hắn kiêu ngạo hay đáng g·iết.
"Phưng phưng. . "
Bị chỉ vào Long Sương Sương mặt đỏ như đít khỉ,có hơi nước vừa phun ra khỏi đầu hai cái sừng cũng bị truyển đỏ Hai bím tóc dựng ngược lên,sau đó nàng ngồi thụp xuống ban công đài cao,che lấy đầu gát gao lấy hai cái đang dựng lên như tai thỏ song đuôi ngựa tóc mắt nhắm lại lẩm bẩm liên tục
"Ai là đâu to ngươi với là đầu to,ta mới không chịu để ngươi lấy đâu đồ mắt phát sáng ngu ngốc."
Mọi người xung quanh lúc này như mường tượng ra gì,bắt đầu kết nối dữ kiện vừa rồi,não bổ ra một trận vừa ngặp đã yêu ngôn tình siêu cảm động.
Mà Lão Tổ Long Công nhìn cháu mình cái kia cười như đứa khờ liền có chút nhớ tình yêu thời còn trẻ ngây thơ,liền cảm khái.
"Có lẽ ta nên thử tìm một đối tượng thử xem,ta cảm giác mình muốn yêu lại rồi."
Long Khương nghe vậy cũng cảm khái hùa theo.
"Đúng vậy có lẽ ta cũng nên . . . Run. . "
Chưa nói hết hắn liên cảm thấy lạnh sống lưng,Long Công lão tổ nhìn hắn cười hỏi.
"Nên gì vậy."
Long khương vội trỉnh giọng nghiêm trỉnh nói.
"Nên về hâm nóng lại tình cảm vợ chồng,để tình yêu bọn ta như trở lại tuổi mới đôi mươi ."
"Ừm tốt cố phát huy ngươi tốt nhất nên cố phát huy ."
Long Công vỗ vai hắn,hai lần,đây không phải vỗ không đâu,mà là báo hiệu hôm nay mồm hắn đi chơi xa đã là hai lần,thêm lần nữa là hôm nay hắn ăn dỗ là vừa.
Long Khương khóc không ra nước mắt,hắn chỉ định hùa chơi đùa chút thôi mà,làm sao đột nhiên sắp ăn dỗ rồi.
Mà con gái hắn còn đang chìm trong sự màu nhiệm của tình yêu mới nhú đây,còn Chu Bạch sau khi tuyên bố hùng hồn xong,không thấy Long tộc phản ứng gì,mà vị công chúa này lại trốn hắn thêm lần nữa,vừa rồi do hắn dạo sợ lần này chắc lần này cũng vậy,vị này công chúa cũng quá nhát gan đi.
[Cầu hoa tươi]
(Ps :Hải Lâu Thân Quả và Hải Lâu Quả đều là hình dạng khá giống một thai nhi mà xanh lá,nên trông rất dễ thương,loại quả giống quả gì đó suốt hiện qua trong tây du ký đó,mà Hải Lâu Thận Quả khác biệt với Hải Lâu Quả ở chỗ Đầu của thai nhi Hải Lâu Thận Quả to hơn bình thường.)