Chương 83 : "Túy Âm"
Chương 83 : "Túy Âm"
Chu Bạch đặt lấy đàn piano đen tuyền trước người, tất cả mọi người nhìn chiếc đàn kì lạ này đều có một dấu chẩm hỏi, đây là cái gì nhạc cụ.
"Ta xin biểu diễn một khúc đàn tên vì "Túy Âm" câu truyện của nó rất đơn giản chỉ là hát trong cơn say."
Hắn vừa nói xong, tất cả đều im lặng, một phần vì nhừng lại không gian cho hắn biểu diễn một phần là ngạc nhiên hắn can đảm, dùng đàn ngay sau khi Đông Lăng công tử vừa biểu diễn đàn tranh, tuy nhìn chiếc đàn này hình thù chưa bao giờ thấy qua, nhưng là không khác biệt lắm đây là tìm c·hết không khác, âm thanh của Đông Lăng công tử đã rung động toàn trường, vậy thì sẽ không thể có thêm âm nhạc khiến nó phai nhạt đi âm nhạc diễn tấu sau nó chỉ có thể lép vế mà thôi.
Không ai coi trọng Chu Bạch, nhưng Chu Bạch không quan tâm lắm, hắn phất tay trái ra thân hình hơi biến cao lên một chút, bộ quần áo đỏ xanh cùng mũ Rơm của hắn biến mất dần thành từng hạt con bướm đêm sau đó chúng bay vòng quanh hắn rồi trở lại trên thân hắn thay thế vào đó là một bộ trang phục được ngưng kết ôm sát lại trên người hắn đây là trang phục biểu diễn piano với áo vét đuôi tôm, áo sơ mi trắng được cài thêm một chiếc nơ đen tuyền đôi giầy âu da cách điệu, đan bướm đem nhẹ đáp lên tay hắn rồi ngưng kết thành một chiếc mắt nạ bao nửa mặt Chu Bạch đeo nó lên,lức này trong hắn như một tiên hắc ám phiên bản nam vô cùng đẹp trai đứng đó,thu hút ánh nhìn của rất nhiều mĩ nữ tuy nhìn hắn bây giờ vẫn khá nhỏ tuổi nhưng khí chất u tối thần bí lại khiến cho chị em muốn chiếm hữu lấy,nhất là mấy người có máu shota trong người thì càng đừng nói,hắn tạo hình này quá mới mẻ
Lại thêm hiệu ứng ra sân ảo lòi khiến rất nhiều chị em lần đầu nhìn thấy đều phải điêu đứng Chu Bạch đeo mặt nạ không phải để làm màu, mà để che đi chút khuyết điểm do biến to do 《đại tiểu như ý》 làm lên khuân mặt, hơn nữa có thêm mặt nạ có vẻ khí chất cũng tốt lên rất nhiều .
Màn biến hình sử dụng kĩ năng《hiệu ứng dọa người》 do hắn cố ý làm,khiến cho mọi ngươi bị thu hút lại sau đó Chu Bạch không có ngay lật tức ngồi xuống đàn piano,mà đi lại ngần chiếc đàn cúi người tay trái vuốt nhẹ lên nhưng phím đàn mà chỉ làm ra nhưng tiếng dây đàn trong piano run nhẹ lên âm thanh,sau đó hắn dùng lại ở nốt nhạc thấp nhất của chiếc đàn khóe miệng khẽ câu nhẹ lên và rồi nhấn nhẹ.
"Đinh~~~. . ."
Thanh âm trầm thấp truyền đi khắp toàn trường,nhưng người đang chú ý tường hành động của hắn sau khi tiếng đàn vang lên thì nổi cả da gà,mà Linh Mộng, Lục Uyển Long Sương Sương khi nhìn chăm chú mê người tạo hình lạ mắt Chu Bạch,bọn họ nhìn theo bàn tay lướt nhẹ trên phím đàn nghe theo tiếng rung lên của dây đàn,thì một tiếng nốt nhạc này như đánh thẳng vào tim họ,trái tim vừa rồi như đập mạnh một nhịp,khiến họ mặt không hiểu sao lại đỏ lên hô hấp hơi dồn dập.
[Chuyện chuyện gì xảy ra tại sao tim ta lại có chút loạn nhịp khi nhìn đang thấy Lưu Phi/thuyền trưởng/mắt sáng trả nhẽ ta lại động tâm với hắn không thể nào.]
Linh Mộng mấy cô nàng này não loạn cào cào bọn họ không hiểu sao lúc này trong đầu chỉ toàn dáng cười sau mặt nạ của Chu Bạch,bọn họ mấy quý cô có ừm cá tính như vậy còn như vậy thì đừng nói những quý cô khác ngồi ở đây,Long tộc con cái đều có mấy con như lên cơn định tiến lại ngần võ đài may là có chồng con bắt lại được nếu không thì phải tan nhà nát của.
Cả ba người cùng toàn trường đều bị một pha biểu diễn của Chu Bạch mà tim loạn một nhịp là tất cả khác biệt chỉ là đàn ông sẽ không chú ý đến chi tiết nhỏ này còn phụ nữ thì có mà thôi,thật ra họ nghĩ họ động tâm với Chu Bạch thật ra là sai hoặc cũng không hoàn toàn đúng,Chu Bạch chỉ đơn giản làm một buổi thao túng tâm lí tại chỗ mà thôi,hắn đầu tiên là ra sân với dáng vẻ thấp hơn một đầu so với Đông Lăng từ lễ nghi cách ứng sử,cách ăn mặc,sau đó lại làm mọi người ngạc nhiên bằng việc sẽ dùng đàn,và khi bọn họ đang khinh thường hoặc thương hại hắn hoặc trả quan tâm không để hắn vào mắt lúc,thì Bùm hắn biến hóa thành một thứ mà bọn họ không hiểu lại có một loại khí chất u ám màu đen trông rất thần bí đây là thứ mà họ không hiểu cùng màu đen áo vét đuôi tôm tạo ra khí chất thần bí đã khiến họ phải chú ý tò mò tìm kiếm thứ bí ẩn đó,mà hắn đeo mặt nạ vừa vặn càng làm bản thân trở nên thần bí khó giải hơn,bọn họ thậm chí sẽ suy nghĩ phải trăng lúc này sau lớp mặt nạ,đã không còn là hắn rồi mà thay thế bằng một ai khác,vì hình dáng cùng khí chất có chút không đúng.
Và khi họ đã tập trung vào hắn,mọi hành động của hắn đều được nhìn một cách kĩ càng,thì làm lên điểm chốt cho màn ra sân này chính là nốt nhạc đầu tiên,tiếng piano đầu tiên vang lên trên thế giới này nhưng cú chốt khiến họ tim phải nhanh lên một nhịp như giật mình,đây có thể coi như Chu Bạch tạo ra sự rung động giả cho tất cả nữ tính ở đây,hắn biết chiêu này khó dùng cho đàn ông nên dùng cho nữ giới là tốt nhất.
Chu Bạch học được trò này khi đang nghiên cứu tâm lí học để g·iết địch dễ hoặc dụ địch vào bẫy hơn cùng mấy tên đệ và hắn áp dụng khá nhiều vào kiếp trước để tán gái nhưng mà gái ở lam tinh có vẻ khó lừa hơn là nữ nhân hiện tại bời vì hắn áp dụng chiêu này khá nhiều rồi, nhưng chỉ làm được rung động ban đầu nhưng đến lúc tiến đến tìm hiểu thì lại không có trứng dùng,vì thế tuy tán gái là có tuyệt chiêu nhưng hắn vẫn ế,không ngờ đến kiếp này lại phải dùng được và có vẻ tác dụng không tệ,ít nhất hắn chưa thấy qua Lam tinh nữ nhân chịu trao thân cho hắn ngay khi hắn dùng chiêu này.
Tiếng la muốn sinh cho hắn lươn con khắp nơi,à có cả khỉ con nữa hắn rất hài lòng với thành tựu này.
Hắn hơi thở phào,hắn dồn hết công sức để màn ra mắt áp chế tất cả như vậy không phải để tranh bức,mà chủ yếu để đề phòng,bởi hắn kì thật đánh đàn piano chỉ coi như khá thôi,hắn tinh lực chủ yếu ở kiếp trước chủ yếu tập trung vào làm sao để g·iết người nhanh nhất,rinh lực người có hạn hắn không chắc rằng tài đánh đàn piano của mình có thể áp chế được Đông Lăng không,nên hắn phải làm hết khả năng của mình.
Cuối cùng hắn cũng đã gồi vào nghế không khí hỗn loạn của toàn trường dừng lại tất cả mọi người im lặng lại,chờ đợi lắng nghe.
Trên đài cao Long Sương Sương cũng ưỡng ngươi ra khỏi đài cao để nhìn,không có chút hình tượng công chúa cao quý nào,Long Khương cùng Long Công nhìn thấy vậy cùng hiểu ý liếc nhau vừa vui vừa buồn.
Hít một hơi rồi thở ra,cả quảnh trường đều chỉ có một tiếng hít thở của hắn vang vọng,không gian này bây giờ là của hắn,Chu Bạch biết lúc này đây mới là mấu chốt nếu làm sai thì hình tượng tiên hắc ám hoàn mĩ hắn vừa ngây dựng liền xụp đổ,như vậy phản ứng trái chiều liên sẽ rất cao,vì thế hắn đang cược xem mình có thể làm tốt được không.
"Đinh ~Đinh đinh ~. . "
Tiếng đàn vang lên không gian xung quanh biến đổi,Trở nên tối đi lần này khác với Đông Lăng trên bâu trời trăng sao sáng lên soi sáng lấy màn đêm chu bạch ngồi trên chiếc đàn trên một ban công cổ khính,một tay hắn lướt trên phín đàn tay còn lại đung đưa lấy ly rượu vang theo con gió đêm se lạnh,hắn khẽ nhấp một ly rượu vang.
Rồi hòa theo tiếng đàn piano hắn bắt đầu cất giọng lên.
Rót đến tràn ly~
Anh chìm đắm trong
Men cay đắng nồng~
Khóc chát làn mi~
Uống cùng anh cho
Đêm này say chất ngất~
Dẫu năm tháng ấy~
Còn đâu những đam mê
Ta kiếm tìm~
Màu mắt xanh ngời
Lạc giữa mây ngàn
Về chốn xa xôi~
Vì để cho chắc Chu Bạch đã cho thêm 《nhạc theo hoàn cảnh》 để hòa theo chút nhạc điện tử EDM,cùng chút tiếng sáo nói chung chơi xấu bê nguyên cái bài hát vào cho đúng chất mộng mị như men say của "túy âm"
Giọng hát hắn truyền quanh toàn trường,nó như có ma lực một dạng khiến người nghe lần đầu nghe đã phải đã phải say đắm,âm nhạc nhạc như có mê lực cuốn tất cả vào cơn say.
Hãy say cùng anh~
Hãy hát cùng anh~
Hãy khóc cùng anh
Thêm một lần~
Để anh được gần
Trái tim của em~
Dù trong phút giây~~
Tiếng hát hắn trở nên trầm lặng,để người nghe có chút tâm đi xuống theo tiếng hát của hắn,xung quanh hắn có những giọt nước mưa rơi vương trên mái hiên rôi xuống theo điệu nhạc,một vũng nước nhỏ phản chiếu lấy hình ảnh của hắn chiếc piano đen như hoàn làm một với màn đêm sâu thẳm .
Hình bóng người tan biến dần
Phía sau những nỗi sầu~
Với anh chắc quá đủ
Cho một mối tình~
Dẫu em không thể
Ở lại với anh~
Mình chẳng cùng với nhau
Đi hết quãng đường~
Ôm ấp hy vọng
Một ngày ngát xanh~
Tháng năm thăng trầm
Dòng đời ngả nghiêng~
Mình tự rời bỏ nhau
Say đến điên dại
Say hết kiếp người
Say cho trái trời~~~
Giọng hắn kéo dài ra theo điệu nhạc,bàn tay múa trên phím đàn,hắn không định dùng EDM nhạc để vào đoạn này như bản chính,bởi như vậy hắn sẽ bị phát hiện là g·ian l·ận,vì thế hắn chỉ đành đánh piano thay thế vào cho thêm chút hợp âm để thay thế.
"Đinh dinh đinh ~~ đang ~ . . "
Hãy say cùng anh~
Hãy hát cùng anh~
Tiếng đàn tăng nhanh tốc độ,lên xuống loạn nhịp lại như có xắp xếp như chắc trở của tình yêu khiên cho tất cả người ở đây say đắm vào nó,tình yêu đôi khi là đâu khổ nhưng vẫn cứ có người biết vậy nhưng vẫn đâm vào,theo tiếng đàn cao lên Ban Công cổ kính bên ngoài nỏi lên nhưng chiếc hoa đăng màu đỏ bay lên bây trời 1 cái 10 cái rồi 100 cái 1000 cái bay lên theo tiếng nhạc cất cao,chúng bay rất chậm rãi ánh đèn lấp lóe bên trong đèn hoa đăng thật đẹp đẽ nó khiến bầu trời đầy sao nay trở nên đẹp hơn khi được trăng trí bởi hoa đăng mang theo ước nguyện của đôi lứa mà bay lên bầu trời,nhưng trái ngược với khung cảnh ấy Chu Bạch chỉ ngồi trên ban công sang trọng nhưng lạnh lẽo ấy một mình,làm bạn với cây đàn piano,đàn lên khúc ca của kẻ si tình say khướt,dọt nước lại rôi trên đất .
Tiếng hát lại vang lên theo mang theo chút men say,theo chút sự đau khổ của kẻ thất tình trong tiếng hát.
Dẫu em không thể
Ở lại với anh~
Mình chẳng cùng với nhau
Đi hết quãng đường
Ôm ấp hy vọng
Một ngày ngát xanh~~~
Tháng năm thăng trầm
Dòng đời ngả nghiêng~
Mình tự rời bỏ nhau~
Say đến điên dại~
Say hết kiếp người~
Say cho cháy đời~
. . . . . .
Tiếng hát hắn v·út cao lên không trung,như ngào thét với trời cao,rồi lại trầm lặng lại như một màn đêm tĩnh lạng,tiếng đàn hắn kéo dài kéo dài cho đến khi những ánh sáng len lói của Ánh trăng cùng những vì sao bị che khuất bởi mây đen,nhưng ngọn đèn hoa đăng bay trên trời bị cơn mưa bất chợt làm cho tất đi rơi xuống khỏi khồn trung,khung cảnh đẹp dẽ ấy giờ chỉ còn lại màn đêm tĩnh lạng,Chu Bạch vẫn ngồi đó hòa làm một với màn đêm,tình yêu mà hắn muốn cũng bị dập tặt một cách bất ngờ vào tĩnh lặng như thế,và nó chỉ khiến người hưởng thụ trong quá khứ ở trong màn đêm phải đau khổ.
Tiếng đàn biến mất màn đêm tĩnh lạng,tiếng ngâm thơ của chu Bạch từ màn đêm truyền đến,cùng với hình ảnh hắn càm theo ly rượu vang cùng một đao sầu muộn ở một trang viên nhỏ.
"Người bỏ ta đi mất,
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Người làm loạn tâm ta,
Ngày hôm nay thật lắm ưu phiền.
Gió thổi dài muôn dặm tiễn nhạn thu,
Trước cảnh có thể chuốc rượu say trên lầu cao.
Văn chương Bồng Lai, cốt cách Kiến An,
Trong đó có Tiểu Tạ là người cao nhã.
Lòng đầy dật hứng, tứ thơ hùng tráng bay lên,
Muốn lên đến trời xanh để hái trăng sáng.
Rút dao chém nước, nước càng chảy,
Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu.
Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông."
Khung cảnh lấy Chu Bạch chém xuống con sông nhỏ rồi khép lại khung cảnh khi Chu Bạch thu lại đao của mình ngội lại cây đàn như lúc mới ban đâu cảm thụ lấy cô độc.
[Cầu Hoa tươi.]
(Đạo văn của Lý Bạch tiên sinh do không kiếm được thơ việt hợp ý cảnh.)
(TÚY ÂM (TRUZG Remix) - Xesi x Masew x Nhatnguyen)
Ngắn tên tác giả của nhạc ở đây mượn thì phải có nghi nguồn.
Phân thân Chu Bạch phiên bản đạo đức cao.
(Ta là người có đạo đức cao tu trên đạo này ta rất giữ bản tâm dù ra tấu chương lâu lâu hơi chậm mong đọc giả mọi người vẫn ủng hộ)
Tác giả muốn tự kỉ 3 giây ai ngứa mắt thì mời lướt qua.
[Cầu cái đánh giá truyện để có động lực cảm ơn ]