Chương 82:Chu Bạch lên đài.
Chương 82
Long Hương cung võ đài.
Trên đài cao, Long Khương ngật đầu khen ngợi.
"Ừm không tồi, thật sự là thiếu niên xuất chúng, Sương Sương ngươi thấy thế nào vừa ý sao? "
Long Sương Sương quả thật nghe rất nhập tâm, khúc đàn cũng rất hay, nhưng nàng lại không vừa ý nói.
"Cũng bình thường thôi, không có gì hơn người, hơn nữa hắn đàn lại hay nhưng tên này có vẻ nổi tiếng hoa tâm ta không thích. "
Long Khương nghe vậy phản bác chút.
"Hắn nổi tiếng hoa tâm thì có sao đâu, Long tộc ta nổi tiếng tính dâm, một nhà 100 cái vợ với thê th·iếp là ít hắn lại hoa tâm cũng có thể chấp nhận chứ. "
Long Sương Sương liếc cho phụ thân cái bạch nhãn hằng giọng nói.
"Ồ vậy sao phụ thân đại nhân ngài đây quyền cao chức trọng có vẻ chỉ mình mẫu thân là chưa đủ rồi, hay thế này đi ngươi thử xin Long Công Lão tổ cho ngài cưới thêm vợ có được không"
Long Khương nghe vậy mặt cứng đơ nhìn Long Công lão tổ,Long Công nhìn Long Khương cười cười không nói, nhưng ánh mắt dấu bên trong mấy chữ "ngươi có thể thử' bốn chữ.
Long Khương lạnh cả thân rồng, mặt rồng chảy xuống mồ hôi lạnh, liền vội vàng trở mặt nói.
" Đúng Sương Sương ngươi nói quá đúng đã là đàn ông, lại không biết yêu thương chăm lo người mình yêu lại còn đi lăng nhăng bên ngoài đáng c·hết, ta tuyệt đối sẽ không nhận loại con rể này kể cả Sương Sương ngươi thích cũng không được. "
Sau đó hắn ngồi lại chỗ cũ không dám lắm lời nữa ánh mắt nhìn phía dưới võ đài .
Trong sân tiếng khen cùng tiếng nghị luận liên tục.
"Khúc đàn này quả thật là ý cảnh tuyệt đẹp, lại thêm vào khung cảnh vừa rồi thật làm ta nổi cả da gà . "
"Đúng tuy ta không hiểu quá nhiều về nhạc lí, nhưng ta dám chắc đây tuyệt đối là khúc đàn hay nhất ta từng nghe. "
"Đông Lăng công tử ta muốn sinh tiểu con lươn với ngươi. "
"Ê lão bà ta là chồng ngươi còn ở đây đây. "
"Quả nhiên là Đông gia công tử, có tài năng như vậy thì dù nổi tiếng là hoa tâm cũng không ít người muốn được hắn chú ý tới. "
"Nhưng là các ngươi có chú ý rằng, câu truyện của khúc " Hóa Nhật "này có chút không đúng không, nếu như đã muốn được bên ánh nguyệt, vì sao lại hóa th·ành h·ạo nhật, theo ta biết thì khi hạo nhật xuất hiện, thì cũng là lúc trăng biến mất đi và ngược lại, chưa thấy qua mặt trời cùng mặt trăng gặp được nhau nha. "
Tiếng nghị luân cuối cùng cũng không ai thèm trả lời hay quan tâm, nhưng nó vừa vặn cũng là thắc mắc của Chu Bạch .
[Tại sao phải là nhật cùng nguyệt đây quá trái ngược nó không thích hợp cho câu truyện tình yêu như này mới đúng. ]
Nhưng không phải ai cũng thắc mắc, có người nghĩ chỉ đơn giản rằng đều cùng ở trên thiên không, vậy không phải là về một nhà rồi sao làm sao thắc mắc nhiều vậy.
Đông Lăng định đi về chỗ ngồi nhưng khi liếc thấy Chu Bạch liên hơi dừng lại một chút ánh mắt như có điều suy ngẫm, sau đó lại tiếp tục như không có gì xảy ra ngồi xuống chỗ của mình, chỗ của hắn vừa vặn tầng một, cách khá xa Chu Bạch nhưng là ánh mắt vừa rồi của hắn không thoát khỏi cảm giác được tôi luyện qua nhiều năm của Chu Bạch, Chu Bạch đã nhận ra vị này Đông Lăng công tử vừa rồi nhìn hắn với ánh mắt rất kì lạ, vì thế hắn hơi cẩn thận hơn đồng thời cũng hơi rùng mình.
[Chắc hắn chỉ nhìn thấy ta có chút kì lạ do quá bé mà suất hiện ở đây thôi, tuyệt không phải cái gì m·ưu đ·ồ đâu nhỉ, hắn không phải chán nữ nhân bắt đầu hướng thú với nam nhân đây chứ, nhưng ta còn bé nha tuy nhìn ta có chút anh tuấn nhưng ra vẫn còn bé phải nhanh tróng lấy được Hải Lâu Thận quả rồi té khỏi đây thôi, luôn cảm giác lạnh sống lưng]
Tiếng nghị luận rất nhanh đã kết thúc.
Bởi trong sân không khí bỗng nhiên trở nên có chút xấu hổ, bởi vì Đông Lăng vừa ra đầu tiên đã biểu diễn ra kinh diễm như vậy tài năng, mà trong chỗ này tham gia kén rể người có mấy người có thể vượt qua cái này khúc nhạc, bây giờ liền cần người thứ hai ra sân để làm dịu bớt đi không khí, nhưng người đó là ai bây giờ ra sân thì phải biểu hiện tài năng mà biểu hiện tài năng ngay sau Động Lăng thì có khác nào múa rìu qua mắt thợ đâu, dù tài năng ở tầm khá thì cũng sẽ bị chê cười, mà dù tài năng khá hơn đi nữa cũng không dám, đánh cược, ai cũng không muốn bị loại nên không ai dám đi lên.
Mà Chu Bạch có chút do dự suy nghĩ.
[Có nên lên luôn không. ]
Nhìn xung quanh một lúc, thấy ai cũng không lên, tiếp tục như vậy có lẽ sẽ loại cả lũ mất hoặc là sẽ lại kéo dài thêm hội kén rể, thôi vậy lên đi.
Chu Bạch đứng dậy, bình tĩnh đi lên trên võ đài.
Mà hắn vừa đứng dậy thì liền thu hút tất cả mọi nguời ánh mắt, mà ngồi cạnh hắn Linh Mộng hơi ngạc nhiên một chút, nhưng lại không suy nghĩ nhiều, chỉ xem lấy hắn biểu diễn, mà Lục Uyển chỉ ngồi trong góc, mặt đeo lấy mặt nạ, tuy nhìn rất kì dị nhưng không có mấy ai quan tâm, mà chỉ có Lâm Phàm trả biết đi đâu rồi.
Tất cả ánh mắt ở đây dồn vào Chu Bạch nếu là người khác có lẽ sẽ có chút áp lực.
Nhưng Chu Bạch thì không, hắn là sợ đau đấy nhưng không có s·ợ c·hết, đến c·hết còn không sợ mấy cái ánh mắt này làm sao có thể để hắn bối rối được .
Hắn bước lên võ đài, cúi chào nhưng có chút căng cứng bởi hắn thật ra trả dùng cái kiểu chào này nhiều,kém xa Đông Lâm khá nhiều nên mọi người nhìn hắn động tác ban đầu đã thấy không bằng Đông lâm.
Mà trên đài cao Long Sương Sương nguyên bản nhàm chán ngác chân lên bàn, tay nghịch lấy hai bên tóc buộc song đuôi ngựa chuông nhỏ ở mái tóc xanh lục, vừa nhìn thấy Chu Bạch liền nhảy dựng lên chằm chằm nhìn lấy hắn.
Mà Chu Bạch đứng dưới đài đang định giớ thiệu thì cảm nhận thấy ánh mắt có ác ý đang nhìn mình thì liền cảnh giác nhìn lại, ánh mắt hắn trực tiếp lóe lên quanh mang lạnh cóng, cơ bắp đi vào tư thế phòng thủ thân thể căng lên đây không phải hắn cố ý làm vậy mà là theo bản năng phản xã nguy hiểm từ kiếp trước khiến hắn tự động rơi vào phòng vệ khi cảm giác thấy nguy hiểm dù là lớn hay nhỏ đều vây, hắn giả bộ quay người liếc qua nới có ánh mắt ác ý, thì vừa vặn nhìn thấy Long Sương Sương, mà Long Sương Sương chỉ vừa chạm vào ánh mắt sắc lạnh của hắn liền giật mình lạnh cả người lui lại sau mấy bước sau đó vấp té ra sau.
"Au ui. . "
Mà Chỉ Bạch khi nhìn thấy (nguy hiểm) nơi phát ra liền có chút kì quái, nếu ở trên đài cao vậy thì có lẽ cô bé xinh đẹp đáng yêu vừa rồi hắn là công chúa đi, vậy tại sao công chúa Long tộc lại có ác ý với hắn, phải biết hắn mới tới long tộc chưa đắc tội ai nha, hắn làm sao mà biết được trong mấy con rồng nhàm chán với giao long rảnh háng mà hắn từng chơi chọi mắt lại có một cô công chúa long tộc trong đó, hắn mà biết thì chỉ có thể chửi thầm xui xẻo đi ra ngoài đường trêu trọc bừa cái long cũng thành Long tộc công chúa.
Chu Bạch cũng không quan tâm nữa, vị này công chúa không thích hắn thì mặc kệ nàng hắn mới không quan tâm, tuy vị này công chúa rất đang yêu, nhưng là cùng Linh Mộng so sánh thì cũng chỉ bằng nhau mà thôi, hắn mới không thèm liều sống liều c·hết đi tán tỉnh, hắn đến Linh Mộng còn chưa thèm ngó tới nàng tính là gì, không phải hắn giới tính có vấn đề mà chủ yếu là hắn bây giờ cơ thể còn nhỏ cái kia cảm xúc với người khác giới khá là mờ nhạt nên hắn không quá bận tâm việc này.
Hắn lúc này mới giới thiệu bản thân.
"Tả gọi Lưu Phi, Mộng Kỳ D Lưu Phi không môn không Thuyền trưởng băng hải tặc mũ Rơm đến đây bêu xấu mong chớ trách"
Sau đó dưới ánh mắt của tất cả mọi người bao ngồm Linh Mộng cùng Lục Uyển và cả đã đứng dậy xoa mông Long Sương Sương, hắn lấy ra đàn đúng hắn cũng sẽ thể hiện đàn, nhưng là đàn piano.
[Câu Hoa tươi. ]