Chương 81 :Hóa Nhật
Chương 81
Long tộc, Long Cung Long Hương Cung sân võ đài.
Đây là một khu vực trong Long Cung dành riêng Cho Lễ kén rể lần này, ở đây rộng lớn diện tích có thể ngấp bốn một cái sân vận động thông thường,hình dạng cùng sân vận động không kém lắm, giữa sân là một khu võ đài bên dưới khắc họa một con rồng có 9 con mắt,cùng một con rồng có 9 cái chân đang bay luợn xung quanh được bao chọn bởi nghế gồi được xếp rất ngăn nắp theo hình bậc thang,mà đó lại có một chỗ đài cao dàng cho người có quyền lực Long tộc gồi đó và cũng là nơi phát biểu, ở đây ngồi toàn bộ đều là Long tộc người,thậm chí có vài Long chưa hóa hình cũng ở đây, ở đây có đến 5000 long tộc đã có 1/100 toàn thể Long tộc ở đây rồi, nếu bây giờ số người này bị bóp c·hết, vậy Long tộc phải tổn thương không nhỏ, bình thường kể cả Long tộc nhân cũng không phải ai cũng có thể vào Long cung, nhưng lần này có vẻ là ngoại lệ.
Long Khương bước lên đài cao, đầu rồng đội vương quan, tay chắp sau lưng .
Bắt đầu phổ cập luật của hội kén rể.
Mà lúc này Chu Bạch đám người đang ngồi ở ghế lô tầng 6 khá xa sân giữa, xung quanh hắn trên dưới đều là người bên ngoài tới,phải chỗ ngồi ở bên ngoài đây là chỗ dành riêng cho những nguời từ bên ngoài tới,những ngừơi có thân phận càng cao thực lực càng mạnh thì càng ngồi trên đầu, Chu Bạch nghe một chút luật liền cảm thấy có chút dông dài, tóm lại liền chỉ là vòng 1 là thi chút tài năng như thì từ, vẽ tranh, đánh đàn các kiểu mà thôi, đến vòng thứ hai thì trực tiếp hỗn chiến, vòng cuối những người chưa bị loại ở vòng hỗn chiến đánh nhau phân thắng bại, nói trung là ai có chút tài năng, lại đủ mạnh thì khả năng thắng rất cao, xem ra Long Tộc coi trọng sức mạnh nhất .
Nhưng đến bây giờ Chu Bạch vẫn có chút khó hiểu Long tộc là chủng tộc mạnh được xếp vào hàng đứng đầu của thiên hải giới, nhưng tộc đàn lại rất ít do sinh đẻ khó khăn, nên Long tộc rất kén chọn huyết mạch không quá thích giao hợp với loài khác để làm huyết mạch suy yếu con sinh ra thành giao long, nhưng bây giờ Long tộc lại lấy công chúa cao quý của mình ra để làm hội kén rể, nhìn phát đã thấy mùi không ổn rồi.
Nếu bảo Long Tộc định lấy vị công chúa này làm cái gì hôn nhân trính trị thì là không thể nào, Long tộc tính cách kiêu ngạo ăn vào máu rồi, với cái tính cách đó Long tộc với không thèm làm loại truyện này.
Chu Bạch cành nghĩ càng thấy rất không ổn, nhưng mà cũng không thật để ý lắm, Hắn chỉ cần lấy Hải Lâu Thận Quả thôi, chỉ cần thấy có biến liền lấy đồ chạy hắn vừa lúc đã dò thám ra chỗ cất giứ của Hải Lâu Thận quả rồi.
"Được rồi bây giờ ta không lại nói nhiều, tất cả những kẻ có tự tin vào bản thân, đều có thể tham gia, dù sao đã có thể đứng gồi ở đây cũng không phải quá yếu kém, trận đầu luật đã nói, mời các ngươi biểu diễn. "
Nói xong Long Khương trở lại bên trong đài, gồi xuống bên cạnh Long Công Lão tổ mà Long Sương Sương cũng ngồi ở đây, vắt cái chân nhỏ trắng không tì vết, gắp dài một cái, nhìn xuống dưới sân trông có vẻ không hứng thú lắm.
Mà người đầu tiên mở màn là một cái khuân mặt anh tuấn, da trắng mũi cao, khá giống mấy ido hàn quốc tóc dài được buộc khá ngăn nắp, tay cầm một chiếc quạt xếp, tự tin bước đi sau đó đạp không rơi xuống cái võ đài to lớn kia.
Vị này công tử nhìn xung quanh, cười sau đó chắp tay, giọng ôn tồn hữu lên nói.
"Tại hạ Đông gia tộc thiếu chủ Đông Lăng, đến đây để mong được lọt vào mắt xanh của Công Chúa giống chư vị, nên ta mạn phép bêu xấu trước. "
Cử chỉ của hắn rất tốt, khiến rất nhiều tên trưởng bối ở mấy thế lực bên ngoài cũng phải ngật đầu tán thành.
Mà trong sân mọi người nghe được vị đầu tiên lên lại đến từ Đông gia, thì liền chau đầu nghé tai liên tục.
"Đông gia nha cái nhà này rất nổi tiếng ở Nam Hải à nha. "
Linh Mông bên cạnh Chu Bạch vừa ngặm bỏng ngô do Chu Bạch Cho, vừa nói.
Chu Bạch nghe vậy tò mò.
"Sao vậy cái này Đông gia rất mạnh sao. "
Linh Mộng nghe vậy ngật đầu,lại lắc đầu thấy Chu Bạch mặt khó hiểu liền giải thích.
"Đúng là họ rất mạnh là thế lực lớn ở vùng ven ngoài Nam hải, nhưng điều làm gia tộc này nổi tiếng chủ yếu là dòng chính của cái nhà này mấy đời toàn là hoa tâm công tử, mà lại ai cũng có dung mạo khiến nhiều nữ nhân điêu đứng. "
Chu Bạch tò mò càng đậm.
"Ồ cái chuyện này rất kì quái nha, nhiều đời đều có hoa tâm dòng chính, nhưng điều này tuy kì quái, nhưng cũng không đến mức nổi tiếng khắp nơi chứ. "
Linh Mộng liếc hắn một cái cười.
"Đưng nhiên không chỉ vậy,cái gia tộc này trịnh độ hoa tâm,quả thật kinh động thiên nhân ngươi biết không, nói để ngươi dễ tưởng tượng thì là cả nam hải đều có một câu nói" đi qua nam hải đụng phải nhân, 10 nhân 7 nhân là Đông gia con cháu chưa nhận. ".
Chu Bạch nghe vậy mặt khó tin.
" điều này nghe không khỏi quá phóng đại chứ, tuy Nam Hải diện tích sống nhỏ hơn vùng biển khác rất nhiều do chỉ sống ngoài ven, nhưng mà dân số cũng đến mấy trăm triệu dân nha,Đông gia làm sao mà có nhiều con cháu hoang dã vậy được. "
Linh Mộng nhún vai không quá quan tâm nói.
"Cái này ta không biết, ta chỉ nghe truyền ngôn thôi, nhưng Đông gia có nhiều con cháu hoang nhưng là sự thật nha, trước Đổng gia cửa nhà, cách mấy ngày lại có người tới nhận tổ quy tông khiến người ta nhìn đều than thở . "
Chu Bạch ngật đầu, cảm khái không nghĩ tới lại có cái gia tộc kì quái như vậy, rốt cuộc các đời của cái nhà này tán bao nhiêu gái, sinh bao nhiêu con để bên ngoài lại lắm con cháu hoang vậy.
Mà tiếng nghị luận rất nhanh tán đi bơi vị này Đông Lăng công tử đã bắt đầu biểu diễn, hắn lấy ra một chiếc đàn tranh, gồi xuống sân võ đài, dáng gồi đều có phong thái bức người.
"Tinh~tinh ~. . "
Tiếng đàn vừa lên, cảnh vật xung quanh võ đài biến hóa,trời tối đi gió lướt nhẹ qua,xung quanh, dù đã không khí hóa làm mặt biển,Đông Lăng dưới chỗ ngồi hóa làm con thuyền nhỏ lênh đênh trên mặt biển, có chút ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống vô cùng cô tích, đây là hiệu ứng của võ đài nó sẽ tự động biến hóa cảnh vật theo hoàn cảnh nếu cần.
Mọi người im lặng lắng nghe.
Đông Lăng miệng khẽ mở ngân nga .
"Tinh ~ tinh.. . "
Tiếng đàn tranh lan ra, khuếch tán tàn trường, dưới mặt biển ảo hiện ra đàn cá nhỏ sáng lên hoa lệ như ánh sao chúng bơi qua chiếc thuyền cô lãnh.
"Tinh ~tinh. . "
Những con cá như hóa làm những nốt nhạc, chúng nhảy lên rồi lại hạ xuống theo tiếng đàn trầm bổng.
"Tinh ~~Tinh . . "
Nhưng người ở trong võ trường mê mẩn lắng nghe.
Tiếng đàn khéo dài biến ảo, đàn cá kia không còn bơi qua chiếc thuỳên cô độc, mà chúng bắt đầu bơi quanh chiếc thuyền nhỏ ấy, đàn có đi qua chiếc thuyền phía trước chiếc thuyền sáng lên dải lụa ánh sáng như dải ngân Hà dẫn về phía xa xăm, giống như đàn cá đang muốn giúp dẫn đường con thuyền .
"TINH ~~~ TINH.. "
Tiếng đàn trở nên cao v·út khung cảnh biến đổi, đàn cá bắt đầu bay lên không trung,chiếc thuyền được đàn cá nâng lên đàn cá bơi lên trên thiên không kéo theo chiếc thuỳên nhỏ đi lên bàu trời, sau đó nguyên bản bầu trời đen chỉ có lẻ loi một mình ánh Nguyệt, giờ đây lại có thêm vô số ánh sao hiện lên khiến cho bầu trời trở nên đẹp vô cùng, đàn cá biến thành ánh sao trở thành dải ngân Hà, mà thiếu niên ngồi trên thuyền hóa làm một mặt trời đứng lại ngần trăng sáng cô độc lúc trước, khiến bầu trời cô độc trở thành một bầu trời xanh, ánh sánh thiếu rọi lấy tất cả.
"tinh ~~~~. .. "
Tiếng đàn biến xa xăm rồi biến mất.
Xung quanh cảnh vật trở lại Ảo cảnh biến mất .
Đông Lăng vẫn luôn gồi ở đó .
Hắn đứng dậy chắp tay.
"Tại hạ bêu xấu. "
Xung quanh vẫn còn hơi thất thần, khi được tiếng nói của Đông lăng đánh thức, liền tiếng khen như thủy triều lăn khắp nơi.
Kể cả Long tộc nhân.
Bọn họ dù rằng coi trọng vũ lực hơn một chút, nhưng là bọn họ không phải là man di dị tộc, không hiểu được cảm thụ âm nhạc văn học đẹp đẽ, vì thế bọn họ cũng nghe cảm thụ được tiếng đàn này có bao nhiêu êm tai cảm xúc.
"Xin hỏi Đông lăng công tử, khúc đàn này có danh gì được sao. "
Một tiếng hỏi không biết được ai nói, nhưng đều được rất nhiều người hưởng ứng.
Đông Lăng cười nhẹ, tay cầm lấy quạt xếp, khẽ phẩy nhẹ nói.
"Khúc này danh tự vì " Hóa Nhật" để kể về câu truyện một vị nho sinh sau khi sinh ra và lần đầu nhìn thấy ánh trăng lại yêu say đắm vẻ đẹp ấy,sau đó hắn lớn lên theo năm tháng, phụ mẫu đều q·ua đ·ời, cuộc đời của hắn chỉ có một thú vui duy nhất đó là đêm đến ngắm lấy vầng Nguyệt trên thiên không mà hắn trả thể với tới, rồi một ngày hắn quyết định lấy thuyền nhỏ ra khơi mong ước có thể tìm thấy nơi tận cùng của biển cả, bởi hắn nghĩ rằng nơi tận cùng đó chính là nơi hắn ngặp được ánh trăng của hắn,cuối cùng hắn được như ước muốn nhờ có được tinh ngư giúp đỡ mà hóa làm mặt trời được ở bên cạnh ánh trăng từ đó trở thành nhật cùng nguyệt. "
""Hóa Nhật" sao, khúc đàn hay ý cảnh vô cùng đẹp, câu truyện đằng sau, lai càng đẹp, một phàm nhân lại yêu say đắm một ánh trăng thật lạ thay lạ thay. "
[Cầu Hoa Tươi. ]