Chương 78 :gặp hải tặc
Lại một ngày trôi qua, những tia nắng bình minh ló rạng, phản chiếu long lanh trên những cơn sóng vỗ bờ rì rào như đang thực hiện một điệu múa của thái dương để đón chào ngày mới, những con cá nước cạn ở gần đó cũng nhảy lên tạo ra những đợt sóng vỗ bập bõm như hưởng ứng với vị vũ công của mặt trời đang hạ phàm.
Khi Chu Bạch bọn người vẫn còn đang ngon giấc, chiếc thuyền tự lái đi trên biển, thì đột nhiên.
Đoàng bùm bùm. . .
Tiếng đạn pháo vang lên, hai viên đạn pháo bắn vào chiếc thuyền của Chu Bạch làm con thuyền chao đảo,vỡ mất một mảng nhỏ, khiến mọi người tỉnh lại, Chu Bạch còn đang ngái ngủ do dạo này quá mệt mỏi, nên ngủ có chút sâu, vì thế Chu Xích lật tức chiếm quyền, bước nhanh ra ngoài.
Mà bên ngoài lúc này, có một chiếc thuyền khác đang tiếp cận bọn hắn, chiếc thuyền này cổ kính, là một chiếc thuyền hai buồn bình thường, nhưng trên thuyền lại gắn lên cờ màu đen, có đầu lâu đỏ bên trên, đây là một chiếc thuyền hải tặc.
Chu Xích vừa bước ra ngoài, thì con thuyền này cùng đã áp sát con thuyền của hắn, trên đó có khoảng 30 -40 người đổ lại tất cả chỉ có trúc cơ kỳ đổ xuống thôi, có cả luyện khí kỳ nữa, tất cả đều ăn mặc kiểu hải tặc điển hình.
"Các ngươi là kẻ nào, vì sao t·ấn c·ông thuyền của chúng ta. "
Không ai trả lời Chu Xích trên con thuyền đó, tất cả người đều tách ra tạo ra một lối đi một tên bình tĩnh bước ra đứng trước tất cả, khuân mặt đầy sẹo, trọc không một cọng tóc, thân hình tầm trung, bên hông đeo hai thanh kiếm trong miệng hắn đang phì phèo một điếu sigar, thân thể cố tình tỏa ra khí tức hóa thần kỳ.
Hắn bước đến mạn thuyền, dẫm trên nòng pháo, hướng nòng pháo chĩa thẳng về Chu Xích hít một điếu sigar sau đó thong thả thở một làn khói trắng, rồi với nói.
"Nhóc con gọi thuyền trưởng của các ngươi ra đây, giao hết tất cả tài nguyên mà các ngươi có, thì có thể đi qua đây. "
Chu Xích nghe vậy, liền chỉ chỉ bản thân.
"Ta chính là thuyền trưởng ở đây, các ngươi đây là muốn ăn c·ướp sao. "
Tên mặt xẹo nghe vậy nhíu mày.
"Nhóc con ta không nói đùa. "
Chu Xích khoanh tay lại nhìn hắn.
"Ta cũng không nói đùa. "
Tên mặt xẹo càng cau mày, mà Lâm Phàm cùng Linh Mộng đã đi ra, hai người đứng bên cạnh Chu Xích, chuẩn bị sẵn sàng tư thế chiến đấu, Còn Lục Uyển bởi vì tu vi quá yếu mới luyện thể, nên phải chờ bên trong.
"Ta mặc kệ ai là thuyền trưởng, nếu ngươi đã là thuyền trưởng, vậy thì muốn đi qua đây phải giao hết đồ đạc ra đây nếu không. "
"Nếu không thì thế nào. "
Chu Xích ngoáy tai, lơ đãng hỏi.
"Nếu không thì các ngươi phải c·hết. "
Tên thuyền trưởng mặt xẹo khó chịu, hắn lại bị một cái tiểu tử có thái độ coi thường như vậy, mà một tên què một chân phải lắp chân gỗ,bên cạnh tên thuyền trưởng mặt xẹo thấy vậy, liền chỉ vào Chu Xích mắng.
"Ngươi tiểu tử mới tí tuổi đua đòi ra khơi, có lẽ không biết ta là ai vì vậy mới không sợ, vậy để ta nói cho ngươi biết trước mặt ngươi chính là băng hải tặc đầu lâu đỏ đấy, hải quân ngặp bọn ta cũng phải sợ đó. "
Chu Xích nghe thế cười, không chút lo sợ lấy cái mũ rơm ở sau lưng đội lên đầu nói.
"Ha ha, băng đầu lâu đỏ, vậy các ngươi biết ta là ai không, ta là Lưu Phi thuyền trưởng băng hải tặc mũ Rơm kẻ sẽ trở thành vua hải tặc. "
Mà mấy tên thuyền viên băng hải tặc đầu lâu đỏ đờ ra chút sau đó, tiếng cười vang lên.
"Ha ha ha cái quái gì vậy vua hải tặc. "
"Ha ha ha tiểu tử này vừa mới tí tuổi đã mơ ước xa vời rồi. "
"Nào chỉ xa vời đây căn bản chính là viển vông được không. "
"Tên này không nhìn lại mình sao ? giống loại hắn với mấy tên thủy thủ quèn mới có 2 người mà cũng dám nói vậy?. "
"Nhóc con ngươi nhìn nhỏ yếu đến gió thổi còn bay, về nhà với mẫu thân mà bú sữa cho lớn đi ha ha. "
Tiếng cười vang khắp nơi, còn có người khinh thường nhục mạ, tên mặt xẹo cũng cười, hắn vừa rồi còn nói chuyện thương lượng bởi vì Chu Xích quá kì quái, một cái tiểu tử làm sao lại làm được thuyền trưởng, chuyện kì quái chắc chắn có vấn đề, nhưng bây giờ có lẽ hắn nghĩ nhiều, mấy tên này chỉ là mấy tên dở hơi chưa trải sự đời thôi.
Mà đang trốn ở trong khoang thuyền Lục Uyên, nhìn thấy khung cảnh này, hơi nhíu mày khung cảnh này khiến nàng nhớ tới, nhớ tới cái lúc nàng bị cười nhạo ước mơ như vậy, không phải lúc ngoài bờ biển mà năm nàng còn nhỏ, nàng từng kể ra mơ ước trở thành một giáo viên cho mấy đứa trong thôn, và cũng bị cười y như vậy, lúc đó nàng cũng chỉ biết khóc lóc, chạy về với mẫu thân tìm sự an ủi, mà nàng nhìn chăm chú Chu Xích có chút đồng cảm, Chu Xích lúc này mới có 6 tuổi ra mặt, kém hơn nàng lúc đó 1 tuổi, hắn bị cười nhạo ước mơ như vậy sẽ có phản ứng gì.
Mà Chu Xích nghe được người khác cười nhạo mình, lại không để tâm khuân mặt vẫn tươi cười.
Hắn cái này thật ra không quan tâm lắm đến cái gì vua hải tặc, hắn chỉ đơn giản là muốn tên Lưu Phi khi truyền khắp thế giới này, thì vua hải tặc cái này từ cũng bị mọi người biết tới hướng tới, biết đâu hắn có thể tạo ra một one piece ngoài đời với cách này thì sao.
Nhưng biểu cảm của hắn rơi vào trong mắt người khác lại có một ý nghĩa khác, với Linh Mộng cùng Lâm Phàm thì đó là sự tự tin vào uớc mơ của bản thân.
Mà với đang trốn ở một bên nhìn Lục Uyển, thì càng khiến nàng phải suy nghĩ, khó hiểu.
[vì sao hắn còn có thể cười ? hắn không thấy tức giận sao việc người khác cười nhạo ước mơ của bản thân. ]
Sau khi cười chán, tên Thuyền trưởng mặt xẹo liền không còn cảnh giác nữa, dơ tay lên nói.
"Được rồi, nói truyện đến đây thôi g·iết bọn hắn đi. "
Lâm Phàm hoạt động thần hình bắt đầu hóa bóng đen, linh Mộng trên ngón tay cũng khẽ hiện ra những sợi tơ, Chu Xích chỉnh lại chiếc mũ Rơm ngước đầu nhìn bọn băng hải tặc đầu lâu đỏ nói.
"Các ngươi thật đúng ý ta, không phải cười nhạo ta vì ta yếu sao, vậy thì phải xem ai với là kẻ yếu ở đây. "
Hắn thủ thế hai tay kéo dãn ra đằng sau, sư dụng haki quấn quanh cánh tay, hét.
"Gomu gomu no . . "
Mấy tên thuyền viên băng đầu lâu đỏ vừa bước vào thuyền hắn thì.
"Phít otn . "
ĐÙNG BÙM.
"Ự hự rặc rặc vèo vèo vòe . . .. "
Năm tên bị hắn đập trúng lật tức bay ra khỏi tầm mắt,đập xuống biển lật tức thịt nát xương tan.
Mà Chu Xích vừa động, Lâm Phàm thân ảnh cũng biến mất, sau đó hiện lên sau lưng mấy tên, sau đó dùng mấy thứ như dao phẫu thụât chém vào cổ họng của mấy tên đó.
Linh Mộng tay ngọc nhất truyển, 10 mấy sợi tơ trong suốt lướt qua lại có thêm 10 tên rơi đầu.
"Bịch, bịch, bịch, bịch. . . . "
Hơn 40 thuyền viên Đầu lâu đỏ bị g·iết quá nửa, chỉ trong nháy mắt, còn lại tên mặt xẹo, cùng với tên cụt chân, cả hai mặt cứng đơ, sau đó không do dự chần trừ nhảy xuống biển, bỏ lại thuyền cùng mấy tên thuyền viên chưa c·hết, trốn mất tăm.
Chu Xích nào có thể để bọn hắn thoát, đan hai tay vào nhau, ngón tay dài ra, tạo thành tấm lưới, chụp xuống biển, bắt lấy hai tên này kéo lên trên thuyền đập mạnh xuống khiến chúng ngất luôn.
Sau đó hắn trói lại hai người lại, chuẩn bị đi lĩnh tiền thưởng, bởi hắn nghĩ thế giới này chắc sẽ có lệnh truy nã loại này đồ vật chứ, hắn vừa văn đang thiếu tiền, không phải là bản thể đang thiếu tiền với đúng, vừa vặn thuyền của mấy tên này chắc sẽ có nhiều tiền quá tốt.
Chỉ 3 phút tất cả bị g·iết hết, 2 tên kia bị tống vào hầm giam lại, Linh Mộng thì đi làm bữa sáng từ nguyên liệu mới lấy được, còn Lâm Phàm thì tiếp tục làm thuốc dụ trữ, Lục Uyển dọn dẹp máu cùng xác, và sửa lại thuyền, Chu Xích thì lười biếng lái tàu bằng chân đắp lấy cái mũ Rơm trên mặt che nắng.
Đang lúc Chu Xích nhàm chán ngáp dài, thì Lục Uyển đang dọn dẹp, đột nhiên hỏi.
"Này, tại sao lúc ngươi bị mấy người kia cười nhạo, ngươi lại không tức giận hay buồn vậy, mà ngươi còn cười nữa. "
Chu Xích nghe vậy hơi nghé mắt nhìn nàng.
Lục Uyển như ý thức đựơc mình hơi lỗ mãn liền cúi người nói.
"Xin lỗi thuyền trưởng, ta vừa mới chỉ hỏi linh tinh thôi, mong ngài đừng trách tội. "
Chu Xích không quan tâm lắm phất tay.
"Không sao, ta không để tâm đâu, nếu thuyền viên đã hỏi ta làm thuỳên trưởng sẵn lòng trả lời, ngươi hỏi tại sao vừa lúc nãy bị cười nhạo ước mơ mà không chút buồn phiền phải không, đơn giản thôi bởi vì ta không quan tâm người khác nhìn ta thế nào, bọn họ cười nhạo ước mơ của ta thì sao, ta sẽ không tức giận, hay buồn,ước mơ của ta sẽ không bị thay đổi thậm chí còn càng thêm động lực, bởi vì ta biết nếu như có một ngày, ta có thể thực hiện được ước mơ của mình, thì ta có thể cười nhạo lại bọn họ, có thể chứng minh họ chỉ là lũ ngốc lắm mồm mà thôi. "
Lục Uyển mơ hồ, mê man hỏi.
"Thật sao. "
Chu Xích ngật đầu
"Thật,quan tâm người khác nói gì về mình làm gì, làm gì chính mình cảm giác hạnh phúc liền không phải tốt sao."
Chu Xích nói dối không đỏ mặt nói .
"Vậy nếu nếu họ cố ngáng đ·ánh đ·ập ta bắt ta từ bỏ ước mơ thì sao. "
"Vậy thì trở nên mạnh hơn đi, mạnh đến mức để không ai ngắn được ước mơ của nguơi nữa. "
Chu Xích lơ đãng nói.
Mà Lục Uyển như hiểu được, chút gì bái tạ Chu Xích rồi tiếp tục làm việc.
Chu Xích thấy nàng đi, cũng không quan tâm nữa, mấy lời nói đầy sự đa cấp ấy hắn tùy tiện nói mà thôi, giúp được cái thuyền viên tự ti này tự tin hơn hay không thì không biết.
Lục Uyên thật ra không có tự tin hơn bao nhiêu, nhưng nàng nghe Chu Xích nói mấy lời vừa rồi, thì liền tìm được một mục tiêu mới cho mình.
Tu luyện trở nên mạnh hơn, lúc trước nàng ăn cũng trả đủ no,nên chưa từng nghĩ tới điều này, tuy nàng vẫn đang rất mơ mịt với cuộc sống, nhưng ít nhất sau khi được giải đáp caua hỏi và chứng kiến Chu Xích đánh tan đi những lời cười nhạo kia một màn, nàng biết thế giới này cái gì cũng cần sức mạnh với có thể thực hiện được.
Mà thuyền của Chu Bạch cũng đã đến biên giới Bắc Hải rồi.
[Cầu Hoa Tươi. ]