Chương 76 chuẩn bị đến Thiên Hải giới.
Hư tiên giới, trong một vùng không gian hoang vu nào đó.
Một bóng người đằng không bay lên, hắn nhìn xuống vùng không gian bên dưới.
Đột nhiên, hắn giơ tay ra, vừa hét lớn vừa giáng xuống một chưởng:
"Sinh Tử Chưởng"
Ngay lập tức, từng đám từng đám mây đen trắng không biết từ đâu xuất hiện đã ngay lập tức tụ lại trong lòng bàn tay hắn.
Hắc bạch song vân nhanh chóng xoay tròn rồi hợp lại thành đồ án thái cực, dường như sinh tử đều bao hàm trong một chưởng này.
Bùm bùm!
Đại chưởng giáng xuống, đất bụi sụt lở, khói bay mù trời, không gian hoang vu dường như càng trở nên cô tịch.
Khói bụi tán đi, mà theo đó ko gian cũng nứt ra một vết rách rộng lớn, một bóng người khác từ trong đó chậm rãi bước ra, khuân mặt như đao khắc, kiên nghị mà lạnh lùng, trong tay cầm một thanh đại đao to lớn.
Hắn ngước nhìn đối phương, cất giọng lạnh lùng:
"Chu sinh..."
Ngay sau đó, nam nhân cầm đao cũng xuất thủ...
Đao ra khỏi vỏ, Một vòng bán nguỵêt đỏ như lá thu được chém ra, nó sắc nhọn vô cùng vừa đi qua một ngọn núi, thì ngọn núi đó như đậu hũ một dạnh b·ị c·hém đôi.
ĐÙNG ĐÙNG.
Hai công kích hủy diệt, đụng nhau, sóng sung kích càng quét tứ phương.
"Ù Ù Ù. . . . "
Xung quanh cây cối, đất đá bị xoắn thành bột mịn, 1000 mét xung quanh trở thành bình địa trong trớn mắt, trung tâm trấn động, thiên không b·ị đ·ánh ra một cái hố khổng lồ.
Nhưng những phá hủy kinh khủng này,thật ra chưa là gì, thiên tiên lực phá hủy phải kinh khủng hơn thế này nhiều, đòn vừa rồi đáng lẽ ra có thể ngây phá hủy cho hoàn cảnh ngấp vạn lần, nhưng hai vị đại năng này đã có thể sử dụng sưc mạnh của mình một cánh nhuần nhuyễn, áp thế vừa đủ, lại có thể tập trung sát thương khiến công kích mạnh hơn.
bằng chứng là, khi gió thổi qua, đại địa 1000 mét ở xung quanh đã không còn, chỉ còn lại mặt đất trống trải lõm xuống 10 mét có thừa.
Bóng người cầm Đao lui lại phía sau, khóe miệng chảy ra tỉa máu.
Mà đằng sau hắn không gian, vỡ ra lộ ra trong vùng không gian độc lập khác, có nhà cửa, người sống đang ở trong đó.
"Đoạn Hành Khư, với tu vi và Đao pháp của ngươi không phải đối thủ của ta đâu, giao ra Thế Dân hội những kẻ còn lại, và thệ ước phục tùng Chu Gia ta, thì ngươi sẽ có được cơ hội sống, hơn nữa còn sống rất tốt không cần sống trốn chui lủi như này nữa . "
"Chu Sinh, ngươi không cảm thấy ngươi đang nói nhảm sao, ta sẽ không bao giờ quy phục cửu đại thế lực để bỏ lại căn cứ cuối cùng của Thế Dân hội, không một ai có thể ép ta làm điều đó kể cả ngươi. "
Chu Sinh lão tổ mặt lạnh xuống, sau khi Thế Dân hội dám t·ruy s·át Chu Bạch, tuy không lộ ra chút tin tức cùng chứng cứ nào, nhưng là Chu Gia muốn tìm ra chân tướng không khó, sau khi biết chuyện Chu Bạch m·ất t·ích là do bọn chuột nhát này, Chu Gia không chút do dự, càng quét g·iết hại ngần như tất cả người liên quan tới Thế Dân hội, bây giờ trước mặt hắn đã là chỗ cuối cùng còn tồn tại bọn chuột này rồi, vì thế hắn không vội g·iết chúng mà thử chút xem Lý Thế Dân có thật m·ất t·ích chưa, thương lương chỉ là do xét thôi, không phải hắn sợ Lý Thế Dân, nhưng kiêng kị vẫn có cùng là thiên tiên, không ai sẽ khinh thường ai, bây giờ xem ra Lý Thế Dân đã thật không ở, hắn liền không kiêng kị nữa.
"Đã ngươi từ chối, vậy c·hết đi. "
Lần này hai tay của Chu Sinh lão tổ cùng động, một bên trắng, một bên đen, hít một hơi thật sâu, giáng xuống chưởng ấn, bầu trời lại tối xầm, mây lại tụ lại, hóa thành 300 đen trắng xen lẫn, như âm dương dao hội chưởng ấn giống thiên thạch lao xuống.
Đọan Hành Khư nhìn lên trời từng áp lực mạnh mẽ của mỗi chưởng như muốn đè xập hắn thân thể, gió thổi qua,áo bài rách của hắn bay phất phới, bóng hình của hắn đơn độc hắn hít một hơi thật sâu, Đao khí ngưng lại.
"THẾ DÂN HỘI SINH BẤT VÌ NÔ. "
Hắn hét lớn thiên đốt tự thân, như ngọn đuốc sống lao thẳng về phía chưởng ấn của Chu Sinh.
Ánh mắt hắn lót lên quyết tử chi ý bởi hắn biết qua đòn này hắn chắc chán phải c·hết, nhưng hắn không quan tâm, hắn điều phải làm là bảo vệ nơi này, chờ vị kia trở về.
Một ánh nguyệt đao, mười ánh nguỵêt đao, trăm ánh nguyệt đao, hắn chém liên tiếp mấy trăm đao, mỗi vòng ánh nghệt lóe lên trên bầu trời, cắt ngang tất cả, mấy trăm đao ảnh ở cùng một chỗ hướng về chưởng ấn, như lá thu theo gió mà phi lên trời.
"ĐINH, ĐỊNH. . "
Sóng xung kích như s·óng t·hần, lan ra bốn phương, nó to lớn ngưng thật đên người thường nếu mắt đủ nhanh nhạy có thể thấy được dễ dàng, nhưng là sức tàn phá của nó cực nhanh, tốc độ của nó là giới hạn nhanh nhất của tốc độ âm thanh, không ai có thể kịp nhìn thấy hay chạy trốn.
Tiếng nổ to hơn bất kì âm thanh nào mà con người có thể tưởng tượng ra.
Sau một lúc.
"Bịch."
Đoạn Hành Khư thân thể rơi xuống đất, hay đúng hơn hắn chỉ còn lại một bộ xương, tử khí bao quanh bộ xương của hắn, khiến xương của hắn hóa làm màu đen, c·hết không thể c·hết lại.
"Hà."
Chu Sinh thu tay, vẫn phong kình vân đạm, không có gì là quá mất sức, hắn g·iết Đoạn Hành Khư có thể nói tốn không quá nhiều sức, dù sao tên đó chỉ là Địa tiên tu vi cho dù đỉnh phong, bị hắn g·iết vẫn là điều bình thường.
Sau đó Chu Sinh sau khi nhìn thấy Đoạn Hành Khư đ·ã c·hết, lực chú ý của hắn liền ở không gian độc lập kia.
Sau đòn vừa rồi của hắn, không gian đó đã vỡ ra một cái động rất lớn, tất cả khung cảnh bên trong đều lọt vào tầm mắt hắn,ở trong không gian này trả có gì quá đặc biệt, nó ngần như giống hoàn toàn mấy cái thành trấn bình thường bên ngoài, chỉ là có thêm một cái 100 mét pho tượng,có thêm vài nơi huấn luyện đặc biệt của bọn chuột này thôi.
Người bên trong không gian ngước đầu lên, họ nhìn lấy Chu Sinh g·iết thống lĩnh, thì tất cả đều tuyệt vọng, nhưng không ai ngào thét chạy loạn, không ai cầu xin tha thứ, từ già đến trẻ chỉ đứng đó, ánh mắt cháy lên quyết tử chi ý giống như Đoạn Hành Khư, rất nhiều thành viên nòn cốt của hội đã xông lên.
Chu Sinh Mặc kệ bọn hắn đang quyết tử hay gì, một chưởng vỗ ra, căn bản không cần dùng toàn lúc, chi vài phút sau, không gian này đã thành bình địa.
Từ thời khác này trở đi, Thế Dân hội đã trở thành lịch sử, không có hội trưởng Lý Thế Dân, mấy vạn năm qua hội này vốn đã xuy yếu đến cực điểm, bây giờ lại đắc tội Chu gia, biến mất là đại cục đã định.
Chu Sinh đứng trước hoang địa, tâm tính không cút nào ba động nhiều, liền rời đi.
Hắn không biết khi hắn vừa rồi đi, đã có một con mắt to lớn đỏ ngầu như máu hiện lên ở bầu trơì, nó quét một vòng hoang địa, khi thấy tất cả đều c·hết con mắt ấy chảy ra tường giọt huyết lệ, rôi xuống hoang địa khiến mặt đất truyển màu thành đỏ như máu.
Dưới mặt đất máu đột nhiên bay lên rất nhiều bóng người, đây là tất cả linh hồn của những người vừa bị g·iết, nhưng trong đó không có nguyên anh cảnh giới người bị g·iết, bởi từ nguyên anh cảnh trở đi, Chu Sinh lão tổ đều đã hủy đi cả linh hồn, không cho bọn chúng có khả năng phục sinh.
"Đến muộn, xin lỗi ta đến muộn, ta lại đến muộn, không thể cứu đươc các ngươi, nói cho ta là ai đã làm việc này. "
Nhưng linh hồn lờ đờ, không thể phát ra tiếng nhiều bởi họ khi còn sống quá yếu, bây giờ c·hết, chỉ nói được mấy chữ.
"Chu Sinh, Chu Bạch,Chu Gia . "
Sau đó tất cả linh hồn như thủy tinh vỡ, tan nát trong hư không, biến mất không giấu vết.
Con mắt trên bầu trời cũng mờ dần.
"CHU GIA CHU SINH, CHU BẠCH. "
Tiếng âm hàn, khác sâu hận ý, như từ địa ngục lệ quỷ ngào thét, đọc lại từng chữ, khác sâu mối thù hôm nay.
Nó mờ dần rồi biến mất, nhưng tiếng nói của nó lại như nguyền rủa một dạng, đang trải rộng ra, đi vào nhân quả luân hồi.
. . . . .
Mà lúc này Chu Sinh lão tổ đang được Chu Thanh Sơn dùng thiên lý truyền âm phù nói cho hắn một cái đáng mừng tin vui.
"Lão tổ đã tìm thấy tiểu Bạch hắn không bị vấn đề gì lớn, cũng xác định được thế giới nơi Hắn đang ở tên là Thiên Hải giới, nhưng có chút vấn đề nhỏ nếu muốn đón hắn về, nên cần hỏi xin ý kiến của ngài. "
Nghe được Chu Bạch còn sống khỏe, không vấn đề gì, lão tổ tâm tính khá vui mừng, hắn tuy không thích đánh Chu Bạch, nhưng vẫn rất quan tâm cái này tiểu bối.
"Chuyện gì cứ nói đi ta sẽ giải đáp. "
Chu Thanh Sơn không dài dòng, vào vấn đề chính luôn.
"Là vậy lão tổ, Thiên Hải giới trần nhà sức mạnh chỉ có Độ Kiếp kỳ, nên nếu muốn cử người đón tiểu Bạch cũng chỉ là độ kiếp kỳ nếu cao hơn sẽ làm cho thế giới đó quá tải, nổ mất sẽ nguy hiểm cho tiểu bạch, mà nếu chúng ta cứ đi độ kiếp kỳ tộc nhân, thì lại không thể xuyên phá hư không vào đó, do thế giới này có vẻ là một thế giới khép kín với bên ngoài, bị trận pháp che dấu vì thế ta muốn xin phép muốn tự áp chế cảnh giới, tự mình đi đón hắn. "
Chu Sinh nghe vậy hơi cau mày, Chu Thanh Sơn là Chu gia tộc trưởng, nếu đi ra ngoài mà ngặp chuyện sẽ rất phiền phức, nhất là tên này còn có thương thế trong người do bị vợ với bố vợ đánh, tuy bây giờ do uống đủ loại thuốc nên đã hồi phục nhanh, không cần ngồi xe lăn nữa, có thế đi lại, nhưng vẫn không phải toàn thịnh, nhưng rồi lão tổ hơi suy nghĩ chút vẫn quyết định cho hắn đi, thứ nhất là đón Chu Bạch về là truyện quan trọng, vẫn là để chính Chu Thanh Sơn tự làm là tốt nhất, Thứ hai là ở thế giới kia chỉ có độ kiếp kỳ, không thể nào lại nguy hiểm cho Chân Tiên Chu Thanh Sơn được.
Thấy lão tổ ngật đầu, Chu Thanh Sơn liền không câu giờ nữa, vội vàng chào hỏi, sau đó gắt đi đường truyền âm phù.
Chu Sinh lão tổ lắc đầu, cũng lười quan tâm nữa đã tất cả giải quyết xong hắn cuối cùng cũng cos thể nghỉ ngơi, mấy tháng nay hắn đi đông đi tây khắp hư tiên giới chém chém g·iết g·iết quá mệt mỏi, vẫn là ở nhà đánh cờ thư thái hơn.
. . . .
Mà ở Thiên Cơ các, ChucThanh Sơn đã báo tin này Cho vợ, rồi không chần trừ nhiều, hắn đang rất vội từ lúc không tìm thấy Chu Bạch lúc trước lòng hắn nóng như lửa đốt, vì thế hắn phải chuẩn bị mấy hôm sau phải đi vào Thiên Hải giới.
Liêu Như Yên thấy hắn rời đi vội vã, cũng không ngăn cản, bởi nàng cũng rất rất nhớ con nhưng nàng lại không thể đi theo phu quân đón con bởi nàng còn phải làm việc của mình nữa.
. . . . .
Mà ở thiên hải giới lúc này, Chu Bạch cùng Lâm Phàm trận chiến đã kết thúc, Chu Bạch cùng với kinh nghiệm kiếp trước của mình đã thắng, nhưng cũng là thắng thảm.
"Phẹt phẹt phẹt phẹt.. . "
Cả hai đều ôm bụng, thở mệt mỏi yếu ớt, tiếng rắm cũng trở nên mệt mỏi hai người đứng lên, cuối cùng kẻ thua cụôc Lâm Phàm đã không chịu nổi, phải chạy vào trong rùng sâu để đào thải bớt vài thứ.
Chu Bạch đứng đó, không có chút vui mừng thành tựu nào, bởi vì con đau trong bụng khiến hắn trả có thời gian mà vui vẻ, hắn cuối cùng chỉ có thể ngồi xếp bằng, điều hòa nhịp thở ngồi thiền, để xua tan đau đớn.
Nhưng là.
[Này bản thể chỉ là đi *** thôi mà có gì không đi luôn đi, cố chịu đau làm gì, đây không phải là điều rất bình thường sao, thôi để ta giúp ngươi xả ra đi, cho ngươi bớt đau khổ. "
Sau đó Chu Xích nhanh tróng chiếm quyền cơ thể, sau đó chạy vào rừng như Lâm Phàm.
[Con mẹ nó ngươi biết mình làm gì không dừng lại ngay. ]
[Yên tâm ta biết không phải ngươi ngại mất mặt sao ta, trốn kĩ một chút là ok không phải sao, yên tâm không ai phát hiện đâu. ]
[Đó không phải vấn đề đồ ngu mau dừng lại mau lên. . . ]
Nhưng Chủ Xích không nghe Chu Bạch b·ị đ·au bụng, hắn liên kết cũng b·ị đ·au theo, hắn đã đau không chịu nổi rồi, khồn muốn nhịn nữa, nên mặc kệ Chu Bạch hắn muốn xả.
Mấy canh giờ sau.
Chu Bạch thân thể hốc hác như bộ xương, lảo đảo đi trong gió.
[Đây chính là điều ta muốn nói đấy tên ngu, nếu xả ra hết, thì với sức t·iêu c·hảy mà chúng ta mắc phải, nó không rút cạn phèo phổi đi mới lạ đấy, nếu không xả còn tốt, vừa xả chính là không có lối thoát. ]
[Sao ngươi không nói sớm. ]
[Ta nói ngươi mẹ nó nghe sao. . Định mệnh ta cảm giác choáng váng, chúng ts lại sắp ngất rồi. ]
[Đúng ts cũng ngất trước đây, bản thể tận hưởng đi ta về cơ thể khỏe mạnh của ta đây. ]
[Cái đậu mẹ nó ngươi. . . ]
Bịch Chu Bạch lại ngất nằm thẳng cẳng.
Lâm Phàm thì có vẻ cũng đã ngất ở nơi nào đó trên đảo rồi.
Chỉ còn lại Linh Mộng nhìn xung quanh đống hỗn độn, đau đầu nhức óc.
[Cầu Hoa Tươi. ]