Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh : Bắt Đầu Với Hố Hệ Thống Mắt Ta Thành Đèn Pin

Chương 75: bụng đau




Chương 75: bụng đau

Hòn đảo vô danh nào đó.

Cón mấy cái người ôm bụng, bò như con giun dưới đất, xích lại ngần nhau.

"LÃO PHÀM RỐT CUỘC NGƯƠI CÓ CHUẨN ĐOÁN ĐƯỢC KHÔNG, BỤNG TA SẮP ĐẤM NÃO TA ĐẾN NƠI RỒI. "

"mộttt.. Hà một chút nữa, biết rồi là ăn phải đồ lạ sắp bị t·iêu c·hảy,chúng ta cần ăn và uống đồ ngột thật nhiều để hồi phục nhanh hơn."

"Á đau đau mau lên đi ta cũng đau bụng lám rồi, hình như sắp không nhịn được rồi. "

cô bé kia thì nằm im bất động có lẽ thăng thật.

Lâm Phàm kê đơn thuốc, cả thế là cả bọn có ngắng đứng dậy, pha theo hướng dẫn của Lâm Phàm mà không kịp nghĩ, đau đến xắp c·hết rồi nghĩ cái rắm.

Sau đó rất nhanh Chu Bạch Linh Mộng, và cả Lâm Phàm đều bị.

Tiêu Chảy.

Bọn họ đứng thẳng, không ai di chuyển, khuân mặt ai cũng có ngân, xanh như chịu đựng vô hạn khổ sai, họ rất muốn tự mình đi đào thải vài thứ, nhưng như vậy sẽ mất hình tượng, cũng quá mất mặt, vì vậy ba bọn họ tuyệt không thể đi đào thải, chỉ có thể nhịn, nhịn cho đến khi cơ thể nó tự hết đau thì thôi tự giúp chính mình thì thôi, cơ thể thu tiên giả có thể làm vậy, chỉ là thời gian sẽ là bao lâu.

ヽ༼ ಠ益ಠ ༽ノ"LÂM PHÀM CON MẸ NGƯƠI**** CHÚNG TA ĐÓ ĂN ĐỒ LẠ BỊ TIÊU CHẢY, NGƯƠI LẠI CÒN KÊ ĐƠN THUỐC CÓ CHUỐI VỚI SỮA, BÂY GIỜ CÒN TIÊU CHẢY NHÂN LÊN NGẤP 10 RỒI TÊN NGU NÀY HỰ HỰ BỤNG TA A A A A. "

"Phẹp phẹp. "

Chu Bạch đánh rắm liên tục, hắn đành chắp tay sau lưng đứng thật ra là khép đít lại.

"Đừng nói, ta không biết hự hự a a, đây là sư phụ ta dạy cánh cổ chuyền mà, hồi trước ổng cho phương thuốc, ta pha uống một lần, ta lúc đó cũng bị như này, tưởng rằng ta pha sai, nên mới bị vậy. "

"Phẹt phẹt. "

Lâm phàm đứng đó khuân mặt vẫn cố bình tĩnh như thể không phải mình vừa đánh rắm, nhưng ngân xanh trên mặt hắn thì đã bắn đứng hắn.

ヽ༼ ಠ益ಠ ༽ノ"BÀ MẸ NGƯƠI ĐÃ BỊ MỘT LẦN MÀ KHÔNG KHÔN RA SAO, SƯ PHỤ NGƯƠI HỐ NGƯƠI ĐÓ ĐỒ NGU. "



"Phẹt phẹt. "

"Ta đây chỉ là tôn sư trọng đạo nên mới không nghi ngờ thôi"

"Phẹt phẹt. "

Chu Bạch đấu ngân xanh nổi lên rõ mồm một, hướng phía trước, hai tay che mông, chửi Lâm Phàm.

(ノꐦ ⊙曲ఠ)ノ彡┻━┻"TÔN MẸ NGƯƠI, NGU CHÍNH LÀ NGU, BỊ LỪA MỘT LẦN MÀ VẪN CHƯA BIẾT MÌNH BỊ LỪA, TA PHẢI ĐÁNH NGƯƠI ĐỂ KHÔN RA, TA KHÓ CHỊU NGƯƠI LÂU LÁM RỒI. "

"PHẸT PHẸT. "

Tiếng rắm có vẻ càng ngày càng to.

Lâm Phàm cũng lấy tay che mông hắn mặt ngân xanh đối mặt với Chu Bạch nói.

"Ngươi muốn chiến sao. "

"PHẸT PHẸT. "

"TA MUỐN CHIẾN ĐÓ DÁM SAO,TA BỰC MÌNH VỚI CÁI Y THUẬT GÀ MỜ CỦA NGƯƠI LÂU LÁM RỒI"

"PHẸT PHẸT PHẸT. "

"TỐT CHIẾN ĐI, TA DÙ SAO CŨNG LUÔN TÒ MÒ THỰC LỰC CỦA THUYỀN TRƯỞNG ĐÁNG KÍNH ĐÂU. "

"PHẸT PHẸT PHẸT. "

Hai người ôm mông khom người, nhìn nhau hằm hằm.

"Phẹt, PHẸT, phẹt, PHẸT, phẹt. "



tiếng rắm như hóa thành tiếng trống trận, của hai tên dở này.

Linh Mộng lúc này không nhìn nổi nhìn hai tên dở này nữa nói.

"Các ngươi im lặng được không, cãi nhau chỉ khiến tình trạng tệ hơn thôi. "

"Phút. "

Một tiếng như tiếng gió luớt qua, hai người cùng nhìn về phía Linh Mộng kì quái.

Linh Mộng thấy vậy ngượng chín mặt, vội vàng nói.

"Không phải ta làm không phải. "

Tiếng nàng vừa dứt, đằng sau người nàng lại mọc chút hoa cỏ lớn nhanh tróng, Linh Mộng cứng lưỡi, đây là thể chất của tinh Mộc tộc, bắt cứ vật gì của cơ thể họ đều có thể khiến cây cỏ sinh trưởng nhanh tróng, kể cả rắm.

Nàng muốn kiếm lỗ chui, mặt đều sinh không thể luyến, hình tượng của nàng xụp đổ rồi, nàng kết ấn, xung quanh bao khoản mấy cành cây, nàng chui vội vào,để che lấp xấu hổ, còn về việc đào thải, mơ đi nàng dù c·hết cũng không làm.

Mà hai tên dở hơi thật ra không quan tâm nàng, bọn họ nhìn nhau, cuối cùng thật bắt đầu t·ấn c·ông.

"Đùng phẹt, đùng phẹt đùng đùng, phẹt phẹt.. . . "

Hai người dùng chân giao đấu hai tay chắp sau lưng, né tranh vô cùng điêu luyện tốc độ nhanh tróng để lại từng đột tàn ảnh, kĩ thuật cận chiến thượng thừa, như những cao thủ so chiêu, tiếng chân đá vào nhau như búa tạ đập vào nhau khiến xung quanh rung động, trận chiến này đáng lẽ sẽ rất đặc sắc, tuỵêt vời mãn nhãn, nếu không có tiếng.

"Phẹt, đùng đùng, phẹt phẹt.. . . "

"ĐÙNG, hự Hự PHẸT PHẸT PHẸT PHẸT.. . "

Lâm Phàm bị Chu Bạch chiếm ưu thế, đá trúng bụng.

"ĐÙNG A HỰ THỐN PHẸT PHẸT PHẸT PHẸT. . . . "

Lâm Phàm lật tức phản công lấy thương đối thương, cả hai bắn ra hai vên cách nhau 10 mét, khụy hẳn xuống đất, co người lại như con quấn chiếu, một tay ôm bụng một tay ôm mộng.

"Phẹt phẹt phẹt phẹt phẹt phẹt.. . . . "



Cả hai người đánh rắm mất kiểm soát liên tục, nhưng chưa có ai ra bã cả, đây là tôn nghiêm hai người tuỵêt đối không để thứ đó ra ngoài.

Hai người cùng đồng thời ngẩng đầu dậy, nhìn nhau hai ánh măt vẫn hằm hằm, bọn họ phải giải quyết chuyện này dứt khoát trong hôm nay, dù có b·ị đ·ánh ra bã theo nghĩa đen đi nữa, bởi cả hai ngay từ đâu quen quá ít không ai phục ai, không đánh cho ra đại ca tiểu đệ rất khó mà hòa hợp.

Linh Mộng thấy bọn họ còn muốn đánh nhau cũng bất lực ngăn cản, nàng thân, còn đang lo không nổi đây bụng quá đau.

. . . . .

Mà lúc này Tiên giới Thiên Cơ lâu,Liêu Như Yên và Chu Thanh Sơn đang đứng trước thiên cơ kính theo dõi quá trình từ đầu tới cuối khóe miệng run liên tục, mặt đều mất tự nhiên cực điểm bởi xung quanh còn có vài người của thiên cơ lâu.

không khí hơi lúng túng.

Chu Thanh Sơn và Liễu Như Yên nhìn nhau, bọn họ tâm trí bây giờ rất loạn, như có 1 vạn câu hỏi vì sao chạy trong đầu, bọn họ sốt sắng tìm con lo ngày lo đêm lo cho Chu Bạch sống c·hết,gia tộc cũng thế, thậm chí ép thiên cơ lâu lấy ra thiên cơ kính, chỉ để biết chỗ con mình ở đâu và bây giờ bọn hắn thấy được cảnh tượng này, con bọn hắn kết bạn,đi cắm trại, ăn linh tinh đau bụng t·iêu c·hảy, xong chuyển sang đánh nhau, cảm xúc bọn họ lúc này kiểu cái quái gì đây.

Liễu Như Yên nhìn một chút trong kính hình ảnh, hơi do dự chút, cuối cùng lấy ra một cái nhẫn, nói với Chu Thanh Sơn.

"Này trong nhẫn trữ vật này có mấy cái bỉm, ngươi khi đến tìm con, nhớ đưa cho hắn. "

"Bỉm đâu ra vậy, ngươi có mấy cái này lúc nào thế? "

(ê ê người ăn chay, được tính là động vật ăn cỏ không nhỉ) tác giả thắc mắc lúc 3:00 sáng

"Lúc con chưa sinh ta đã tự đặt làm rồi, chỉ là hắn sinh ra sau, không có đái dàm, hay đi nặng bừa bao giờ, nên chưa có chỗ dùng, bây giờ vừa vạn có chút chỗ dùng. "

[. . . . ]

[Trọng điểm ở đó sao, ngươi không kì quái con mình tại sao, đánh nhau trong khi vị t·iêu c·hảy sao, mà lại nhớ tới lúc cần dùng mấy món này. ]

"Haiz."

Thấy nàng có vẻ khá chăm chú nhìn thiên cơ kính, Chu Thanh Sơn cũng chịu,Lão bà thật khó hiểu.

Hàn nhìn hình ảnh Chu Bạch, cũng hơi thở phào ít nhất con hắn khỏe mạnh. . . ừm chắc vậy, tóm lại còn tốt, bây giờ phải nghĩ cách, đón ông tướng này về nữa thôi.

[Cầu Hoa Tươi. ]