Chương 72 xấu xí có tội sao
Ngoài bờ biển Lục Vân đảo,có một nhóm người cắm cúi làm việc,đúc ra một chiếc thuyền màu đỏ nhạt,có khắc hình một con rồng ở mạn thuyền,con rồng này nhìn không phải hung mãnh uy nghiêm,mà nó thân người uyển chuyển như rắn,tòa thân lân giáp bám vào thân,mảnh mai bờm thướt tha như sóng biển con mắt quỷ mị cho dù là thân rồng cũng có thể làm cho chủng tộc khác phải khen một tiếng,xinh đẹp,mà lúc này,trái ngược lại vẻ đẹp đó là một cái khá nhỏ tuổi nữ hài chắc chỉ hơn 12 tuổi một chút,da ngâm đen,khuân mặt xấu xí một nửa mặt bị kéo dãn như bị bỏng nhưng đây là bẩm sinh,có chút tàn nhang thân thể ngầy ngò da bọc xương,thân mặc một cái áo rách rưới như dẻ lau đang điêu khắc lấy thân rồng.
Nhưng rồi,tay nàng có chút run,nàng đã ba ngày chưa ăn cơm,nàng tay run rẩy,làm đánh rơi cái đinh đúc rơi ngần người đang làm bên cạnh,tên bên cạnh thấy vậy chỉ liếc nàng một cái,rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra,tiếp tục làm việc,cô bé thấy vậy,đang định mở mồm xin giúp đỡ cứng lại,rồi lại phải tự mình với lên,chui qua tên kia mà lấy,tên bên cạnh thấy nàng lại ngần nhíu mày,xê dịch ra,đá cái đinh đúc cho nàng,cô bé lấy lại đinh đúc,lại tiếp tục làm việc,nhưng là nàng khi thấy ngần bên trái mình,một tên thô kệch tráng hắn lấy ra một miếng đùi gà,dính đầy mỡ gặm lấy,chỉ đạo mọi người làm việc,liền không tự chủ nuốt lấy một ngụm nước miếng,mà điều này khiến tay nàng trượt một nhịp,khiến vảy rồng có một vết ngạch nhỏ,mà nàng cũng phản ứng lại,toàn thân lạnh toát,tên kia cầm đùi thịt nhìn lại,vừa vặn thấy được vết sước,giận tím mặt,di đến trước mặt cô bé xấu xí kia.
"ông chủ tôi khô. . .! "
"Bụp!."
"Khụ,hà hà.!"
Cô bé chưa kịp nói xong,đã bị ngã thô kệch kia đá vào bụng,nàng khụy xuống,ôm bụng,mồm há rộng,như muốn hít thở thêm không khí,hít với chút lấy hít để,một đá của tên này,khiến nàng mê muội,kém chút khiến nàng ngất đi.
Tên kia không chút thương cảm,lấy cái chân đen đầy lông dẫm lên đầu cô bé,mấy người xung quanh đang làm việc,thấy vậy,lại thờ ơ không một ai đi giúp,giống như chuyện này đã rất quen thuộc,mà tên kia nhìn xuống nàng nói.
"Lục Uyển,đây là lần thứ mấy ngươi mắc sai lầm rồi ?"
Lúc Uyển đầu bị dí dưới đất,tủi nhục nắm chặt tay,nàng cố bình tĩnh lại,áp chế giọng nói.
"Dạ thưa ông chủ,117 lần thưa ông."
Tên kia nghe vậy,chân đạp dí mạnh hơn,cắn một miếng thịt hỏi.
"Ngươi cũng biết bản thân phế vật đấy,ngươi mắc lỗi sai nhiều như vậy,ta giữ lại ngươi làm gì dùng,từ hôm nay ngươi không cần tới làm việc nữa,cút đi."
Tên kia định lấy chân ra khỏi đầu nangd,nhưng Cô bé nghe vậy,không chút vui mừng vì thoát ra khỏi địa ngục,mà cố ngắng ngẩng đầu,ôm lấy chân của tên thô kệch,cầu xin.
"Đừng,cầu xin ngài đừng đuổi tôi đi,tôi xin ngài mẹ tôi sắp c·hết rồi ngài muốn gì cũng được,cầu xin ngài đừng đuổi tôi đi!"
Tên to con kia nhíu mày.
"Ba !"
Một cái tát đau điếng vào mặt cô bé,nàng lăn ra một vòng,má xưng đỏ lê,miệng chảy máu,tên kia đánh nàng xong,nhìn tay mình cùng chân,nghét bỏ lau lau đi nhìn cô bé cái kia xấu xí dáng người,cưch kì chán nghét nói .
"Ngươi nói ta muốn gì có được ? vậy ngươi có gì cho ta, tiền ha ha,hay là kĩ năng công việc rác rưởi của ngươi ?"
Cô bé tay cào trên mặt cát nắm chặt lại,miệng chảy máu,uy khuất nàng muốn nghỉ việc ở trốn địa ngục này,4 năm qua,nàng chịu đủ dày vò đ·ánh đ·ập,nàng muốn được tự do,nhưng nhớ tới người mẹ đang xắp hấp hối của bản thân,nàng hơi nhăm mắt lại,bình tâm lại cảm xúc,tay run bần bật,như lấy hết can đảm nói ra lời tiếp theo.
"Ta . . .ta có thể hiến hiến thân cho ngài."
Nàng khuất nhục,mắt ướm lệ,nhưng cố ngáng không khóc,nhưng là lời này nói ra lại đổi lấy một tràng cười.
"Ha ha ha ha,ngươi nói gì cơ hiến thân cho ta ha ha?."
"Ha ha ha ha ta vừa nghe thấy gì,ta vừa nghe thấy gì?."
"Ha ha ngươi vừa nghe thấy lục cá khô muốn hiến thân cho ông chủ!."
"Ha ha cười c·hết ta rồi,cười c·hết ta rồi,nó không nhìn lại khuân mặt của nó sao?."
"Uệ kinh tởm,ta thân là nữ nhân cũng thấy nàng kinh tởm!."
Tường ánh mắt trào phúng kinh bỉ như con dao sắc nhọn nhìn nàng,Nàng nghe được tiếng cười trào phúng khắp nơi,tên thô kệch cười,một cái phụ nhân cười,một thằng nhóc cười,tất cả nhưng công nhân ở đây đang cười,cười câu nói,mà nàng bỏ đi hết tự tin danh dự,nhân phẩm của một con người để nói ra,rồi chỉ để nhưng người này trào phúng,trái tim nàng như thắt lại theo mỗi tiếng cười,tiếng trào phúng lọt vào tai nàng,nàng không dám ngẩng đầu,chỉ cúi ngầm mặt,nước mặt chảy ra,nàng giữ không được nữa,nhưng nàng khóc,lại không ai thèm quan tâm,đứng ra giúp nàng,nếu như là một cô gái dễ thương xinh đẹp bị như nàng,thì chắc chắn,sẽ có những người tấm lòng (nghĩa hiệp)đứng ra giúp đỡ nhưng nàng thì không.
Thân ảnh nhỏ bé ngầy ngò,xấu xí của nàng,không ai giúp cả,nàng nhỏ bé thân ảnh,như chìm vào bóng đêm,che khuất bởi những bóng đen của những kẻ vây quanh,nàng cô đơn ngồi khóc một cách bất lực,nhưng không ai giúp nàng cả.
Tên thô kệch cười xong,khuân mặt trở lại bình thường,nhìn cô bé nói.
"Ngươi nha,thật sự biết đùa,nhưng là,nói cho ngươi một bí mật,ta lúc trước ấy mà cho con rác rưởi ngươi làm ở đây,nhưng thật ra là do cái tên của ngươi,lúc có người giới thiệu ngươi, tên vì Lục Uyên,ta nghe tên này,còn tưởng là một cái xinh đẹp cô nương đâu,liền đồng ý cho ngươi đến làm việc ai ngờ đâu,chặc chăc,ngươi thật sự là xinh đẹp nha,nhưng với bọn thú hoang!"
"Phụt ha ha đúng đúng con ả này đúng thật chỉ thích hợp với thú hoang thôi!"
"Ha ha ha cười c·hết ta mất,ông chủ thật có khiếu so sánh nha,thật cười đau bụng!"
"Ha ha ta còn nghĩ có khi thú hoang còn xinh đẹp hơn cô ta đó."
"Ha ha ha ha ha ha. . . . . ."
Tiếng cười lại lên,Lục Uyển như c·hết lặng nghe những âm thanh này,ánh mắt nàng vô hồn,một sự tuyệt vọng kéo nàng chìm xâu vào bóng đêm.
[Tại sao các ngươi lại cười? có gì đáng cười sao? tên của ta có gì đáng cười sao?]
Nàng ánh mắt vô hồn nhìn những kẻ thường ngày đ·ánh đ·ập,khinh thường nàng,nàng không hiểu có gì đáng cười.
Tên thô kệch lại nói.
"Ha ha,ta lại kể cho ngươi một chuyện buồn cười hơn này,ta nha,lúc đó thu ngươi xuống,không đuổi đi ngay vẫn để đến bây giờ,chính là hi vọng này mai ngươi có thể xinh đẹp hơn một chút,nhưng bây giờ nha."
"Ha ha ha ha ha ha . . .. "
Lại một tràng cười khắp nơi.
Lục Uyển vẫn vô hồn nhìn họ,lúc này trong đầu nàng có rất nhiều câu hỏi.
[Vì sao bọ họ cứ cười?vì sao không ai giúp ta? vì sao bọn họ lại chỉ nhằm vào ta mà trào phúng? vì sao bọn họ lại chỉ đ·ánh đ·ập ta? vì sao họ lại chỉ khinh thường ta? vì sao tất cả đều nghét ta? ta làm gì sai sao? đúng là ta làm việc không được tốt! nhưng cũng rất chăm chỉ nha? ta cũng hay giúp đỡ,luôn tốt với mọi người nha? vì sao họ lại đối sử với ta như vậy? nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì? họ có thể nói cho ta sao!.]
Ánh mắt vô hồn của nàng nhìn về phía tên thô kệch,như tìm kiếm câu trả lời hỏi.
"Tôi làm gì sai sao?"
Tên thô kệch cười cười.
"Ngươi đương nhiên sai,ngươi xấu như vậy ai thèm ngươi hiến thân."
Quỳ trên trên mặt đất ánh mắt vô thần,thân thể lại run lên nước mắt lại chảy ra hỏi.
"Xấu xí là sai sao?."
Tên thô kệch không nghĩ ngợi đáp.
"Đúng xấu xí chính là sai,ngươi nên c·hết đi cho nhẹ nợ người mẹ của ngươi,mẹ ngươi chắc cũng vì mỗi ngày đều nhìn thấy bản mặt xấu xí của ngươi,nên mới gã bệnh sắp c·hết đây!."
Cô bé nghe vậy,lại cúi đầu,nước mắt lại không ngừng chảy,nàng thật ra đã biết câu trả lời từ xâu trong thân tâm rồi,chỉ là,nàng không muốn dôid mặt mà thôi,nàng là một người rất kiên cường,bao nhiêu cay đắng,bao nhiêu lần bị đ·ánh đ·ập nàng không khóc,nàng không muốn khóc nữa,nhưng nước mắt nó cứ chảy ra,nàng khàn dọng dưng dưng nói.
"Thì ra là do ta xấu sao? tất cả những đối sử này do ta xấu sao? thì ra ta xấu cũng là một cái tội sao? có tội sao?"
Tên thô kếch thấy nàng lại khóc,nhìn dánh vẻ nhếp nhác của nàng,khó chịu,phun một bãi nước bọt.
"Khặc phù !"
Nước bọt dính trên đầu nàng,nàng không quan tâm nữa,chỉ úp mặt xuống,hai tay che mặt mà khóc.
"Khóc khóc,ngươi khóc cái gì,trông thật khó coi,ta nhìn phát ớn!."
Tên kia nhìn chút cái đùi thịt,cảm giác ăn không ngon nữa,ném đi,phất tay dời đi,mấy người khác thấy vậy,cũng tản đi,để lại một mình Lục Uyển .
Cô bé khóc một lúc,rồi tự lau đi nước mắt,đứng dậy,nhìn về phía biển khơi,nàng đi tiến về phía biển khơi xanh ngát,ánh mắt trở nên không còn sức sống,như một con búp bê,không tìm được chút ý nghĩa nào để sống.
Nàng đi trên đường,cúi ngằm mặt xuống,nàng không muốn nhìn thấy ánh mắt khinh thường của bắt cứ ai nữa,nàng cũng không muốn ai nhìn thấy mặt nàng nữa,nàng từ từ deo người xuống biển,để nó qua ngập đầu,nàng muốn t·ự t·ử,nàng đã mất hết tất cả rồi,tự tin,tôn nghiêm,công việc,đến cả người mà nàng có thể nương tựa nhất,cũng sắp liad đời khỏi trần gian,nàng cũng mất đi công việc không có tiền để chữa trị cho mẹ nữa,nàng mất tất cả rồi,có vài người lạ thấy được,đang định cứu hoặc ngăn cản,nhưng khi nhìn đến khuân mặt nàng,thì liền không hứng thú lo chuyện bao đồng.
Nàng nhắm mắt lại,mặc chờ cho sự sống trôi đi,nàng nhớ lại hình ảnh mẫu thân thân ảnh hiền dịu, ấm áp từng ôm nàng vào lòng khi nàng chạy về khóc,nói với nàng khi bị bọn ngần nhà trêu trọc,hình dạng của nàng,mẹ nàng ôm lấy nàng,vỗ về sau lưng nàng một cách dịu dàng,nói với nàng.
[Không sao đâu,không sao đâu,ngươi không xấu,ngươi không xấu,ta thấy ngươi rất đẹp nha,]
Nàng lúc đó ánh mắt đẫm nước nhìn mẫu thân hỏi,thật sao.
[thật đương nhiên là thật,đẹp nhất trên đời luôn,đẹp nhất luôn,nhưng vẻ đẹp của ngươi,chỉ có người siêu yêu thương ngươi mới thấy được,mấy tên kia chỉ là nghét ngươi nên mới thấy ngươi không đẹp thôi,con ta là đẹp nhất nhất nhất.]
Mẫu thân ôm nàng,véo lấy má nàng,liên tục lập lại chữ "nhất"cho đến khi nàng cười mới thôi.
Lục Uyển nghĩ tới đây,khóe miệng cười,lên nụ cười cay đắng,nàng thật ra chưa bao giờ tin vào chuyện này,nhưng những lời mẫu thân nói lại là thứ để nàng tự lừa dối bản thân,nàng mong ước rồi một ngày sẽ có người yêu thích nàng,nhưng có vẻ không có khả năng rồi.
[Mẫu thân ngươi nói dối,ta chỉ là một thứ xấu xí trong mắt mọi người mà thôi.]
《Cầu Hoa Tươi.》