Chương 71 :Hạo Thiên .
Chương 71
Lúc này, trong một hoa viên tráng lệ ở trung tâm đảo, có một người thanh niên khuôn mạo tuấn tú nhưng lại không kém phần âm lãnh, với làn da non mịn như da em bé, đôi mắt đen tuyền híp lại lim dim thưởng thức đùi mỹ nhân đang nằm dưới đầu của mình, người con gái bên cạnh đang tựa lưng vào ghế với quần áo xộc xệch để lộ ra xương quai xanh, mị nhãn như tơ, hai chân gác lên bàn rồi cẩn thận dịch đầu của người thanh niên lên trên đùi của mình sao cho có được một tư thế thoải mái.
Lúc này vị công tử nhàn nhã được một vị mĩ nữ đút ăn,thì đột nhiên.
"Công tử."
Một lão giả chạy vào quỳ xuống trước mặt hắn.
Tên công tử nhíu mày,quanh thân uy áp chợt tăng,lão kia bị uy áp bao phủ,toàn thân như rơi vào hàm băng,run rẩy.
"Chuyện gì,ta đã nói không có chuyện quan trọng,thì đừng có mà làm phiền ta cùng mĩ nữ hưởng thụ không phải sao."
Lão giả quỳ sát dưới mặt đất,cố lấy lại bình tĩnh.
"Thưa thưa Hạo thiếu chủ,tên quản sự vừa rồi đến đây gặp thiếu chủ,bị người g·iết rồi."
Hạo Thiên thiếu chủ nghe vậy vẫn nằm đó lười biếng,không hỏi là ai g·iết,mà hỏi.
"Vậy tại sao còn không lấy đầu hắn về đây."
Lão giả nghe vậy,liền nhanh tróng giải thích.
"Thưa,chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ khi chưa có thiếu chủ ngài cho phép,nên ta mới trở về xin mệnh lệnh của ngài."
Hạo Thiên gật đầu.
"Vậy bây giờ ta cho phép rồi đó,đi lấy đầu tên đó về đây."
"Rõ."
Lão già không chần trờ,lui ra ngoài ra lệnh cho bọn thuộc hạ vây bắt Chu Bạch.
Mà Hạo Thiên vẫn lười biếng nằm trên đùi mĩ nữ,nhắm mắt hưởng thụ.
. . . .
Mà lúc này,tên mặt dài đã lấy tất cả Hải Lâu Mộc trong cửa hàng tới,hắn run rẩy quỳ dưới đất,hai tay cung kính đưa một cái nhẫn trữ vật cho Chu Bạch.
"Ở ở đây là 3000 cân Hải Lâu Mộc,là tất cả trong kho của cửa hàng rồi thư ngài."
Chu Bạch ngật đầu,lấy chiếc nhẫn,sau đó chân hơi dùng lực,đá tên mặt dài .
"Phộc."
Tên mặt dài bị đá văng ra xa.
"Cút đi."
"Vâng vâng đa tạ công tử khai ân không g·iết."
Tên mặt dài bị đá đau điếng nhưng lại không dám kêu ca,mà tạ ơn,sau đó quay đầu chạy thục mạng.
Linh Mộng thấy sự việc đã lớn,không ổn,liền không nên ở lại lâu,không nhiều lời nữa kéo tay Chu Bạch chạy ra khỏi đây.
Chu Bạch không phản kháng,hắn biết mình vừa rồi hơi nóng đầu,làm chuyện trở nên lớn,nhưng hắn cũng không sợ,bởi hắn còn át chủ bài cuối cùng,cũng là do gia tộc cho,gia tộc hắn mạnh như vậy,làm sao có thể chỉ có một cái bảo mệnh bảo vật là trận pháp dịch chuyển chứ,hắn tuyệt đối c·hết không được.
Lâm Phàm nhìn thấy vậy cũng gia tốc,chạy theo.
Mấy nhóm quầm chúng vây xem thấy vậy,tách ra một con đường cho họ đi không ai ngăn cản,cho dù có người đã nghe được việc này lên quan đến Hạo công tử,nếu ngăn Chu Bạch đám người lại,tuyệt đối là cơ hội tốt nịnh nọt Hạo công tử,nhưng không ai làm,ai cũng sợ hãi Chu Bạch sát thần này,không dám bồi mạng vào thử.
Chu Bạch,Linh Mộng,Lâm Phàm chạy rất nhanh,chớp mắt đã ra khỏi nội thành,bước ra ngoại thành,nhưng vào lúc bọn hắn vừa ra khỏi ngoại thành thì.
"Vút,v·út,v·út,v·út. . . "
Mấy chục mũi tên nhỏ hơn bình thường gấp 3 lần bay đến,nó tuy nhỏ nhưng tốc độ cực nhanh,xé ra cả không khí,nếu như bị tất cả bắn trúng,e rằng cả hóa thần cũng phải b·ị t·hương.
Linh Mộng tránh né quanh thân như hư ảo bọt nước biến mất thân hình,Chu Bạch mặc kệ,bị kéo theo hắn không giỏi thân pháp,vẫn cho Linh Mộng dẫn hắn đi là tốt nhất,mũi tên bị xuyên qua hư ảo hình ảnh,mà Lâm Phàm thì quanh thân một màu đục hôi sắc,khí thế thu liềm,biến thành một cái bóng trên đất lướt đi.
Toàn bộ mũi tên không trúng đích,bắn xuyên qua vật cản,đục thành mấy cái lỗ sâu xung quanh .
Linh Mộng cùng Chu Bạch hình dáng lại hiện ra ở 20 mét phía trước,Lâm Phàm thì chả thấy đâu.
Mà lúc này những kẻ t·ấn c·ông đã xuất hiện tất cả mặt chiến giáp màu nâu đen có họa tiết hình vảy cá,ở hai cổ tay mỗi người có một cơ quan bắn tên nhỏ được lắp đặt,tên Lão già đứng đầy nhìn xung quanh một lúc,ra hiệu chia ra,hắn chạy đi mang theo 10 người đuổi theo Chu Bạch Linh Mộng,còn lại 7 người đi tìm Lâm Phàm.
Linh Mộng lao nhanh dưới chân như quỷ mị lướt đi,tránh đi những cành cây,nàng sẽ không bay,bởi như vậy vừa tốn sức,lại thành tâm nhắm bắn,nàng chạy rất nhanh nhưng mấy tên mặc giáp chạy không chậm,đặc biết là lão già,hắn đã chặn trước mặt Linh Mộng.
"Các ngươi chạy không thoát thúc th. . ."
"Lắm mồm ."
"《Khai Quang diệt nhãn.》"
"Cái A a a a a mắt ta mắt ta. . . "
Chu Bạch trược tiếp thoát ra khỏi Linh Mộng tay,nhẫn trữ vật thả ra Linh khí 《giáp tự mặc》tự động mặc lên người,hắn lúc trước chê cái giáp này,bây giờ lại thấy nó thực dụng nhất đám đồ vô dụng kia.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất,đến ngần tên lão già,Tay dài ra bọc lấy haki,à lộn tay bọc lấy màu đen tuyền thép dịch,ngưng ý cảnh,《khai sơn quyền.》võ kỹ đã ra,một cái quyền ấn đỏ đập xuống ngực lão .
"Phộc,rạc rạc."
"Vèo."
"Bùm,bùm,bùm."
Lão già chưa kịp suy nghĩ,đã bị đập bay ra 20 mét,cây cối bị hắn bay qua đựng gãy,Chu Bạch khuân mặt lạnh lùng 《Song Trùng 》sử dụng chân hơi dùng lực,đi theo.
"Bịch."
"Phộc."
Lão ta đập vào một vách núi,thân thể bị đập dán vào đồi,hắn thổ huyết liên tục,hắn dùng sức nhấc cơ thể ra khỏi vách đá đầu nhô ra.
"A a a a ngươi nhóc con đánh lén u. . . ."
"BÙM."
Một cái giày da đá thẳng vào mõm hắn,đầu hắn lại bị đá vào vách núi đầu hắn nát bét,c·hết không kịp ngáp,Chu Bạch mặt hơi tái đi,có chút mất sức,lão già này không yếu,là hóa thần đỉnh phong,g·iết rất mất sức.
Mấy tên lính vừa đến,thấy hắn đạp c·hết lão già kia,liền rén,nhưng thấy sắc mặt Chu Bạch không tốt liền không nghĩ nhiều,định vây công,nhưng là Linh Mộng đứng đó,làm sao để Chu Bạch bị vây công,nàng bước lên trước,mười ngón tay tinh tế có những sợi tơ nhỏ,khó mà nhìn thấy,bóng người hòa vào sơn lâm,không thấy bóng dáng,sau đó một tên lính đầu lìa khỏi cổ,mặt mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra,sau đó lại hai tên lính đầu lìa khỏi cổ,mấy tên linh khác thấy vậy hoảng loạn,nhưng không ai dám chạy trốn,bọn họ được huốn luyện đủ nghiêm,biết tình huống này,chạy là c·hết,nhưng nếu trống cự,thì vẫn còn cơ hội sống.
Nhưng họ nghĩ nhiều,không có cơ hội,họ chỉ là nguyên Anh ở hợp đạo trược mặt,nào có gì phản kháng.
"Bịch,bịch,bịch,bịch. . ."
Từng cái xác ngã xuống,đầu lìa khỏi cổ,máu chảy thấm mặt đất,cuối cùng chỉ còn 3 tên sông sót,một tên trong số đó quỳ xuống.
"Làm ơn đường g·iết ta ta còn con và v . . . Soạt."
"Bịch."
Đầu hắn rơi xuống hai tên kia cũng vậy Linh Mộng không chút do dự xuống tay,nàng không biết nhiều về thế giới bên ngoài,nên tính cánh có chút trẻ con,nhưng nàng cũng là hợp đạo cảnh,cái này cảnh giới không phải ở không một chỗ là có thể đột phá,mà do g·iết mà ra tới,nàng biết không nhân nhựng cho kẻ địch,dù chỉ một giây.
Sử lí xong bọn người,Linh Mộng đến Chỗ Chu Bạch cầm tay hắn,tiếp tục chạy ra biển.
. . . . . .
Mà lúc này,7 tên t·ruy s·át Lâm Phàm cũng đã hẹo,Lâm phàm tay thấm v·ết m·áu,quanh thân đục ngầu như cái bóng mờ,hắn thở hát ra.
"Aiz,quả nhiên hải kĩ của ta vẫn không hợp làm nghề y cứu người,mà vẫn là thích hợp g·iết người hơn."
Hắn thân thân thể lại hóa bóng đen,biến mất trong rừng rậm.
. . . .
《Cầu hoa tươi,Cầu Hoa Tươi,Cầu Hoa Tươi.》