Chương 73 tập sự
Chương 73
Mà khi Lục Uyển đã nhắm mắt chấp nhận c·ái c·hết.
"Bùm!"
"Ngươi, các ngươi là ai ?"
"Mau mau ngăn chúng lại, bọn chúng muốn c·ướp thuyền. "
"Phiền phức, không né ra thì c·hết đi, chúng ta đang vội. "
"Bích, bịch, soẹt, soẹt. . . . . "
Liên tục tiếng gào thét, t·iếng n·ổ cùng tiếng xác c·hết ngã xuống truyền vào trong ta nàng, nhưng nàng lúc này không thật quan tâm lắm, nàng đều muốn t·ự s·át, mấy t·ên c·ướp thuyền còn có thể làm gì, g·iết nàng sao.
Nhưng đột nhiên, một cánh tay nhỏ kéo nàng lên.
"Xoạt, ục ục. "
"!!!!! "
"Bịch."
Nàng bị ném lại trên thuyền, cả khuân mặt mộng bức, nàng mở mắt, ánh mặt trời dội lại, nàng hí mắt, nhìn về trước mặt k·ẻ t·rộm thuyền, để nàng ngạc nhiên là đây là một cái tiểu hài, mắt kim sắc đen tuyền, da dẻ hồng hào, trắng giống như bạch ngọc, rất đáng yêu, bên cạnh hắn còn có một cái siêu xinh đẹp nữ nhân, khiến cho nàng tự ti cúi đầu, mà xa xa Lam Phàm nàng không thấy.
Đây chính là tên trộm định trộm thuyền, thật khó tin.
Tiểu hài này không ai khác, chính là Chu Bạch, hắn lúc này đang vội,liền hỏi.
"Uy, ngươi biết lái cái thuyền này sao ? "
Hắn cùng Linh Mộng vừa rồi quá vội vàng quá mức, ra tay có chút nhanh, liền g·iết hết người ở đây, mà trong nhóm hắn lại không có ai biết lái thuyền này cả, nên hắn mới cứu cái đang t·ự s·át Lục Uyển, bởi vì chỉ có nàng còn sống, còn tại sao nàng lại t·ự s·át hắn mới không quan tâm, hắn đang vội rời khỏi đảo, hơi đâu suy nghĩ mấy thứ này.
Lục Uyển cứng nhắc ngật đầu, nàng không biết tại sao nàng lại ngật đầu, chắc là theo bản năng.
"Tốt vậy ngươi lái ra buồm lái cho thuyền di chuyển đi mau lên. "
Lục Uyển vẫn cúng nhắc ngật đầu, ngoan ngoãn đi làm việc, Chu Bạch cảm giác chưa yên tâm lắm liền cho bảo Lâm Phàm đi theo, canh chừng, Lâm Phàm cũng không phản đối.
Thuyền đươc khởi động, hình rồng bên mạng thuyền sáng lên, tiếng bánh răng chuyển động liên tục, thuyền hiện lên từng viền đỏ bao khoản con chính nó, bây giờ nó như một phi thuyền không gian hơn là một chiếc thuyền bình thường.
Khởi động hoàn toàn, trong buồm lái Lục Uyển lau mồ hôi, bắt đầu làm rất nhiều phức tạp động tác, nàng là người tham gia làm chiếc thuyền này vì thế mới có thể hiểu và điều khiển, còn những người khác thì khó làm được.
Còn thuyền lướt nhanh về phía biển cả, nhanh chóng luớt trên biển, thuyền không có buồm, nhưng nó lại đi một cách bình thường.
. . . .
2 canh giờ sau.
Hạo Thiên mở mắt ra, đứng dậy khỏi đôi dùi mềm mại,trước mặt hắn là một tên trong đội tình báo của gia tộc, đang quỳ trên đất tường thuật lại những gì đã tra đươc trên bãi biển.
"Ngươi nói, là bọn người kia đã g·iết hết tất cả lính tinh nhuệ của gia tộc, lại còn c·ướp đi Xích Tình thuyền mà ta đã bảo các ngươi làm ? "
"Đúng thưa thiếu gia."
Tên báo tin mặt không b·iểu t·ình đáp.
"Đùng !"
Một đạp vào đầu tên báo tin, Hạo Thiên khuân mặt trở nên âm tàn hỏi.
"Xích Tình thuyền là quà tặng mà ta muốn dùng để tặng cho Long tộc công chúa ở hội kén rể, bây giờ ngươi nói nó vị cuớp, tại sao lại mang thứ như vậy ra bờ biển để b·ị c·ướp ?"
Tên báo tin máu trên đầu đã chảy, nhưng lại không dám ho he gì, chỉ tiếp tục đáp.
"Thưa thiếu chủ, đây là bọn người đúc thuyền tự tác chủ trương, muốn trước khi hoàn thành chiếc thuyền, thử xem nó có hoạt động trơn tru không, nên đã mang ra bờ. . . Đùng !"
"Đùng !"
Hai tiếng đạp mạnh lại vang lên, mĩ nữa bên góc thấy thế, hơi run rẩy sợ hãi, nhưng không dám, động đậy, mà chỉ ở im ngoan ngoãn.
"Ai tự chủ trương đều g·iết hết cho ta. "
"Dạ thưa thiếu chủ họ c·hết hết rồi. "
[. . . ]
Không khí hơi ngưng.
"Vậy việc này không thể nào không có kẻ che dấu hộ bọn họ, nếu không chuyện này sẽ không dấu đươc ta, g·iết hắn đi. "
"Dạ thưa thiếu chủ tên đó cũng đi ra bờ biển xem tình hình lúc đó, nên c·hết luôn rồi. "
[. . . . ]
Không khí lại càng ngưng lại.
"VẬY Thì chu di cả tộc tất cả kẻ đã tham gia việc này đi. "
"Thiếu chủ, ngài quên sao họ chủ yếu là nô lệ mồ côi được gia tộc mua về, không có đồng tộc hay máu mủ, người thân tìm hết cả đám người cũng chỉ có mẫu thân của một cô nàng khá xấu xí là còn thôi. "
"Vậy thì g·iết người mẫu thân đó đi. "
Hạo Thiên hăn đang rất tức khí,ngân xanh, đều lên làm sao từ nãy tới, giờ không có chỗ chút giận, bây giờ cuối cùbg cũng có rồi.
"Ừm thiếu chủ. "
"Cái gì nói đi. "
"Vị mẫu thân này cũng sắp c·hết rồi, chắc trụ không được 5-10 ngày đâu, hoặc có thể bây giờ bà ta c·hết rồi cũng nên. "
[. . . . . ]
Hạo Thiên nhìn xem tên báo tin.
[ . . . . . ]
Tên báo tin nhìn Hạo Thiên.
"Ngươi đang tiêu khiển ta sao ?"
"Thiếu chủ ngài hỏi thật kì lạ, ta nào dám tiêu khiển ngài. "
Tên báo tin vẫn bình tĩnh nói.
"NGƯỜI ĐÂU. "
"CÓ thưa thiếu chủ. "
"MANG HẮN RA NGOÀI CHÉM ĐẦU. "
"Rõ."
Tên lính báo tin nghe vậy lại không chút sợ hãi,hắn bị hai tên tráng Hán lôi đi,trước khi đi hắn có chút to mò hỏi.
"Thiếu chủ vì sao lại muốn g·iết ta, ta nói sai chỗ nào sao. "
"Ngươi không nói sai, chỉ là ta chính là ngứa mắt ngươi, muốn g·iết ngươi. "
Tên lính nghe vậy ngật đầu cười, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tên lính nhanh như gió đánh ngất tất mấy tên tránh Hán giữ hắn, lột ra da mặt hiện ra một cái mặt nạ trắng không có mắt mũi, miệng.
Hắn mặc lên một cái, áo đen trùm đầu, thân ảnh biến mất thoát khỏi sân vườn.
Trước khi hắn đi, hắn giọng nói truyền khắp sân vuờn.
"Quả nhiên là Hạo Thiên người thừa kế Hạo gia tương lai, vậy mà có thể phát hiện được ta vô diện sát thủ giả dạng, bên ngoài đều nói ngươi là công tử bột, háo sắc, nhưng có vẻ người bên ngoài đã bị ngươi đánh lừa rồi, ngươi quả thật không tầm thường ha ha. "
Sau đó giọng nói truyền xa rồi biến mất.
Mà Hạo Thiên thì mộng bức, hắn nhìn về khoảng không, bộ não đứng máy.
[Cái quỷ gì vừa xảy ra vậy. ]
Hắn chỉ muốn g·iết người để hả giận mà thôi, tại sao lại lòi ra vô diện sát thủ rồi khóe miệng hắn giật giật, nhìn trời, đờ người.
Nhưng những người ở đây đều đờ người như hắn, sau đó hơi phản ứng lại, nhìn về thiếu chủ kinh dị như phát hiện thứ gì.
Mọi người ánh mắt đều tập trung vào thiếu chủ, chỉ thấy ngài đang chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy nhìn trời, khóe miệng gì ện lên như có như không nụ cười bí hiểm, như trí giả nắm lấy mọi thứ trong tay. (Đây là bọn người tự não bổ ra hình ảnh.)
Hạo Thiên cố trấn tĩnh lại, vờ như không có gì xảy ra, ngồi lại xuống chỗ của mình, ôm lấy mĩ nhân, để xua tan trong lòng bối rối, cung một vạn câu hỏi.
Mà hắn không chú ý tới tất cả hạ nhân ánh mắt nhìn hắn đã thay đổi, từ sợ hãi biến trở thành kính nhưng,Mĩ nhân xinh đẹp ánh mắt thì đã tràn ra một cỗ sùng bái, hiển nhiên có vẻ họ hiểu lầm Hạo Nhiên trước nay chỉ luôn giả vờ vô tri rồi, bởi vì vô diện nhân nổi tiếng chính là khó bị người phát hiện danh tính, vậy mà bị Hạo Thiên vạch trần, đây tuyệt không phải may mắn, mà là trí tuệ.
[Tên vô diện nhân kia bộ bị ngu sao, có ai đi giả dạng xong còn có thái độ như vậy, bộ tên đó là tay mơ mơi vào nghề hay gì, may mắn là hắn không định g·iết ta, làm ta sợ tí vãi đái ra rồi. ]
Hạo Thiên lúc này sau lưng lạnh toát, vừa rồi kém chút dạo hắn sợ ngất, hắn đang chửi rủa 1000 lầm tên vô diện nhân tay mơ.
"Hắt xì. "
Một cái bóng đen ngồi ở một cành cây nào đó nháy mũi, hắn xoa xoa mũi, lấy ra một cái quyển vở nghi chép.
[Nhiệm vụ đầu tiên đã xui xẻo rồi, lại bốc trúng nhiệm vụ có tình báo sai,vị này Hạo Thiên công tử quả là kẻ biết ẩn nhẫn là một đối tượng nguy hiểm cần cảnh giác, quả nhiên không nên khinh thường bất cứ ai, ta còn phải cố ngắng hơn nữa thôi, để đươc làm vô diện nhân chính thức. ]
"Hazz."
Thở dài một cái hắn khép lại cuốn sổ, hay là nhật ký, biến mất trong màn đêm.
{Cầu Hoa Tươi. }
Oải quá hôm nay dọn nhà nên chỉ được một chương.
Chân thành xin lỗi đọc giả.
Cúi đầu.