Chương 64 FBI.
Chương 64
Cố bé thở mệt nhọc,đi đến bên thuyền của Lâm Phàm,khẩn cầu .
"Tiên Sinh ngài đừng đi có được không."
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên,nhìn chút cô bé.
"Ngươi là..."
"Tiên sinh,ta là a hồng cha ta là đ Đại Ngư mấy tuần trước đã từng được tiên sinh cứu giúp."
Lâm Phàm tự hỏi,nhớ lại kí ức một chút.
"Ừm,ta nhớ ngươi,cha ngươi lúc đó hình như b·ị đ·au thận,ta có lỡ tay cắt mất thận của hắn,sau đó lại lỡ tay làm thận hắn hỏng mất,trùng hợp lại lỡ tay,vứt đi luôn,ta làm như vậy ngươi còn biết ơn ta cứu giúp cha ngươi ?."
Chu Xích.
[. . . . .]
[Ngươi thật sự chỉ lỡ tay sao.]
A Hồng gật đầu,lại không có chút chách cứ hắn,mà cảm ơn hắn.
"Đúng đúng,chính là cha ta,lúc đó tiên sinh chữa bệnh tuy có chút sai lầm nhỏ,nhừn ngài thật sự đã cứu được cha ta,hơn nữa ngài cũng không lấy tiền khám bệnh,vì thế cả nhà ta đều rất biết ơn ngài,vì thế chúng ta không muốn ngài phải rời đi."
Lâm Phàm nghe vậy,nhớ tới chút mấy tên dân làng tham lam ánh mắt,lại nhìn chút con mắt đầy sự chân thành,tròn sáng của cô bé này,khóe miệng không biết từ lúc nào hơi nhếc,đến chính hắn cũng không nhân ra,mình đang cười.
"Không có gì,ta làm vậy cũng chỉ là học theo sư phụ mà thôi,hơn nữa,tuy rất cảm ơn lòng tốt của nhà các ngươi,nhưng mà một nhà các ngươi can thiệp,cũng không giải quyết được gì cả,vẫn là thôi đi."
"Tiên Sinh chớ vội,không phải chỉ có mình gia đình ta muốn tiên sinh ở lại,mà rất nhiều dân chúng cũng muốn vậy,họ đều là những người mang ơn tiên sinh,cùng sư phụ ngài,chỉ là bị quan lại,cùng trưởng làng ngăn đón,không cho phản kháng lại lệnh trục xuất ngài mà thôi,chỉ cần tiên sinh đứng ra,sẽ có rất nhiều người muốn giúp ngươi."
Lâm Phàm nhìn nàng,đi lên lại ngần nàng,khụy một chân xuống, xoa đầu nàng,cười,ánh mắt màu đen tuyền lộ ra dưới mái tóc rối bời.
"Không cần phiền các ngươi như vậy,ta cũng có ý định rời đi lâu rồi,không cần thiết phải lưu lại,ta muốn đi học hỏi từ các nơi để cải thiện y thuật hơn thôi."
"Không đi không được sao."
"không được."
Cô bé nghe vậy,hơi cúi đầu sau đó cũng không nói gì,tiến lên phía trước,như lấy hết can đảm,hôn một miếng vào môi hắn,Lâm Phàm bất ngờ đờ người,đồng tử co lại.
Chu Xích lạnh lùng nhìn hắn,từ từ móc ra bộ đồng phục FBI không biết lấy đâu ra,mặc lên.
"Vậy ta liền không ngăn tiên sinh nữa vậy,nhưng nhất định,nhất định ngài hứa, phải trở lại đây đó."
Lâm Phàm lấy lại tinh thần,cũng không chú ý nụ hôn này,chỉ tưởng rằng là trẻ con việc làm,không đáng để tâm,nghe được vậy,khuân mặt trở lại lúc trước bình tĩnh nói
"Được,ta sẽ trở lại đây dù sao đây cũng tường là nơi ta sống nhiều năm,ta sẽ không một đi không trở lại."
A Hồng được hắn trả lời,liền dúi cho hắn một nửa cái bảo thạch xanh dương,mặt đỏ bừng,phải nói nàng trông cũng rất đáng yêu,tuy hơi gầy,nhưng nếu được ăn mặt đầy đủ,lớn lên sẽ rất đẹp,nàng không quay đầu,liền chạy mất tiêu.
Mà Chu Xích thì đưa thêm một bộ đồ FBI cho Linh Mộng.
. . . ..
"Lâm Phàm, những chuyện xảy ra với ngươi hôm nay,khiến ta nghĩ tới một người,ngươi có muốn nghe chút câu chuyện của người đó sao."
"Có ta rất sẵn lòng dù sao ta cũng không vội,nhưng ngươi có thể giải thích,tai sao ta bị treo ngược lại được sao."
Nghe Chu Xích hỏi,Lâm Phàm mặt vẫn bình tĩnh trả lời,dù bị treo ngược.
Chu Xích khuân mặt không đổi,nhìn Lâm Phàm,trả lời.
"Không có gì,chỉ là sợ ngươi vội đi nên trói lại cho chắc thôi."
"Vậy bây giờ cởi trói được sao."
"Không được."
"... . .. .."
Chu Xích bắt đầu nghiêm chỉnh,bịa chuyện.
"Lâm Phàm,ngươi có biết,cái tên hiệu Quái Y Tiên Sinh của ngươi,rất lâu trước đây,đã tường có một người sở hưu nó sao."
Lâm Phàm ngạc nhiên,cảm thấy hứng thú hỏi.
"Có sao,lại có người được đặt biệt danh này giống ta,vậy hắn là người thế nào."
Linh Mộng cũng hứng thú khơi lên,chú ý Chu Xích.
Chu Xích thở dài,khuân mặt nhỏ toát ra vẻ t·ang t·hương,diễn giống như thật bắt đầu nói.
Hắn sao,Tên vì Black 5 triệ. .. không đúng là Hắc Lộ,hắn là một Y sư tài ba nhất mọi thời đại,nhưng lại có ngoại hình rất khác người,và một quá khứ đau thương,Gần một nửa số tóc của có màu trắng, được cho là do cuộc đời bi kích của hắn tạo ra nửa còn lại tóc là là màu đen,hắn có nhiều tật bệnh từ nhỏ,hắn mẹ c·hết vì tật bệnh khi hắn còn bé,còn người cha cũng tường làm y sư của hắn, lại bỏ lại hắn và mẫu thân hắn không quan tâm,vì thế hắn lớn lên với một cuộc sống cô đơn,cơ cực,lại có ngoại hình rất kì quái,Phần mái tóc buông xuống đủ thấp trên khuôn mặt để che đi một bên khuôn mặt có mảng da lớn được khâu lên, và hắn đã giấu nó đi vì b·ị b·ắt nạt suất tuổi thơ chỉ vì vẻ ngoài đó. Hắn có đôi mắt màu nâu xuyên thấu cũng có thể có chút đỏ. Khi hắn lớn lên,Người ta thường thấy hắn ta mặc một chiếc áo choàng đen dài. Bên dưới, mặc một chiếc áo sơ mi trắng có cổ, áo vest đen, quần âu đen và giày đen. Hắn hầu như luôn trang điểm cho mình một dải ruy băng xanh, tím hoặc đỏ thay cho cà vạt.hắn gần như không bao giờ được xuất hiện mà không có trang phục đặc trưng này. Bất chấp vẻ ngoài đáng sợ của mình,hắn lại được một cô bé yêu mến,nhưng sự ngưỡng mộ lãng mạn này không được Hắc Lộ đáp lại."
Lâm Phàm có chút đồng cảm với vị Hắc Lộ này,hắn cũng sinh ra cũng là trẻ mồ côi,phải ăn xin khắp nơi,nêu không phải sư phụ hắn mang hắn vêc nuôi dưỡng,hắn cuộc sống cũng không tốt bao nhiêu vị này Hăc Lộ.
Chu Xích thấy khuân mặt hắn có chút biến hóa,biết mình đánh chúng trọng tâm rồi,liền thừa thắng xông lên,tiếp tục kể.
"Có quá khứ đau buồn là vậy,nhừng hắn khi lớn lên,lại dương danh thiên hạ,với y thuật tuy quái dị,ta độc,nhưng lại cứu được vô số người,khiến nhiều người đạt cho hắn cái danh "Quái Y Tiên Sinh"hắn phẫu thuật cần đủ loại quy trình như. . . .(lược bỏ 1000 chữ)y thuật hắn có thể nói là đã đạt đến đỉnh,nhưng vì y thuật tà dị,lại khó học,rất lâu không được suất hiện lại trên thế gian,khiến cái danh Quái Y Tiên Sinh của hắn đã bị chôn vào dòng sông lịch sử."
Linh Mộng vỗ tay khen.
"Ba ba ba,thật là một truyền kỳ đặc sắc,vị này tiên sinh y thuật lại bị thất truyền,thật đáng tiếc."
Lâm Phàm cũng ngật đầu cảm khái.
"Không ngờ cái danh hiệu mà kẻ khác dùng để chế giếu ta,lại có một câu truyện như vậy,thật khó có thể tin,cũng thật đáng tiếc y thuật của hắn không được truyền lại."
Chu Xích cười,nói ra một câu trấn động.
"Nếu ta nói Y thuật của Quái Y Tiên Sinh chưa bị thất truyền,mà còn một truyền thừa hoàn trỉnh,và ta biết nó ở đâu,các ngươi tin sao."
Linh Mộng hí hửng hỏi.
"Ở đâu,ở đâu,ngươi nói xem."
Lâm Phàm treo ngược như con dơi,cũng nhìn hắn .
Chu Xích cười biết lần sắp thành công dụ thêm con cừu rồi.
"Đương nhiên ta biết,không chỉ ta biết các ngươi cũng biết,truyền thừa đó,chính là cùng ở chỗ kho báu của vua hải tặc đó."
Nghe vậy,Linh Mông cùng Lâm Phàm ngạc nhiên.
Chu Xích bắt được điểm mấu chốt thắng lợi,liền nên ra chiêu cuối.
"Vậy thế nào,ngươi có muốn đi cùng ta ra khơi tìm One Piece sao,trong đó nhưng là có một Y thuật vô cùng mạnh đó."
Lâm Phàm lần này không từ chối,dù sao hắn cũng đã mất đi nơi để ở lang thang vô định không bằng liêu một lần,hắn được người ta đặt cái danh Quái Y Tiên Sinh này có lẽ là duyên phận,hắn muốn lấy được truyền thừa này,hắn ngật đầu.
"Được,ta gia nhập các ngươi,nhưng ngươi biết One Piece ở đâu sao."
Chu Xích vui vẻ, tự tin cười đáp.
"Đương nhiên là biết ta lừa ngươi làm gì,chào mừng gia nhập."
Chu Bạch nhả rãnh.
[Ngươi biết cái rắm,cái One piece đó căn bản méo tồn tại có được không,ngươi không sợ bọn họ biết sự thật sao.]
Chu Xích không sợ nói.
[Không sợ,dù sao biết họ cũng chỉ đánh ngươi,lại không phải ta gánh đòn không sợ.]
Chu Bạch.
[. . . .]
[Ta có thể đổi ý,xóa bỏ hiệp ước,tiếp tục trận chiến còn dang dở của hai ta sao.]
[Muộn rồi bản thể,ngươi vẫn là chấp nhận sự thật đi,không đường để quay lại rồi,ngươi đi quá xa đer quay đầu rồi.]
[LÀ NGƯƠI TÊN CHÓ CHẾT NÀY KHIẾN ĐƯỜNG CỦA TA MÉO QUAY LẠI ĐƯỢC THÌ CÓ.]
Lâm Phàm lúc này xen miệng.
"Bây giờ có thể thả ta xuống chưa."
Chu Bạch chiếm lại quyền kiểm xoát,hét.
"CHƯA,NGƯƠI Ở ĐÓ XÁM HỐI ĐI,TÊN LOLICON CHẾT TIỆT. "
Lâm Phàm.
[. . . .]
[Sao hắn lại đột nhiên chửi ta,còn nữa lolicon là gì.]
《Cầu Hoa Tươi.》