Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh : Bắt Đầu Với Hố Hệ Thống Mắt Ta Thành Đèn Pin

Chương 63 : Lâm Phàm.




Chương 63 : Lâm Phàm.

Chương 63

Chu Xích nghe vậy lại cười,khống chút nao núng.

"Ngươi cứ bình tĩnh,đừng vội từ chối,ta sẽ kể cho ngươi về một huyền thoại."

Sau đó,Chu Xích liền bắt đầu tẩy não, bằng câu truyện của vua hải tặc.

thiếu niên có vẻ hơi hứng thú nghe một bên nghe một bên chữa trị cho hắn.

"Sau cùng chính là như vậy,vậy ngươi đã muốn ra biển chưa."

Chu Xích hơi vận động một chút,cảm thấy cơ thể tốt hơn nhiều,đặc biệt là vùng háng,đã đỡ đau hơn rồi,có lẽ không đến một tuần,thương thế sẽ khỏi hẳn rồi,xem ra vị này thiếu niên ngoại trừ chuẩn bệnh có chút lăm băm ra,thì y thuật thật không tồi,vì thế hắn càng muốn thu vị này vào băng.

Thiếu niên thu dọn kim châm,với mấy dụng cụ,mặt tuy có chút do dự nhưng vẫn lắc đầu.

"vẫn là thôi đi,ta liền chính là muốn ở đây cải thiện chút y thuật thôi,không muốn đi ra ngoài đánh đánh,g·iết g·iết."

Chu Xích nghe vậy hơi nhíu mày,xem ra hơi khó.

Linh Mộng thì vẫn rất nhiệt tình,chỉ chỉ mình.

"Đúng ngươi còn chưa trị thương cho ta đâu,ta cũng b·ị t·hương nha."

Thiếu niên liếc nàng một chút,lắc đầu.



"Ta hải kỹ không thể lại dùng nhiều,không thể chữa cho ngươi,hơn nữa,ngươi nhìn qua cũng không có b·ị t·hương."

Linh Mộng thất vọng,nàng còn muốn thử xem,là được vị này Quái Y tiên sinh này,khám cho nàng chuẩn đoán ra cái gì căn bệnh kì lạ thì có vẻ rất thú vị cho dù có thai cũng được,đến lúc đó bảo của Lưu Phi, xem bản mặt hắn lại khó coi thế nào.

Chu Xích vẫn chưa bỏ cuộc,cố ngáng thuyết phục,nhưng không thành,đang tại lúc hắn bí đường,thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng rất nhiều bước chân,kêu ồn ào.

"Quái Y Tiên Sinh mong ra ngặp một lần."

Thiếu niên nghe thấy tiếng nói này,cả người hơi căng cứng,khuân mặt lúc nào cũng chỉ một biểu cảm hơi trùng xuống,nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường,đứng dậy,đi ra ngoài.

"thứ gì đến cũng phải đến,haiz vẫn là phải đối mặt."

Chu Xích thấy hắn như vậy,đứng dậy đi theo.

Linh Mộng cũng thấy việc lạ liền không thể thiếu đi xem hóng hớt.

Thiếu niên đi ra ngoài trước mặt hắn đứng đầy nhưng dân làng quanh đây,cùng với mười mấy tên lính,hắn hướng về vị già nhất đứng ở trung tâm nhân,chắp tay chào hỏi.

"Trưởng thôn,đã lâu không ngặp,từ lúc sư phụ ta chữa cho ngài,sức khỏe của ngài trông có vẻ đã tốt hơn rồi nhỉ."

Lão trưởng thôn nghe vậy,mặt cũng không biểu cảm,chỉ ngật đầu lấy lệ.

"Ừm,ta vân rất khỏe nhờ phúc của sư đồ các ngươi,sức khỏe tuy tốt,nhưng tiền tài thì thất thoát không ít."

Hắn châm chọc nói,lúc Quỷ Y Tiên Sinh còn sống,nổi tiếng tính tình khó chiều,có lúc chữa bệnh có người còn phải táng gia bại sản,cũng chưa chắc được cứu,nhưng cũng có lúc chỉ cần làm hắn vui liền không mất một đồng tiền thuốc.



"Quái Y . .không phải là Lâm Phàm mới đúng,ta mang người đến,không đến nơi này để tán ngẫu,ta liền nói thẳng mong ngươi chuyển dời khỏi Hoa Anh đảo,đây không phải ý kiến của mình ta,mà của tất cả mọi người trong thôn phải không."

"Phải."

"Phải,"

"đúng đó,"

"Ngươi nên cút đi."

Mấy chục người cùng ủng hộ,Những Điều trên, này khiến rất nhiều người không ưa Quỷ Y hắn,kể cả khi được cứu sống,cũng không chút nào mang ơn ai lại mang ơn kẻ bắt mình phải quỳ liếm,với cho chữa bệnh,nay hắn đ·ã c·hết,liền nên lấy lại chút những gì đã mất,cả Hoa Anh đảo này đâu đâu cũng là linh dược,tuyệt đối đáng tiền.

Thanh niên nhìn lão già họm hẹm tham lam này,còn có lũ người từng được sư tôn cứu giúp này chửi rủa,vẫn bình tĩnh.

"Được thôi đã các ngươi không chào đón ta,vậy ta đi được rồi."

Hắn không định ràng co tài sản này,hắn dành không tới,với cả hắn cũng không muốn dành,đối với hắn,di sản duy nhất của sư phụ chỉ là y thuật người truyền dạy,còn mấy thứ này sao,không đáng bao nhiêu cả.

Hắn đi vào nhà tranh,lấy chút đồ dùng cá nhân,rồi bình tĩnh rời khỏi.

Đang đinh giúp hắn Chu Xích thấy vậy sững sờ,mà tên trưởng thôn cũng vậy,ai cũng không nghĩ,Lâm Phàm lại khảng khái từ bỏ như vậy.

Lâm Phàm đi đến trước mặt lão trưởng thôn,nhìn hắn không nói lời nào,nhưng lão trưởng thôn khi tiếp xúc anh mắt của hắn,liền hơi lùi bước,Lâm Phàm bước lên phía trước,đi qua tất cả đám đông,không ai cản đường hắn,hắn một mình đi qua tất cả đi đến ánh chiều ta,ra một con thuyền nhỏ,bóng người đen,khéo dài trên đất,dánh người gầy tràn ngập tĩnh mịnh,hắn nhớ lại những gì sư tôn từng nói.

[Lâm Phàm,ngươi muốn biết tại sao ta làm nghề y sao,hừm,ta làm nghề y không phải cầu thành, một cái tích đức cứu người đại thánh nhân,mà chỉ cầu một cái thanh thản,ngươi không hiểu sao,đơn giản mà nói,ta cảm giác người nào đáng sống thì ta cứu,không đánh sống vậy tùy theo vận mệnh đi,ta liền vì chính mình than thản mà hành y,mà không vì tích cái gì đức.]



Lâm Phàm lúc đó không hiểu,lúc này cũng không hiểu,sư phụ hắn làm như vậy,chỉ khiến người người nghét hắn,rốt cuộc thanh thản mà hắn nói là gì.

Chu Xích đuổi theo,Linh Mộng đi theo trước khi đi,vừa lướt qua lão trưởng thôn,liền đá cho hắn một nhát,lão trưởng thôn trừng nàng,bị nàng lườm lại,khí thế đại tăng,hợp đạo lộ ra một tia,lão trưởng thôn liền sợ,núp ở một chỗ,nhừng đường,Linh Mộng lè lưỡi nhỏ về phía hắn,rồi đi theo Chu Xích.

"Ngươi cứ đi như vậy sao,không đấu tranh chút gì,cho lão già kia biết mặt cũng được nha."

Chu Xích khó hiểu hỏi.

Lâm Phàm lắc đầu,chèo lên chiếc thuyền nhỏ,bình tĩnh giảng.

"Không cần,mấy người đó muốn lấy,chỉ là mấy thứ không đáng mấy đồng,không đáng động tay chân,ta cảm ơn ngươi định giúp đỡ,nhưng ta thật không cần."

Chu Xích thấy hắn có ý định đi,liền vội nói.

"Ngươi định đi đâu,mà nếu có ý định đinh,vậy có hay không suy nghĩ chút đề nghị vừa rồi của ta,gia nhấp chúng ta."

Thanh niên vẫn lắc đầu từ chối.

"Không cần,ta thật sự không hợp làm hải tặc,ta chỉ muốn làm một cái y sĩ,nối tiếp những gì sư phụ ta đã từng làm mà thôi."

Chu Xích nghe vậy,biết đã không thể cưỡng cầu,đành phải ngật đầu.

"Được rồi,vậy tốt đi,mong ngươi đi đừng thuận lợi,có duyên ngặp lại,ta lại trả tiền viện phí."

Lâm Phàm nghe vậy cũng ngật đầu,hắn cũng không thèm để ý chút tiền đó,liền chào hỏi chuẩn bị dời đi,thì đột nhiên.

"Đợi đợi,hà hà,đợi đã,tiên sinh ngươi đừng vội đi."

Môt cô bé nhỏ nhắn,chường 7 -8 tuổi,lớn hơn Chu Bạch chút,mặt có chút gầy hõm xuống,có vẻ không được ăn uống no đủ,mặc một chiếc áo vải rách,để lộ ra tấm thân gầy ngò,nàng dùng hết sức của thân thể nhìn yếu đuối đó chạy đến,ngăn lại Lâm Phàm chuẩn bị đi.

《Cầu Hoa Tươi.》