Chương 65:câu truyện cảm lạnh.
Chương 65
Mà lúc Chu Bạch,Chu Xích thu được chiến hữu mới,thì ở một ốc đảo nhỏ,Chu Tử,Chu Hắc,Chu Động,đeo kính râm, đang nằm trên nghế nghỉ trên biển,đặt ở bờ biển,tay cầm một loại quả giống dừa, cắm ống mút vào,vừa uống,vừa ngắm trận chiễn ngoài biển kia,bọn họ dùng thử Bug mà Chu Tử nghĩ ra,và có vẻ rất thành công.
"Đã hơn tuần rồi đó,bọn họ rốt cuộc định đánh đến khi nào vậy."
Chu Động ngáp một cái chán nản hỏi.
Chu Hắc mút một ngụm nước dừa,kéo kính râm xuống,nhìn Chu Động nói.
"Ai biết được,không hiểu mấy người này là cái giống gì,rõ ràng tất cả kể cả con rùa hợp đạo đỉnh phong,còn lại mấy tên kia mạnh nhất mới hậu kỳ,nhưng chung quy đều là hợp đạo tuy sức công phá rất bình thường của hợp đạo cảnh,nhưng lại có linh lực ngần như vô cùng vô tận vậy,không thấy bọn họ mệt chút nào,phải cái tên hợp đạo lúc chúng ta g·iết lúc trước,kéo hắn mấy giờ liền có thể tự động mệt c·hết,không cần phải động tay động chân ấy chứ."
Chu Tử nhìn chút trận chiến,nói ra chút nhưng gì hắn phân tích được trong mấy ngày qua.
"Có lẽ là do công pháp cùng võ kĩ của họ đặc tính đi,ta thấy bọn họ hình như gọi vì hải kĩ thì phải,có lẽ là bọn họ chỉ cần ở ngần nơi có nhiều nước,liền có linh lực cung cấp liên tục,chuyển hóa thủy lực thành linh lực,rất khó hết,hơn nữa có vẻ họ đã đánh ra chân hỏa rồi,đều dùng thọ nguyên khí huyết,thần hồn,thiêu đốt làm đại giá,thúc đẩy linh lực chuyển hóa tốc độ nhanh hơn trước rất nhiều,nếu ta đoán không sai,một canh giờ nữa là họ sẽ c·hết hết cho mà xem."
Chu Động,Chu Hắc nghe vậy,liền ngật đầu,nằm lại nghế nhắm mắt ngủ một chút.
Mà xa xa,có thể nghe thấy tiếng ngào thét của Sơn Hải Quy.
"GÀO A A A."
Cái mai chập chùng,nhọn lên như núi lửa của nó bắn lên không trung một cột lửa,như n·úi l·ửa p·hun t·rào.
Sóng biển chập trùng,đại dương rung lên,không gian như nứt ra,cả một vùng trời tối đen,những đám mây đen xoáy vào tạo thành một lỗ thủng to lớn trên bầu trời.
Từng viên dung nham nóng bỏng rơi xuống như thể từng viên thiên thạch rơi xuống,nhằm vào những tên Vô Diện lâu sát thủ,khiến bọn hắn t·hương v·ong thảm trọng.
. . . . .
30 phút sau,không cần đến 1 canh giờ,sau kĩ năng kết liễu của Sơn Hải Quy,tất cả Vô Diện sát thủ đều ợ ra rắm,mặt biển sôi lên như nước sôi,có nhiều dung nham đỏ còn đang nóng đỏ .
Chu Tử thấy vậy,liền đúng dậy,duỗi vai đá bên canh Chu Hắc cùng Chu Động.
"Dậy đi,bọn họ c·hết ngần hết rồi,dậy làm việc."
Chu Tử nhảy lên,cúi người chạy trên mặt nước,hai tay để phía sau,chạy đến phía chiến trường.
Chu Hắc Chu Động cũng tỉnh dậy hơi mơ màng chạy theo phong cách của Chu Tử,đi đến chỗ Sơn Hải Quy.
Mà lúc này.
Sơn Hải Quy thân thể to lớn đã ngục ngã,bốn chân như núi khụy xuống,thân thể ngã qua một bên,nó thoi thóp nhìn trời.
"Cuối cùng cũng xong,nhân loại c·hết tiệt c·hết hết rồi."
Gióng nói của nó đã yếu ớt hơn hẳn,nó bây giờ rất mệt mỏi,nó muốn lại ngủ một giấc.
Nhưng là,ước mơ nho nhỏ của nó có vẻ không thược hiện được rồi,bởi vì Chu Tử đã tới,Chu Hắc,Chu Động theo sau.
Sơn Hải Quy con mắt to lớn nhìn bọn hắn,nó có chút ngạc nhiên,vậy mà lúc hắn chiến đấu lại vẫn cón gười ở gần,không s·ợ c·hết sao.
"Ngươi,không các ngươi tại sao lại giống tên ta đã giẫm c·hết lúc đầu vậy."
Chu Tử,Hắc,Động không trả lời,trực tiếp rút ra v·ũ k·hí,trực tiếp đánh tới Sơn Hải Quy.
Sơn Hải Quy thấy vậy,ánh mắt sắc lạnh, đang muốn dùng át chủ bài cuối cùng của mình thì.
"《Khai Quang Diệt nhãn》."
"Cái,A A A A A A,MẮT TA."
Sơn Hải Quy dính đòn,kêu rên đau đớn,Chu Tử cầm một cây thương,dùng 《xuyên thấu.》tìm lấy nhược điểm của con mắt,dùng sức,phi thẳng vào Mắt của Sơn Hải Quy.
"Phộc."
"A UM GÀO A A A A A. .. "
Sơn Hải Quy Há to mồm ngào thét,Chu Hắc thấy vậy,liền không chút do dự nhảy thẳng vào mồm nó,nếu bình thường,Chu Hắc làm vậy chính là tìm c·hết,Sơn Hải Quy tuyệt sẽ nghiền nát hắn nó sẽ không lộ ra sơ hở lớn như vậy,nhưng bây giờ nó đã kiệt sức,với cả Chu Hắc là phân thân,căn bản không s·ợ c·hết.
"《Xuyên thấu.》"
Chu Hăc nhìn quét xung quanh,sau đó không có đi t·ấn c·ông xung quanh,mà tìm tim của con rùa già.
Chu Động ở bên ngoài,nhìn xung quanh,cuối cùng chảy thẳng tới *** của con rùa già,cầm một thanh đại đao 20 mét,cười cười.
"《Xuyên Thấu》"
Hắn nhìn thẳng điểm yếu chí mạnh,hay nói đúng là chỗ dễ cắt nhất của *** con rùa,đao rời chuẩn.
"PHỘC,BỊP,BỊP."
"A A A A A A."
Một cái chân nhỏ của rùa già rơi xuống đất,nó hơi uống lượn,rồi từ từ co lại.
Sơn Hải Quy cố đứng lên,điên cuồng ngào thét,con mắt đỏ lên,nó muốn phản kháng,nhưng đã muộn,Chu Hắc đã tìm được tim của nó.
"Phộc,phộc xoẹt xoẹt."
Tim Của Sơn Hải Quy chia năm sẻ bảy.
"KHÔNG GGGGGG."
Sơn Hải Quy ngào lên tuyệt vọng,tiếng kêu chuyền khắp tứ phương,khiến ai nghe thấy cũng phải lạnh ngáy,thân thể nó từ từ đổ xụp xuống biển khơi tạo ra những cơn s·óng t·hần cao trăm mét,khung cảnh đồ sộ không thể tả,như tu di sơn sụp đổ.
Chu Hắc còn trong cơ thể nó,bị nội tạng của nó ép nát,trực tiếp lên bảng đếm số,Chu Tử vội vàng tránh xa,Chu Động nhanh tay thu đi *** vào nhẫn chữ vật,sau đó cũng chạy xa ra.
Trong cơ thể của Sơn Hải Quy bay ra một quả cầu linh lực.
Rùa biển nhìn ở ốc đảo,nhìn từ xa khung cảnh hùng vĩ,có chút thất thần,đã thấy quả cầu kia nhập vào nó,nó tu vi đột biến,từ Hợp đạo sơ kỳ,tăng nhanh tới trung kỳ đỉnh mới dùng lại,chút nữa là tới hậu kỳ,nó bị năng lượng mạnh mẽ xông tới không kịp chuẩn bị ngất lịm đi.
. . . . . .
Mấy phút sau,trên ốc đảo.
Chu Động,Chu Tử chờ mãi không thấy Chu Hắc,quả quyết dùng 《Phân Thân.》kĩ năng.
"Bum."
"Bum."
"Bum,Bum,Bum,Bum,Bum. . ."
"Khụ thối thật sự,con rùa già đó rốt cuộc ăn uống thế nào,mà trong cơ thể hôi quá vậy."
Chu Hắc đã được sống lại,giống như mấy lần trước,nhưng lần này,lại có chút không giống.
"Đây,là đâu đâu đâu."
"Ha ha,ta trọng sinh rồi bản tôn sẽ lại trở lại tiên tôn chi vị."
"Mẹ ơi,rửa đít."
"Cái quái gì đây,đây là đâu,bản đại thánh tại sao lại ở đây."
Liên tục những tiếng nhốn nháo truyền ra,trong màn sương,bị triệu hồi ra thêm 20 cái Chu Bạch khác,nhưng nó là lắm,khuân mặt không chỉ hơi méo mó không rõ,như nhân vật game lỗi mà cả tính cánh cũng không rất hoàn chỉnh,như mấy tên tâm thần,kêu ngào.
"Đây là chuyện gì xảy ra,mấy lần trước có bị vậy đâu."
Chu Tử,Chu Động Chu Hắc cùng nói.
Chu Hắc thử chọc chọc một cái hơi bình thường chút phân thân.
"Ngươi nghe hiểu tiếng ta nói sao."
"Hiểu thưa bản thể."
Nó chào cờ,nghiêm chỉnh trả lời Chu Hắc.
Chu Hắc chỉ chỉ mình.
"Ta là bản thể,ngươi không nhầm chứ,Chu Bạch với là bản thể ."
"Không hắn là bản thể của bản thể,chứ không phải bản thể của ta ngươi mới là bản thể của ta."
Chu hắc.
[. . . . ]
"Ta có chút rối não,ngươi chờ chút."
Hắn đi bên cạnh Chu Tử,Chu Động,nói.
"Họp khẩn,họp khẩn,cái chuyện này nên sử lí thế nào."
Chu Động nhìn một chút lũ phân thân dở hơi như mấy tên tâm thần nhảy nhót khắp đảo.
"Ta là thỏ trắng,ta là thỏ trắng."
"Ăm nhăm nhăm."
Một tên trong số đố để hai tay lên đầu,làm hai tai,chụm chân lại,nhảy qua mặt Chu Động,sau đó,cúi đầu xuống đất,ngặm cỏ.
[. . . . ]
"Ta đột nhiên thấy thông cảm cho bản thể,nhìn mấy tên giống mình làm mấy trò này quá mất mặt."
Chu Tử nhìn xung quanh,cau mày.
"Có vẻ như chúng ta dùng bug hơi quá đà,khiến cho hệ thông ngặp lỗi rồi,nhưng có vẻ cũng không nghiêm trọng lắm. . .Đùng,đùng,bịp."
Hắn chưa phát biểu xong đã có 5 cái phân thân đánh nhau.
Hai bên chia phe,nhìn nhau rất căng thẳng.
"Ngươi là ai dám ngỗ ngược với bản tôn,có tin ta dùng tiên tôn hồn còn dư lại lúc trong sinh g·iết ngươi không."
Tên Phân thân dở hơi kia kiêu ngạo chắp tay sau lưng,đằng sau hắn không biết sao đã thu được mấy phân thân làm tiểu đệ.
Một tên phân thân,thân hình to con nói.
"Đúng đúng,các ngươi hãy sợ hãi tiên tôn đại nhân đi,ta nhưng là đại tướng chung thành nhất của hắn ở kiếp trước,biết hắn mạnh đênz nhừng nào."
Một tên phân thân nhìn như lão già nói.
"Đúng đúng còn ta là hắn kiếp trước,kiếp trước,kiếp trước ái thế,các ngươi sợ không biết hắn vì ta diệt cả tiên giới đâu."
Tên tiên tôn phân thân,nhìn cái kia tự sưng là vợ hắn phân thân.
[. . . .]
Hai người nhìn nhau không nói một lời.
Rồi tên tiên tôn phân thân ôm cái kia phân thân,khóc.
‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·"Vợ ngươi quả nhiên còn sống ta vì tìm ngươi mà luân hồi 1 vạn kiếp,cuối cùng cũng tìm thấy rồi.
Cái kia phân thân cũng ôm hắn khóc lên.
‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )‧º·"Chồng,ngươi cực khổ rồi."
Hai tên phân thân ôm nhau.
Chu Tử,Hắc,Động.
[ . . . . . .]
~(*゚益゚)~[Ác tâm,ác tâm,ta đi gọi chính bản thân mình là vợ mình,cái @#$%thế giới đảo điên sao.]
Mà phía bên kia chiến tuyến,một cái phân thân cầm một cái ngậy ngỗ vừa nhặt được,nhìn một màn này,cũng lau nước mắt,đứng dậy,tuyên bố.
(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥ )"Bản Đại Thánh là Tề Thiên Đại Thánh,cảm nhân được tình cảm chân thành chưa từng thấy của các ngươi,vì vậy ta tuyên bố ngưng chiến,kết thù làm bạn ."
Tên tiên tôn nghe vậy quay đầu nhìn tên cầm ngậy,sau đó tiên tới,chân thành nói.
"Đã ngươi như vậy trượng nghĩa,rất hợp sở thích của ta,không bằng chúng ta kết nghĩa thế nào."
Tên cầm ngậy nghe vậy,ngật đầu,đồng ý.
"Tốt."
Sau đó,nhờ vào tình yêu chân thành cảm động trời đất,mà cả năm phân thân hòa giải,cùng quỳ kết nghĩa,cả năm cùng hét lớn.
"TA Quan Vũ."
"TA Trương Phi."
"TA Triệu Vân."
"TA Hoàng Trung."
"TA Mã Siêu."
"Ở NƠI NÀY KẾT NGHĨA KIM LANG,KHÔNG NGUYỆN SINH CÙNG NGÀY, CÙNG THÁNG CÙNG NĂM,CHỈ NGUYỆN CHẾT CHUNG MỘT CHỖ."
Sau đó,bọn họ múc nước biển,uống như rượu sau đó đập nát vỏ dừa.
Chu Tử,Hắc Động.
[. . . . ]
[Các ngươi vừa mới định đánh nhau xong đó.]
Nhưng sau đó tên cầm ngậy đột nhiên quay người,hỏi tên tiên tôn.
"Khoan đã,ngươi không phải tiên tôn sao,sao lại biến thành Quan Vũ rồi."
Tên tiên tôn cũng quay đầu nhìn cầm ngậy.
"Đúng,ngươi không phải Tề Thiên Đại thánh sao,tại sao biến thành Trương Phi rồi."
Hai tên nhìn nhau,như thể sắp lại đánh nhau,Tên già tự sưng là vợ tiên tôn phân thân ra giảng hoàn nói.
"Đừng như vậy,huynh đệ tương tàn không tốt."
Hai tên kì lạ nhìn hắn,cùng hỏi.
"Ngươi không phải vợ ta / hắn sao,tại sao lại biến thành Triệu Vân rồi."
Tên phân thân già già á khẩu.
"VẬY LÀ NGƯƠI LỪA TA SAO,NGƯƠI KHÔNG PHẢI VỢ TA,BAY ĐÂU GIẾT HẮN."
"Không,đừng."
"Xoẹt."
Tên phân thân to con ra đao,tên già biến mất,hắn chờ thời cơ này đã lâu,sau đó hắn thành vợ mới của tiên tôn.
Hai bên lại méo giảng hòa,đánh nhau tiếp.
"Đùng đùng,bịp bịp."
Chu Tử,Hắc Động.
[. . . . . . ]
"Chúng ta vừa xem được một câu chuyện đây đủ cẩu huyết,c·hiến t·ranh,huyền huyễn,thần thoại,võ hiệp,cùng cung đấu thì phải thật là một câu truyện hết sức cảm lạnh."
《Cầu Đáng Giá.》