Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh : Bắt Đầu Với Hố Hệ Thống Mắt Ta Thành Đèn Pin

Chương 60 : Sơn Hải Quy




Chương 60 : Sơn Hải Quy

Chương 60

Thiên hải giới,đông hải.

Ở một góc nào đó.

Lúc này,Sơn Hải Quy thân hình to lớn bất động.

Nó là chủng tộc Sơn Hải Quy,từ tiên giới di dân đến,bởi một trận chiến kinh thiên động địa nhưng nó vừa mới thoát ra khỏi thời không vết nứt để tới thiên hải giới,thì lại bị không gian phong bạo lật ngược lại,đối với giống loài của nó mà nói,lật ngược lại trả khác gì nhược điểm chí mạng cả,bởi vì bọn hắn nếu không có giúp đỡ,căn bản không thể tự lật người lại được,bởi cơ thể hắn quá to và nặng,tất cả cách đều thử qua,nhưng đều vô dụng,nên qua thời gian lâu không nhớ nổi,nó chán nản ngủ th·iếp đi.

Và rồi,khi nó tỉnh dậy,nó lật người lại được,một phần là do đau mà có động lực,một phần là do địa hình đã biến đổi qua nhiều năm,khiến hắn lật lại được rồi.

Nhưng là,nó không vui vẻ nổi,bởi @#$ của hắn chuyền đến tê rát,và khi nó cúi cái đầu to nhìn xuống háng,thì đập vào mắt hắn là một bài thơ,@#$ của hắn bị người khắc thơ lên,mà càng làm hắn điên lên là trên đó còn viết một câu "Bảo Vật Của Bổn Tôn Chu Bạch."

Nghĩ tới đây, nó lại hướng đầu lên trời rống .

"LÀ KẺ NÀO LÀM CHU BẠCH LÀ KẺ NÀO,Đ Y LÀ TA @#$BẢO VẬT CỦA NGƯƠI CÁI @#$ SAO NGƯƠI KHẮC THƠ LÊN @#$ CỦA TA,CÒN MUỐN LẤY LUÔN ĐI SAO CÁI @#$%#."

Chu Bạch đang ở dưới háng nó.

[. . . . . .]

[Ta nói ta không liên quan,ngươi tin sao.]

sau đó Sơn Hải Quy nó nhìn lại dưới háng mình,nhìn về phía một cái nhân loại lạnh giọng hỏi.

"LÀ NGƯƠI SAO."

Chu Bạch nghe vậy cả người căng cứng,lắc đầu lia lịa.

"Không, không, không không phải phải ta,ta chỉ vô tình trên người ngài thôi,ta lúc trên đảo không là trên người ngài còn đang b·ị t·ruy s·át,tuyệt đối không phải ta làm,ta có thể thề."

"KHÔNG CẦN THỀ,NGƯƠI ĐÃ NHÌN THẤY THỨ KHÔNG NÊN THẤY,CHẾT ĐI."

Nó giơ chân lên,trực tiếp đạp xuống.

Giọng nói của nó to khiến Chu Bạch tai đều ù,nhưng hắn vẫn nghe được Sơn Hải Quy muốn g·iết hắn.

Thì không nói nhiều nữa,nói lại vô dụng,nó bây giờ chính là muốn g·iết người hả giận,giải thích được mới lạ.

Chu Bạch cố gắng đứng dậy,né tránh cái chân khổng lồ như núi của Sơn Hải Quỷ đạp xuống.

"BÙM ĐÔNG,ÀO ÀO."

Bàn chân của nó dẫm xuống,mặt biển như thả vào quả bom đồng dạng,mấy trăm cột nước nổ bắn lên trời,đại địa dưới nước nứt ra thành những khẽ rãnh như mạng nhện,tất cả nước trong bắn kính 10 mét xung quanh bị đạp bay,tạo thành một cái hố nước,lấy Sơn Hải Quy ở trung tâm,tạo thành từng đợt sóng cao vô cùng,bắn ra tứ phía.

"Khụ, phụt,con mẹ nó,đây là lần thứ mấy ta phun máu rồi,nếu không phải có kỹ năng giúp nhiều nhiều máu hơn,ta đều c·hết vì thiếu máu rồi."

"Tủm."

Chu Bạch rơi xuống nước lần nữa,hắn trồi lên,trôi lềnh bềnh trên nước.

[Mẹ nó ta rốt cuộc mắc vận đen tám đời gì,mà chỉ ăn chực một bữa cơm,mà sắp phải bồi mạng vào đây nếu ta c·hết ở đây,thì đây chính là c·ái c·hết nhảm cứt nhất của xuyên không giả nha haiz.]

Chu Bạch thở dài trong lòng.

"Ồ,VẪN CHƯA CHẾT SAO."

Sơn Hải Quy hơi ngạc nhiên nói,nhưng nó cũng không quan tâm nhiều lắm,lại dơ chân lên đạp về phía Chu Bạch,vừa rồi Chu Bạch đoán đúng ý nó,nó căn bản chính là g·iết người hả giận,Chu Bạch có làm gì nó hay không cũng không đáng kể,g·iết trước chính là.



"VÚT Ù Ù."

Thấy bàn chân to như thái sơn đè xuống,Chu Bạch lại nằm bất động,hắn không phải không muốn né,mà bởi vì hắn thật không động đậy,được nữa rồi,hắn trải qua 3 lần b·ị t·hương lên tục,từ hút vào đảo,t·ruy s·át,bị dẫm,bây giờ hắn còn sống đã là kì tích của tạo hóa rồi .

"Haiz"

Hắn lại thở dài,hắn không định nằm chờ c·hết,có lẽ còn cách.

"BÙM,ĐÔNG,ÀO ÀO."

Nhưng không chờ hắn suy nghĩ,bàn chân kia đã đạp xuống,nhưng là ngay lúc Chu Bạch nghĩ mình phải c·hết lúc.

"Vù,vù,vèo."

Một bóng xanh nhảy ra,tốc độ nhanh khủng kh·iếp,hắn căn bản chưa kịp nhìn thấy bóng xanh thì đã bị nó khiêng lên,chạy xa khỏi công kích của Sơn Hải Quy.

Sóng biển lại chập chờn đại dương một góc run rẩy lợi hại.

Nhưng xa xa nơi trung tâm chấn động Sơn Hải Quy.

lần này,Chu Bạch không b·ị t·hương,hắn ngước nhìn lên người đang khiêng hắn.

Tóc dài xanh như đại dương dưới chân,mắt màu bạch ngân thân thể mảnh mai,mặc một bộ áo đen,khuôn mặt tinh xảo mê đắm chúng sinh.

"Linh Mộng."

Đúng bóng xanh đã cứu hắn lại là Linh Mộng.

"Ngươi sao ngươi sử dụng được tu vi rồi,không phải ngươi còn b·ị t·hương sao."

Linh Mộng khoác hắn lên vai,biểu cảm vẫn như trước,nhí nhố cười.

"Hi hi,đúng là ta b·ị t·hương nặng chút nha,nhưng là ta quên nói với ngươi,ta tuy không có trị liệu thiên phú,nhưng ta từ nhỏ lại có sức hồi phục nhanh vô cùng nha."

Chu Bạch nghe vậy,mặt đều đen hỏi.

"Vậy ngươi khỏi thương thế từ khi nào."

Linh Mộng không chút xấu hổ trả lời.

"Ngay từ lúc ngươi cõng ta đi trên sa mạc,ta liền không sai biệt lắm khỏi hắn rồi."

Chu Bạch thấy nàng trả lời như vậy,nghiến răng ken két hỏi.

"Vậy tức là,ngươi đã khỏi thương thế từ lâu,nhưng là ngươi vẫn bắt ta cõng ngươi,vác ngươi kể cả lúc b·ị t·ruy s·át."

Linh Mộng nghe vậy hơi ngượng ngùng,cúi đầu cười .

"Hi Hi,không phải ngươi cũng không bị gì,sao."

Chu Bạch nghe vậy điên tiết hét.

"HI HI MẸ NGƯƠI,NGƯƠI NÓI BỘ DẠNG NỬA SỐNG NỬA CHẾT NÀY CỦA TA LÀ KHÔNG BỊ GÌ,KHÔNG BỊ GÌ CÁI @#$."

Linh Mộng lại không dám cãi,chỉ đành ngật ngật đầu,cúi đầu hối lỗi,còn nàng có thật hối lỗi không không ai biết.

Chu Bạch lúc này cũng bừng tỉnh đãi ngộ.

[Thả nào trên đảo nàng chưa từng sợ hãi,hay là bối rối,hóa ra là tu vi nàng còn ở,sợ cái rắm.]



Mà lúc này Sơn Hải Quy nhìn xung quanh,không thấy Chu Bạch,tưởng hắn c·hết rồi,liền không quan tâm nữa,nó lại tìm thấy mấy người của Vô Diện Lâu,liền bắt đầu dáng cơn thịnh nộ xuống đại dương.

"Phòng thủ,mau phòng thủ,nó tới rồi."

"ĐÙNG,ÀO,ÀO."

"A A A,NH N LOẠI TA MUỐN GIẾT CÁC NGƯƠI."

Lần này,Sơn Hải Quy không có nghiền ép,mà b·ị đ·ánh có đi có về.

thế là một trận chiến kinh thiên động hải diễn ra.

Mà Chu Bạch đang mắng Linh Mộng thì đột nhiên.

"Phộc."

Một bãi huyết bị phun ra.

Lần này không phải Chu Bạch mà là Linh Mộng,hắn thấy vậy,vội vàng quan tâm dò hỏi.

"Sao rồi,tại sao lại b·ị t·hương nữa."

Linh Mộng lắc đầu,khoát khoát tay cười.

"Không sao,chỉ là vừa rồi cứu ngươi quá vội,nên phải lĩnh cả đòn của con rùa già kia,nên lại b·ị t·hương tiếp rồi."

Chu Bạch nghe vậy,cau mày.

"Vậy có b·ị t·hương nặng lắm sao."

Linh Mộng cười nhẹ,mừng thầm.

[Thành công,vậy là không bị mắng,ta quả là thiên tài.]

"Không nặng,ta chỉ cần vài ngày là khôi phục được thôi."

Chu Bạch nhíu mày,vẫn hơi không yên tâm,nhưng là lúc này,một cơn mê mang kéo đến,hắn đã sức tàn lực kiệt muốn ngất đi,nhưng trước khi ngất hắn phải nói một thứ rất quan trọng.

"Linh Mộng,ngươi nghe cho kĩ,ta b·ị t·hương rất nặng,sẽ lại ngất đi,ngươi Tuyệt, Đối,Không Được Chữa,Trị,Cho,Ta,mà đi tìm Quỷ Y tiên sinh,sống ở Hoa Anh đảo,nhớ tuyệt đối không được chữa cho. . ."

Chưa nói hết hắn liền ngất.

Linh Mộng thấy vậy,liền vội cõng hắn lên,sau đó nhìn về phía trận chiến,khiến sóng biển điên cuồng gợn sóng kia.

"Chỗ này không an toàn nữa rồi,haiz,vẫn là cõng Lưu Phi đi ra chỗ này rồi tính vậy."

Sau đó,nàng liền lấy ra một cái ván ngỗ,đứng lên đó,dùng linh lực làm lực đẩy,lướt về phía trước.

"Hửm,ta luôn cảm giác, mình quên chút gì thì phải."

. . . .

Một ốc đảo nhỏ gần đó

Hỏa Hỏa núp ở một cái ốc đảo,nhìn xa xa chiến đấu,liền rúc vào mai mình,không dám ra,chỉ có thể tìm xung quanh xem Linh Mộng cùng Chu Bạch ở đâu.

[Bọn họ sẽ không bỏ quên Hỏa Hỏa đi,không thể nào,ta là bạn thân của Linh Linh,là ân nhân của Phi Phi,họ tuyệt đối nhớ đón ta.]

Chu Hắc Chu Động,Chu tử cũng trốn ở đây,nhưng không thấy Hỏa Hỏa,mà nhìn về phía chiến đấu,suy tư.



Chu Hắc nói lên suy nghĩ trước.

"Các ngươi nói,nếu chúng ta ở đây chờ lâu một chút,có thể hay không trai cò đánh nhau,ngư ông đắc lợi."

Chu Động lắc đầu,phản bác.

"Không nói chắc được,coi như có thể lấy được chỗ tốt cũng không đến lượt chúng ta,bởi vì chúng ta sắp hết thời gian tồn tại rồi."

Chu Hắc nghe vậy,có chút tiếc nuối thở dài.

"Haiz nếu bản thể có thể ở đây thì tốt,có thể triệu hồi lại chúng ta."

Chu Tử đang suy nghĩ,nghe vậy,lại như bừng tỉnh,vỗ tay.

"Đúng các ngươi nói,chúng ta đều có kĩ năng của bản thể,vậy nếu như chúng ta dùng 《Phân Thân.》thì chuyện gì sẽ xảy ra,có hay không có thể kéo dài thời gian cho chúng ta."

Như được khai sáng,Chu Hắc cùng Chu Động đều vỗ tay.

Chu Hắc kích động nói.

"Đúng nha,ngươi quả là thiên tài vậy mà tìm ra bug to đùng như vậy,nếu thành công,chúng ta không phải muốn ở ngoài bao lâu thì ở sao."

Chu Động cũng nhảy cẫng lên.

"Như vậy chúng ta có thể thử, chờ bọn người kia,cùng con rùa già kia đánh nhau đến kiệt sức,sau đó là cơ hội chiếm tiện nghi rồi."

Chu Tử gật đầu,khuôn mặt kiêu ngạo,trong lòng nở hoa,nhưng mồm lại không thành thật.

"Nào có nào có,chúng ta tất cả đều có ưu thế riêng,ta chỉ hơi thông minh chút thôi,ha ha."

Chu Hắc cũng mặt tươi cười.

"chúng ta chuẩn bị lột da róc xương con rùa già đó đi là vừa ha ha ha."

Chu Động,cũng chống tay,cười theo.

"Chúng ta cũng chuẩn vị cắt @#$của nó đi là vừa."

Hai người Chu Hắc Tử.

[ . . . . . ]

cả hai cùng đậu đen rau muống nói.

"Nó làm tội tình gì,mà ngươi cứ nhằm vào @#$ của nó vậy."

Chu Đông,phất tay,hào khí nói.

"Đó là đồ của chúng ta không phải sao,có tên đàng hoàng,đã là đồ của chúng ta phải lấy bằng được."

Sau đó,Chu Động giẫm lên một hòn đá,ngẩng mặt lên trời thề hùng hồn.

"Thiên tài địa bảo có thể không cần,nhưng chỉ cần có cơ hội, @#$ của nó phải bị ta chặt ra."

Chu hắc,chu tử.

[. . . . ]

[Con rùa già này @#$ có vẻ như đã vào tầm ngắm của Chu Động rồi,cầu cho nó bị cắt sẽ không quá đau.]

Hai bọn họ cầu phục thật tâm cho Sơn Hải Quy.

《Cầu Hoa Tươi.》