Chương 61: đồng quy vu tận
Chương 61
Thiên hải giới đông hải.
Linh Mộng cõng theo Chu Bạch lướt trên mặt biển,Bộn ba trên đại dương mênh mông.
"Hừm,thật nhàm chán,đi hơn 1 ngày rồi vẫn chưa thấy đất liên đâu,Lưu Phi lại đang ngất,không có ai nói chuyện thật đúng là chán,nếu Hỏa. ."
Linh Mộng đột nhiên sững lại.
"Đúng Hỏa Hỏa đâu."
Nàng cuối cùng cũng nhớ ra mình quên cái gì rồi,đó là bạn ( thân nhất ) của nàng Hỏa Hỏa,không thấy.
[Bây giờ quay lại còn kịp sao.]
Nàng tự hỏi.
[Mà,chắc không sao đâu,lão rùa già cũng không thể làm hai đồng loại chứ,ta cứ để nó ở đó có khi lại là cơ duyên thì sao.]
Tự hỏi,tự trả lời,không cần 3 giây,không suy nghĩ nhiều,nàng ném luôn người bạn chí cốt .
Sau đó nàng tiếp tục lên đường,lướt trên tấm gỗ,mặt biển nàng đi qua có một dải đường,như tấm lụa,nàng trên mặt nước như một vi tiên nữ dạo chơi.
Dưới nước có những con cá nhảy lên,đi theo nàng,có mấy con như cá heo,nhưng lại có giáp xác của con trùng,hiện lên đủ màu sắc.
. . . . . .
Đến trời tối hôm đó,Linh Mộng cuối cùng cũng tìm được một hòn đảo,tuy không lớn,nhưng như vậy là đủ để nghỉ lại rồi.
"Đến rồi."
Nàng cập bến bờ biển,duỗi vai mệt mỏi,để lại tấm gỗ,cõng theo Chu Bạch đi lên bờ.
Chân ngọc trắng nõn,không mang theo giầy,để lộ ra gót sen hồng,nàng bước đi trên cát,tiến vào một ngôi làng trài nhỏ.
Ngôi làng khá nghèo nàn,rách nát,tất cả là nhà lá,nhà tranh,nhưng cũng không hoàn chỉnh,mà bị hỏng ở đủ nơi,thậm chí có thủng mái,nhưng lại không thấy ai sửa lại,nếu không phải nơi này có người sống,ban đầu mới bước vào,nàng còn tưởng rằng là một ngôi làng đã bị bỏ hoang.
Trên đường nàng đi vào,đều khiến, nam, nữ,già trẻ phải nghé mắt,nhưng lại không ai tới bắt chuyện,mà nhìn nàng ánh mắt đều là sợ hãi,Linh Mộng không quan tâm lắm,liền muốn tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Nàng đã có chỗ nhằm tới,chính là tại một khu rừng nhỏ trước mặt,nhưng khi nàng đinh bước vào,thì đàng sau chuyền đến thanh âm.
"Chính là ả ta,nàng giống hệt phù thủy biển cả,mái tóc xanh của đại dương,g·iết nàng."
Một cái răng hô thân hình gầy nhom,tên dân làng,dẫn theo một mấy cái tráng hán,đều cầm giáo mác để chống hải tặc chỉ vào nàng,tên răng hô,chỉ vào Linh Mộng quát to.
"Ừm,lại quên che mái tóc lại rồi."
Nàng hơi nhíu mày khó chịu,nhưng vẫn quay người nói với một chất giọng khác thường ngày lạc quan,mà mang theo u ám,có chút chán nghét.
"Nếu ta nói ta không liên quan đến hội phù thủy biển, các ngươi tin sao."
Những người này căn bản không nghe nàng nói,thấy nàng vừa quay ra,liền chủ động t·ấn c·ông,tất cả có 10 người,đều có khí tức trúc cơ.
Nhưng đối mặt với so ngang Hợp đạo Linh Mộng mà nói,bọn họ chính là sâu kiến,Linh Mộng cánh tay khẽ chuyển,uy áp ép xuống.
"Bịp bịp bịp,bịp. . ."
Mấy tên ngu ngốc bị đè xuống đất,thịt nát tương,kể cả tên răng hô.
Linh Mộng nhìn mấy cái xác,lại không có chút ba động,nhìn hướng ngôi làng,suy nghĩ một chút,cuối cùng không ra tay,mà chỉ lạng lẽ rời khỏi đảo,tìm hòn đảo mới.
Cũng may, ở ngần đó không xa có một hòn đảo khác,lần này,nàng đi rất cẩn thận,đi vào đảo mà không để người dân chú ý,tóc đã bị đổi thành màu đen,mắt cũng vậy.
Nàng tìm một cánh rừng nhỏ,điều khiển những cây cối kết thành một căn nhà trên cây,sau đó nhảy lên,đặt Chu Bạch xuống,nhìn khuân mặt nhỏ nhắn đang ngủ của hắn,sau đó hơi đờ người một lúc hai tay chống càm,không biết suy nghĩ gì.
"ta có nên thử chữa bệnh cho hắn không ta."
Chu Bạch thân thể hơi rung lên,lông tơ dựng đứng,không phải hắn đã thức dậy,chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể thôi.
"Nhưng là trước khi hắn ngất,đã nói,không được chữa cho hắn,phải đến chỗ cái gì ta đúng Quỷ Y tiên sinh gì đó,cho hắn chữa,vẫn là thôi đi,đi nghỉ chút vậy,mai đi hỏi chút Hoa Anh đảo ở đâu vậy."
Nghe vậy thân thể Chu Bạch lại thả lỏng,Linh Mộng không chú ý điểm này,mà chỉ ngáp dài một cái,rồi đi vào phòng vừa xây của mình,nhắm mắt ngủ.
. . . .
Mấy hôm sau Chu Bạch đã tỉnh,không phải nói là Chu Xích cùng Chu Bạch đều tỉnh.
"Ngươi có cút ra khỏi cơ thể ta không thì bảo,《phân.. . "
"Đừng Hòng."
"Bụp."
Chu Bạch đang đinh thi triển phân thân,thì Chu Xích đã ngăn hắn trước,cho hắn một đấm.
"Ngươi dám đánh ta,thật mẹ nó chán sống sao."
Chu Bạch lấy ra một cái trảo,tự đập vào đầu.
"đông."
"Bụp."
"Đau con mẹ nó,bản thể,ngươi muốn chơi phải không,ta chiều tất ."
Chu Xích ngào lên,đánh vào mặt mình.
"bụp bụp,bụp."
Chu Bạch b·ị đ·ánh cho tối tăm mặt mày,đang lúc Chu Xích thắng thế,Chu Bạch đột nhiên hét.
"Đây là ngươi tự tìm đó,xem sát chiêu đây."
Chu Bạch cầm trảo,đập thẳng vào háng.
"Bụp,hự."
"Khụ khụ."
Chu Bạch cơ thể khom người,ôm háng,mông trổng lên trời,mặt ụp xuống sàn,mồm há rộng.
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽"Ô,Ô,Ô,bản thể ngươi điên rồi,lại dám dùng chiêu đồng quy vu tận này,đáng sao."
"Ha ha,khụ khụ,đáng,đây là uy nghiêm của một bản thể phải có,khụ khụ,ngươi có cút khỏi cơ thể ta không."
Chu Bạch vừa cười lại vừa khóc ho khan,khom người ôm háng.
Linh Mộng ở bên cạnh xem từ đầu cuối quá trình.
[. . . . . ]
[Hắn có phải hay không,não bị trấn điên rồi,tự hại mình vui vậy sao.]
Chu Xích thấy bản thể như thế điên cuồng,cũng tuyệt không túng ngào thét .
"Ngươi đã muốn chơi,vậy thì chơi đến cùng đi,xem ai thua."
"Khoan. . ."ヾ(゚д゚)ノ゛
Chu Xích một nắm đấm vào hánh.
"Bụp."
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽ "Ự Ô Ô Ô Ô thốn quá,con mẹ nó,khụ khụ,ngươi Chu Xích ngươi dám làm thật."
Chu Bạch ho khan liên tục,thốn đến tận rốn ôm háng.
"Ha ha,khụ, ô,ô,ô,đây là uy nghiêm của đội trưởng,ngươi phó đội trưởng còn dám trái sao khụ khụ ."
Chu Bạch ngẩng đâu,không khuất phục,gào thét.
"Ngươi c·hết cho ta."
"BỤP"
Chu Xích,Chu Bạch,cùng ngào thảm.
༼;´༎ຶ ༎ຶ༽ "Ự Ô Ô Ô Ô Ô THỐN THỐN THỐN."
Linh Mộng.
[. . . . . .]
Chu Xích ngào thảm hét lên.
"Hôm nay ta liều với ngươi,chỉ có một kẻ được sống."
Chu Bạch cũng hét theo.
"Đúng ý ta."
Sau đó hai bên tay của hắn,một bên cầm trảo,một bên dùng nắm đấm,đánh thẳng xuống háng.
"BỤP, BỤP."
"Ự Ô Ô Ô Ô THỐN THỐN THỐN."
sau đó thân thể Chu Bạch xùi bọt mép,cả Chu Xích cùng Chu Bạch đều đau ngất đi,đồng quy vô tận.
Linh Mộng.
[ . . . . .]
[Vẫn là mau tìm y sĩ giúp hắn đi,nếu không hắn tiếp tục tự mình hại mình như vậy,chắc sẽ đoạn tử tuyệt tôn mất.]
. . . .
Hôm sau Chu Bạch Chu Xích giảng hòa,chấp nhận một thể song hồn,ngưng chiến,không có cách,sau trận chiến hôm qua,đã đển lại thương đau quá nhiều rồi,bọn hắn chỉ có thể thỏa hiệp.
Mà bọn hắn sau hai ngày Linh Mộng tìm kiếm,đã tìm tới Hoa Anh đảo rồi,chỉ là nó có chút phiền phức nhỏ.
《Cầu hoa tươi.》