Chương 59 khắc trụ.
Chương 59
Linh Mộng cưỡi trên cổ hắn cười hì hì cổ vũ.
"Cố lên Lưu Phi cố lên."
Chu Bạch đều phụt máu,thiếu máu đến mặt đều trắng xám,nghe vậy mặt liền chuyển đỏ máu dồn lên não hét.
"CON BÀ NGƯƠI CÂM MIỆNG,NGƯƠI CÁI NÀY PHẾ CẤP DƯỚI,RÕ RÀNG TA VỚI LÀ CẤP TRÊN TẠI SAO PHẢI HẦU NGƯƠI,VỚI CẢ."
Hắn nhìn quay ra sau hét lên.
"CÁC NGƯƠI CON MẸ NÓ SAO KHÔNG PHI TRÚNG NÀNG,SAO TOÀN HƯỚNG TA NÉM, CÁI @#$."
"Phộc,phộc."
. . . . . .
Mà lúc này,ngay tại Chu Bạch b·ị t·ruy s·át,Chu Hắc,Chu Động,Chu Tử,khi được thả ra,đi lanh quanh,đã tìm thấy một thứ kì lạ trên đảo,họ đang nhìn một cái cột trụ vô cùng to lớn cúi suy tư.
Chu Động,nhìn lên cái cột trụ,sau đó hướng hai cái khác mình đưa ra ý kiến.
"Các ngươi cảm thấy, chúng ta nên làm gì với cái cột trụ này."
Chu Tử nhìn hắn sau đó nói.
"Đương nhiên là nhổ lên nha,đây chắc chắn là bảo bối,nhìn nó không phải rất giống, như ý kim cô bổng của đại thánh sao."
Chu Động lại lắc đầu,không đồng ý.
"Không được,một cái cột giữa sa mạc,nhìn thế nào cũng thấy nó nguy hiểm,còn nữa ta đến trước, cũng đã thử nhổ rồi,không làm được."
Chu tử.
[. . . .]
"Ngươi còn thật sự thử luôn."
Chu Hắc nhìn chút cái cột trụ chọc trời.
"Vậy phải làm sao,cũng không thể để người khác đến lấy chứ,nhỡ đâu thật là bảo vật thì sao."
Chu Động ra ý kiến.
"Nếu không Chặt đứt nó đi thế nào."
"Bác bỏ,như vậy có thể làm bảo vật hỏng mất."
Cả hai người khác lắc đầu.
Chu tử đầu hơi truyển,vỗ tay.
"Có,có cách hay."
Chu Hắc cùng Chu Động nhìn hắn hỏi.
"Cách gì,nói ra xem."
Chu Tử dùng ngón tay ngõ ngõ thái dương,giảng giải một cánh kiêu ngạo.
"Cái này đơn giản nha,các ngươi có nhớ mấy cái cao thủ võ lâm,đặc biệt dùng kiếm,thường sẽ khắc một số chữ cái lên núi đá sao,chúng ta dùng cách này,khắc lên tên mình,cho thấy vật này đã có chủ,về sau có sức mạnh,lại đến đây lấy."
Chu Động phản bác.
"Điều này sao có thể,ngươi tưởng đây là chó giành địa bàn sao,ngươi tiểu vào đâu đó là của ngươi,mơ sao."
Chu Tử lại không hề nao núng,nói giọng chắc cú.
"Sai sai,ngươi nghĩ sai Chu Động,ngươi thử nghĩ xem,nếu chúng ta mới đến đây,khi thấy cột đá ở trên có khắc chữ hoặc tên,phản ứng đầu tiên là gì."
Chu Động hơi tưởng tượng một chút,sau đó bừng tỉnh đãi ngộ .
"lúc đó ta sẽ nghĩ,ở đây là nơi có cao nhân,ở một nơi như thế này,lại có một cột đá khác tên người,chỉ có thể là cao nhân."
Chu Tử gật đầu.
"Đúng chính là vậy,vì thế,chúng ta chỉ cần đánh dấu chủ quyền đầy đủ hùng hồn,thì sẽ không ai dám mạo hiểm lấy thử,ai lại đi mạo hiểm lấy đi món đồ không biết giá trị,rồi đắc tội với một vị cao nhân không biết mạnh bao nhiêu."
Chu Động nghe vậy,chắp tay.
"Bái phục,bái phục,quả không hổ là ta,lại có thể nghĩ thâm sau như vậy,bái phục."
Chu Tử.
[. . . . ]
"Ta phát hiện,mặt ngươi rất dày nha,không kém bản thể tí nào."
Chu Hắc cắt ngang họ,ra ý kiến.
"Được rồi,vậy ai khắc đây,cho đủ hùng hồn,vừa văn ở chỗ ta có một thanh 《kiếm khắc tự》móc được ở chỗ bản thể,chuyên dùng cho việc thế này đây,nhưng chỉ khắc được tự,chứ c·hém n·gười không lên sát thương."
"Bản thể quả là vạn năng nha,nhưng chỉ là toàn mấy năng lực phế thôi."
Chu tử cảm khái.
Chu Tử cùng Chu Động nhìn Chu Hắc cùng đồng thanh.
"Đương nhiên là chọn ngươi rồi,còn phải chọn sao."
Chu Hắc sững lại,hắn đúng là muốn khắc,dù sao cũng là mộng tưởng tuổi thơ nha,nhưng không ngờ lại bị chọn đột ngột như vậy,hắn khiến hắn tò mò.
"Tại sao lại là ta."
"Bởi vì màu đen rất ngầu nha,rất có tố chất tà ác,bóng đêm,phản phái,đầy đủ hùng hồn."
Cả hai đồng thanh,bọn họ cùng quan điểm.
Chu Hắc nghe vậy,cũng gật đầu đồng ý,sau đó không câu giờ,tạo dáng,tay cầm một thanh hắc kiếm,trên lưỡi liếm khắc chữ (TỰ)để ở sau lưng từ từ bước đến cột trụ.
Sau đó,hắn tiếu sái nhảy lên,trên cao,cái cột trụ này phải rộng 150 mét,chiều cao 300 mét có thừa,hắt nhảy đến đỉnh,nhìn xuống dưới mây trôi,tiêu sái nhảy xuống khác lên cột trụ mấy dòng thơ mồm ngâm thơ theo.
"Triệu khách mạn hồ anh,
Ngô câu sương tuyết minh.
Ngân an chiếu bạch mã,
Táp đạp như lưu tinh.
Thập bộ sát nhất nhân,
Thiên lý bất lưu hành.
Sự liễu phất y khứ,
Thâm tàng thân dữ danh.
Nhàn quá Tín Lăng ẩm,
Thoát kiếm tất tiền hoành.
Tương chích đạm Chu Hợi,
Trì thương khuyến Hầu Doanh.
Tam bôi thổ nhiên nặc,
Ngũ nhạc đảo vi khinh.
Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu,
Ý khí tố nghê sinh.
Cứu Triệu huy kim chuỳ,
Hàm Đan tiên chấn kinh.
Thiên thu nhị tráng sĩ,
Huyên hách Đại Lương thành.
Túng tử hiệp cốt hương,
Bất tàm thế thượng anh.
Thuỳ năng thư các hạ,
Bạch thủ Thái huyền kinh."
Bảo Vật Của Bổn Tôn Chu Bạch
Cái cột trụ to đùng bị phủ kín văn tự,Chu Hắc tiếu sai thu kiếm ra đằng sau,quay người.
"Ba ba ba,ba,tiếu sái,đẹp trai quá đẹp trai,nhưng tại sao lại là tên bản thể."
Chu Tử Chu Động,vỗ tay liên tục khen.
Sau đó,mắt đất rung lên.
"Ồ Ồ A A A A A A. . . . "
Tiếng kêu to lớn,thảm thiết như của một loài thượng cổ hung thú tỉnh dậy.
"ĐÔNG ĐÔNG ĐÔNG.. . ."
cả hòn đảo rung lên dữ dội,nó bắt đầu nghiêng sang trái,như là muốn lật ngửa ra.
"Đây là chuyện gì."
Trong tầng lâu thứ 9,tất cả người hoảng loạn kêu lên.
Giáo quan gầy hỏi mấy cái bóng,bên ngoài tình hình.
"Bên ngoài có chuyện gì xảy ra."
Cái bóng không mở miệng,mà truyền thẳng hình ảnh mình thấy,cho hắn.
Trong hình ảnh,cả tòa đảo như có sự sống,liên tục rung lên,trập trùng như đang thở,tên giáo quan thấy vậy mặt bình tĩnh trời sập cũng không đổi,bây giờ lại trắng bệch.
Thấy vậy cả phòng nhìn hắn,vội vàng hỏi.
"Đại nhân đây rốt chuyện gì xảy ra."
Nhưng giáo quan gầy không trả lời,mà chỉ lẩm bẩm.
"Chẳng lẽ truyền thuyết là thật,thiên hải giới chưa từng có đất liền,những thứ được gọi là (đảo )thực chất chỉ là những con Hung Thú khổng lồ ngủ say."
. . . . .
Chu Bạch bị bọn người t·ruy s·át,đột nhiên đ·ộng đ·ất,mấy người kia vừa bị đ·ộng đ·ất phân tâm,hắn liền không chờ đợi,trực tiếp trốn hết tốc lực,chạy lai về phía rùa biển đợi sẵn,nó đáng lẽ ra phải ở gần tháp cao,nhưng thấy Chu Bạch ra ngoài,thì lại đi theo,hắn b·ị t·ruy s·át thì nó chỉ xa đi theo.
Chu Bạch vừa bắt được nó.
Thì hòn đảo lật lại,hắn bị hất lên,rơi tự do.
Mà lúc này,hòn đảo lật lại,một cái khổng lồ,to đến 500 mét đầu con rùa nhô lên trên mặt nước.
" A A A A GÀO A A.. . . ."
Nó ngẩng đầu rống to,thân thể nó bị trồi trên mặt nước,đứng dậy.
Nó vừa đứng dậy,cả vùng biển bị thân thể nó che lại,không thấy ánh sáng,bốn cái cột trụ chân đứng lên,mang đến đại dương gợn sóng,hóa thành s·óng t·hần.
Bị rơi xuống nước biển, xung quanh không còn kẻ địch Chu Bạch nhìn thấy vậy,liền ngước nhìn lên,sau đó,hắn thấy được 5 cái cột trụ,đúng là 5,bốn cái rất lớn,một cái nhỏ hơn nhưng lại khác lạ nhất,bởi trên cột trụ,có chữ,không đúng là thơ,mà để hắn mộng bức là,trên lại có nghi .
[Bảo Vật Của Bổ Tôn Chu Bạch.]
Chu Bạch.
[ . . . . . ]
Sơn Hải Quy giận dữ hét vang vọng hư không.
"LÀ AI Đ M @#$ CỦA LÃO TỬ."
Sau đó nó nhìn về #$% của mình nhìn thấy thơ trên đó cùng tên lúc,liền đứng hình,thử tưởng tượng,ngươi vừa đi ngủ,ngủ dậy thấy thằng ất ơ nào đó khắc thơ lên @#$ của ngươi sẽ là cảm nhận gì,nó bây giờ chính là tình huống như vậy,não nó đứng máy rồi.
Chu Bạch nhìn thấy đầu nó ở,mắt nhìn đến, cũng đứng hình.
[. . . .]
Hai đôi mắt nhìn nhau,không nói một lời.
. . . . . . . .
Mà ở xa xa,đang ở trên một tấm gỗ Chu Tử,Chu Hắc,Chu Động.
[. . . . ]
Chu Hắc nhìn sơn hải quy rung động nói.
"Ta ta,ta vậy mà vừa khắc thơ vào @#$ nó ."
Chu Động gật đầu nhìn sơn hải quy nói.
"thả nào khó nhổ như vậy,thì ra là @#$Ta lại từng cố nhổ @#$ của nó ta còn muốn chém đứt thứ đó nữa chứ,nếu làm được thật sự là một thành tựu lớn nha.."
Chu Tử nghe vậy mặt đều đen.
"NGƯƠI MẸ NÓ NGHIÊM TÚC ĐI,CHÚNG TA GÂY HỌA RỒI ĐÓ BẢN THỂ CÒN TRÊN ĐẢO ĐÓ."
《U Chắc Đau Lắm.》