Chương 57 giả mạo.
Chương 57
Một nơi nào đó trên đảo âm u.
Một tòa tháp cao,nhìn từ bên ngoài,nó cao tới 9 tầng lâu,cổ kính,được xây bằng gạch lát,ngói đỏ,lại đột nhiên xuất hiện ở hòn đảo c·hết này.
Mà lúc này,ở tầng lầu cao nhất.
Ở đây được thắp sáng ánh đèn bằng linh thạch,xung quanh có những cột trụ điêu khắc lấy những hình thù kỳ quái,như quỷ mất đầu,rồng không đuôi,và một bức hình của một con người không có mặt.
Trong tầng lâu,có một cái bàn tròn to lớn chất đầy thức ăn rượu thịt,nhưng lại không ai dám ăn,xung quanh có 18 người ngồi đầy,tất cả đeo trên mặt là một cái mặt nạ trắng bao toàn mặt,thân mặc áo bào đen.
Mà lúc này,một người có chiếc mặt trắng đặc biệt hơn người khác một chút,vì nó được đánh số 10 trên trán,mở miệng nói.
"Tất cả có mặt hết chưa."
Một người khác trả lời nhanh chóng.
"Thưa địa sát giáo quan,vẫn còn có người chưa tới, gồm nhân sát đệ lục,và nhân sát đệ bát,chưa tới,mong giáo quan thứ tội,có lẽ hộ đang đến rồi."
Người kia không hề giận dữ,chỉ gật đầu bình tĩnh thanh âm sau mặt nạ phát ra.
"15 phút nữa phải có mặt đầy đủ."
Mấy người ở đây nghe vậy,toát mồ hôi lạnh,tuy vị đại nhân này không giận dữ,nhưng như vậy còn đáng sợ hơn,hắn đã nói 15 phút phải có mặt đầy đủ,nếu không có mặt đầy đủ,thì tất cả người ở đây chắc chắn phải c·hết để bù tội.
. . . . .
Mà lúc này,Chu Bạch đang nằm trên xe tuyết.
Xe phi trên sa mạc nhanh chóng vô cùng,mà 8 phân thân thì đang thở không ra hơi,nhưng không dám dừng lại.
Chu Bạch đã ở trên cái đảo này hơn một ngày,hắn cùng Linh Mộng không biết gì về hòn đảo c·hết này nó lớn nhỏ bao nhiêu ở đâu,có người sống không,đều mù tịt,hắn chỉ có thể bảo phân thân phi thẳng về phía trước,tới được đâu thì tới,dù sao cũng không phải hắn tốn sức.
Mà khi hắn thử mở mắt ra,thì đập vào mắt hắn là một cái tòa tháp cao 9 tầng không nhìn thấy không được,giữa nơi đến cây cỏ cũng không có,tòa tháp này quá bắt mắt.
Chu Bạch vội ngồi,chăm chú nhìn tòa tháp kia.
"Sao vậy,đột nhiên ngươi ngồi dậy làm ta giật cả mình."
Linh Mộng duỗi vai mệt mỏi ngáp,hỏi chu bạch.
Chu Bạch nghiêm túc giọng hơi trầm nói.
"Đằng trước có một tòa tháp."
"Đâu đâu,cuối cùng cũng có vật gì mới nha,cả ngày nay xung quanh toàn cát với cát,chán c·hết đi được."
Linh Mộng lật tức hết mệt mỏi,trở lại trạng thái năng động tìm kiếm xung quanh,sau đó nhìn thấy toàn tháp kia,liền nhìn về phía Chu Bạch hỏi ý kiến.
"Lưu Phi,ở đây có tháp tức có người nha,muốn không xin ở nhờ một hôm nghỉ ngơi,ta đi đường cả ngày có chút mệt nhọc nha."
Chu Bạch khóe miệng co rút,có chút đậu đen rau muống hỏi.
"Ngươi thật sự đần hay giả vờ đần vậy,giữa cái đảo không khí c·hết chóc bốn phía,không một bóng cây bóng người,đột nhiên mọc lên cái tòa tháp,đây mẹ nó không khác gì viết, chỗ này là nơi nguy hiểm, có được không,ngươi lại còn muốn ngủ nhờ,ngươi muốn buổi đêm người ta lọc thịt ta ăn hay gì."
Linh Mộng lại phất phất tay,nói cái giọng như là dạy hắn .
"Ngươi suy nghĩ quá tăm tối rồi,nhỡ đâu đây là chỗ một vị cao nhân nào ẩn tu thì sao."
Chu Bạch không chút do dự đáp.
"Vậy chúng ta lại gần,c·hết càng sớm,người bình thường lại muốn ẩn tu liền chọn rừng sâu yên bình,nước trong nhà tranh,sống an nhàn,mà người lựa chọn ẩn tu ở chỗ như này chín thành không phải là người tốt."
Linh Mộng được hắn phản bác cho không thốt ra lời,nhưng lúc này.
"ọc,oc~"
Bụng Chu Bạch kêu lên,hắn lại đói rồi,do tu vi kém mới trúc cơ,nên hắn vẫn chưa thể ích cốc.
Chu Bạch sờ bụng,suy tư nhìn cái tháp.
[Muốn không,đi một chút,cũng không phải để ngủ nhờ cái gì,mà chính là đánh c·ướp chút đồ ăn rồi chạy,nếu không,ta không ăn đủ no,sức hồi phục sẽ yếu đi,như vậy sẽ rất nguy hiểm,mặc dù trong nhẫn có chút dược dịch chữa thương,cùng chút đồ ăn kì quái của hệ thống,nhưng những thứ đó căn bản không phải để ăn,ít nhất không phải cho người ăn linh tinh,sẽ c·hết người đấy."
"ĐỨNG LẠI,CÁC NGƯƠI LÀ AI."
Đang lúc Chu Bạch suy tư,một giọng quát to đánh vỡ suy nghĩ của hắn.
Chu Bạch nhìn lại,liền thấy 2 cái ăn mặc kì quái gia hỏa,cả hai đeo mặt nạ trắng,thân trùm áo đen,nhìn hắn chằm chằm,sát khí quanh thân,thủ sẵn tư thế có vẻ chỉ cần hắn nói sai,bọn người này liền muốn g·iết đến.
Chu Bạch cảm nhận một chút,khí thế của bọn họ chỉ bằng nguyên anh cảnh,hắn không biết hệ thống tu luyện của thế giới này,hắn cũng chưa hỏi Linh Mộng,hắn chỉ mới được biết,thế giới này nhiều nước ít đất,có một loại người tu luyện hải lực được gọi là hải tặc,hải tặc không chỉ để chỉ bọn họ là mấy t·ên c·ướp của g·iết người,mà còn để chỉ c·ướp đoạt sức mạnh của biển cả,làm mạnh tự thân,liền gọi là hải tặc,mà để tu luyện nhanh hơn,họ thường lênh đênh trên biển,để tu luyện,cùng với c·ướp đoạt cơ duyên trên hải dương,hoặc đánh g·iết hải tặc khác để kiếm tài nguyên tu luyện.
Hai tên kia nhìn thấy hắn vẫn chưa trả lời,đang định động thủ.
Chu Bạch nhìn thấy bọn họ muốn động thủ,liền không nghĩ nhiều,nhảy xuống xe quát.
"Giết."
8 con tuần lô. . .khụ không đúng,là 8 phân thân theo Chu Bạch lên tiếng,liền sử dụng 《Khai Quang Diệt nhãn》ánh sáng phát ra,sáng quách một vùng trời,Linh Mộng hơi nheo mắt lại,tuy 《Khai Quang Diệt nhãn》không có nhằm vào nàng,nhưng ánh sáng của nó vẫn khiến mắt nàng khó nhìn thẳng.
"A a a mắt ta,đây là cái gì.. ."
"Cạch,Cạch."
Chu Bạch lấy tay làm đao,ngưng tụ ý cảnh,gia tốc cơ thể nhanh đến mức hai người hai chưa kịp phản ứng,đã bị hắn đi ra phía sau,chặt gãy xương sống cổ.
"Bịp bịp."
Hai cái xác nằm ngay tại chỗ,không một giọt máu chảy ra,Chu Bạch vẫn là kiểu cũ cách chiến đấu,đánh nhanh,thắng nhanh,dù hắn b·ị t·hương,nhưng nguyên anh bình thường, không phải vấn đề với hắn.
Sau đó hắn cúi người lột hai cái xác áo đen,cùng với mặt nạ,rồi ném về phía Linh Mộng .
"Mặc vào đi,chuẩn bị đi chơi."
Linh Mộng tò mò gãi đầu.
"Làm gì,đi đâu cơ."
Chu Bạch nhìn nàng,cười cười.
"Đi ăn nhờ,ở đậu."
Linh Mộng nghe vậy cũng không hiểu lắm nhưng cũng ngoan ngoãn mặc đồ.
Nàng mặc xong Chu Bạch cũng mặc xong,hắn thu lai xe trượt tuyết rùa biển đang ngủ gật bị đập xuống đất,đau để nó tỉnh lại,sau đó.
"Uy 8 người các ngươi được tự do,trong mấy canh giờ còn lại muốn đi đâu thì đi,muốn làm gì thì làm,nhưng tránh xa chỗ bọn ta ra được không."
8 phân thân như được ân xá,hét lớn .
"Tốt."
Sau đó không cần Chu Bạch đuổi,8 cái phân thân đã chạy loạn,không thấy bóng dáng.
Chu Bạch không thèm để ý bọn hắn nhấc lên rùa biển sau đó nhìn Linh Mộng nói.
"Hai các ngươi tí nữa bất kể có việc gì,đều nghe ta sắp xếp,không được loạn động,nói chuyện rõ sao,nghe lời thì có chỗ ngủ nghỉ,cùng đồ ăn."
Rùa biển không hiểu lắm,nhưng cũng ngật ngật đầu,nó bị làm biển số xe cả ngày quá mệt rồi,muốn nghỉ ngơi.
Mà Linh Mộng cũng gật đầu,nàng bắt đầu hưng phấn lên,bởi vì nàng biết,sắp có trò vui để chơi rồi.
. . .
Chu Bạch dùng 《đại tiểu như ý》để làm thân hình mình trở nên to bằng tên vừa nãy,sau đó cùng Linh Mộng sát vai nhau,đi vào tháp cao.
Hai người vừa vào,liền có mấy cái bóng đen tiếp đón,chúng hình như không phải sinh vật sống,nó chỉ dơ tay,đón tiếp Chu Bạch hai người,sau đó đi trước,dẫn đường lên tầng chín.
Chu Bạch đỡ lấy Linh Mộng,cả hai cùng đi theo.
Sau đó,cái bóng đen đẩy cửa.
"Két."
Chu Bạch hai người bước vào,tất cả đều nhìn hai người,thấy họ đến,cả bọn thở phào,vừa kịp lúc.
Sau đó,cũng không ngươi đứng dậy trách cứ gì,vị kia cũng không nói gì bọn họ vẫn im lặng tốt hơn.
Chu Bạch cùng Linh Mộng tìm chỗ ngồi xuống .
Người đeo mặt nạ số 10 thấy đã đông đủ,liền bình tĩnh nói.
"Nếu đã đông đủ,vậy thì bắt đầu vào chuyện chính thôi,tất cả tháo mặt nạ,vừa ăn vừa nói."
Sau đó hắn cởi mặt nạ ra,hắn là một ngã ốm nhom trung niên,tóc bạc,ánh mắt luôn bình tĩnh như một vị, thượng vị giả.
Mà nhưng người khác cũng không nói nhiều,cơi mặt nạ ra.
Mà Chu Bạch thì gấp.
[Xong xong,bọn người này khốn thật đó,sao không theo kịch bản vậy,không phải loại này âm tà bí mật bàn việc đều không lộ mặt sao,ta bị phim truyền hình hại thảm mà.]
Nhưng Chu Bạch tay cũng nhanh chóng tháo mặt nạ,thấy hắn làm vậy,Linh Mộng làm theo.
[Không có cách nào khác,phải kéo chút thời gian thôi.]
Hắn đi vào không phải không có chuẩn bị,hắn để rùa biển ở ngoài,chỉ cần hắn vừa bị phát hiện,hắn liền sẽ cho rùa biển cho nổ cái tòa tháp này,ngây chú ý cho bọn người này,từ đó chạy thoát,rất đơn giản kế hoạch,nhưng tính khả thi khá cao.
《Cầu hoa tươi.》