Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Trọng Sinh : Bắt Đầu Với Hố Hệ Thống Mắt Ta Thành Đèn Pin

Chương 56 nên vui nên buồn.




Chương 56 nên vui ,nên buồn.

Chương 56

Thiên Hải giới,Đông Hải,

ở một hòn đảo khá to nào đó.

Ở trên hòn đảo này,nhìn xung quanh không thấy một chút cây cối,là một cái đảo c·hết,chỉ toàn cát,như sa mạc vậy,ở đây không khí âm u,cát cùng mặt đất đều là màu xanh rêu,trên trời lại có đám mây đen che phủ cả hòn đảo.

Mà lúc này,trên hòn đảo c·hết này,vậy mà có một bóng người,đang cõng một cái nhân khác,và đang kéo vài cái đồ vật sao lưng tạo ra mấy cái đường kẻ trên cát.

"Các người quả thật là mấy quả tạ mà,cả nghĩa đen đến nghĩa bóng phải nhờ ta gánh hộ,xém chút bị các ngươi chơi c·hết rồi."

Đang bị hắn buộc dây thừng,kéo lê trên cát,Chu Động phản bác.

"Nào có như ngươi nói hỏng bét như vậy,không phải chỉ là trôi dạt đến nơi kì là sao,ngươi đây cũng không phải lần đầu,quen thuộc liền tốt."

Chu Bạch nghe vậy,phẫn nộ thét.

"Quen cái #@$ta nếu không phải có thể chất hơn người,cùng 《siêu hồi phục》hộ thân,thì một cái trúc cơ kỳ như ta bị các ngươi hố đến như vậy,mà còn sống đến bây giờ con mẹ nó quá kì tích."

Chu Bạch hắn tức nổ phổi nói,mấy tên ngu khốn kh·iếp này,chơi quên trời làm bè vỡ ra từng mảnh,cả lũ đâm vào một hòn đảo, làm cho đảo chìm hẳn xuống biển,xong cả lũ đứa nào đứa nấy thương tật đầy mình,tên chó Chu Xích trực tiếp đi chầu trời,hắn vừa mới khỏi thương thế lại có thương thế mới,kém chút cũng lại đi chầu ông bà,Chu Động hắn thì tốt rồi,hắn là phân thân,thương nặng mấy đến lúc triệu hoán lại là khỏi ngay,nên hắn rất bình thản,vẫn còn rất muốn tìm c·hết.

"Thôi nào Lưu Phi,ngươi đừng cáu ngát như vậy nữa,cả đoạn đường này ngươi kêu ca đến ta cũng thấy mệt luôn đó,dù sao chơi không phải rất vui sao,hơi đau một chút nhưng rất kích thích nha,lần sau thử lại lần nữa đi."

Đang được Chu Bạch cõng,Linh Mộng cười cười vui vẻ,nàng thật thấy rất tốt chơi,thì ra đi ra khơi lại vui như vậy nha,lúc trước nàng lại không biết.

"Ngươi câm miệng,không ta ném ngươi xuống đó,vui vui cái đầu ngươi,ngươi nhìn xem, có chút đau của ngươi là cho ngươi muốn nằm liệt giường ít nhất 1 năm sao,ngươi thấy hai đồ đần kia làm việc ngu ngốc lại không ngăn cản lại còn mù tham gia,ngươi não có vấn đề sao."

"ngươi lúc trên bè cũng tham gia nha,hơn nữa chơi còn rất vui không phải sao."

Linh Mộng bị Chu Bạch mắng,có chút uy khuất,cúi đầu lẩm bẩm.

Đó không phải ta có được không,Chu Bạch nhả rãnh trong lòng,nhưng cũng không giả thích,chỉ tiếp tục dọa dẫm nàng.

"Ngươi còn nói thêm câu nữa, ta liền ném ngươi đi đó,tin không."

Linh Mộng phồng má, không nói nữa,cúi đầu ngoan ngoãn dựa lưng hắn,nhưng mặt lại một bộ,ta bị người bắt nạt một dạng.

Rùa biển nhìn chút Linh Mộng,lại nhìn Chu Bạch,liền có chút nghen tị dơ cái bảng gỗ đã bị gãy thành hai mảnh lên.

[_uy tại sao ta lại bị kéo lê đi,trong khi Linh Linh được cõng,ngươi quá không công bằng chứ,ta cũng muốn được cõng._]

Chu Bạch quay ra nhìn nó,mặt tràn đầy viết chữ khinh thường,cũng chế giễu.

"Ngươi nghĩ cái rắm ăn,ta cõng nàng bởi vì nàng xinh đẹp,ta cõng được lợi mà cõng ngươi còn rùa vừa xấu vừa béo nặng này ta không làm."

Rùa biển thấy hắn khinh thường mình,tức giận vô cùng,giơ bảng gỗ lên.

[_ngươi thiên vị nàng,không công bằng,phản đối._]



"Ta chính là thiên vị,ngươi ý kiến thì tự đứng dậy mà đi,nếu không ngậm miệng."

Rùa biển học Linh Mộng phồng má,cúi đầu uy khuất.

Chu Bạch mới không quan tâm nó,bây giờ hắn đang phải kéo mấy quả tạ này đi ra khỏi nơi quỷ quái này,nhìn một chút đã biết nơi này không an toàn tí nào.

Một canh giờ sau,Chu Bạch nằm thẳng xuống cát,thở hổn hển.

"Không được,tiếp tục kéo bằng sức người không phải cách."

Sau đó hắn nhìn đang ngủ chổng vó Chu Đổng,nghĩ nghĩ,đột nhiên đập tay,như bừng tỉnh.

"Đúng ta có cách rồi."

Sau đó dưới ánh mắt tò mò của Linh Mộng,Chu Bạch lấy ra một cái xe trượt tuyết gỗ,có sơn đỏ,nó giống hệt xe của ông già noel.

Linh Mộng hiếu kì nhìn nhìn tò mò hỏi.

"Đây là cái gì,có thể giúp chúng ta đi lại sao."

Chu Bạch gật đầu,trả lời.

"Đúng,nó sẽ là công cụ đi lại của chúng ta,bằng cách dùng sức kéo,thì nó có thể đi."

Linh Mộng nghe vậy kì quái nhìn hắn.

"Nhưng là ở hòn đảo c·hết này có thấy được con vật nào đâu,vậy không có động vật kéo,nó đi kiểu gì."

Chu Bạch cười,cười ta ác vô cùng.

"Ha ha, không cần lo,sức người không phải cũng kéo được sao."

Linh Mộng nghe vậy,rụt cổ lại,lắc đầu lia lịa.

"Ta nói trước,ta không có sức kéo đâu."

Chu Bạch nhìn nàng,mặt tươi như tết,nói một câu khó hiểu.

"Không cần ngươi kéo,ta tự kéo được rồi."

Sau đó,khi Linh Mộng còn chưa kịp hiểu,hắn nói tự kéo là sao,thì Chu Bạch đã làm một động tác kì lạ hơn.

Hắn đến trước người còn đang ngủ thẳng cẳng Chu Động,một dẫm.

"Bụp."

Chu Động tan biến.

Sau đó,Chu Bạch không chờ đợi,móc ra một đống hàng nóng,rồi thủ thế quát.



"《Phân thân》"

"Bum."

"Bum."

"Bum ."

"Bum,bum,bum,bum,bum."

~a

Lần này triệu hồi cả tám phân thân,xích,hoàng,lam,tố,hắc,tử,thanh,động.

"BÙM BÙM,TẠCH TẠCH TẠCH."

Tiếng nhạc chưa lên,Chu Bạch đã lấy hàng nóng xả liên tục.

"A thao,đánh lén, bản thể ngươi đánh lén."

"BÙM BÙM TẠCH TẠCH Ha ha ha,quá đã, chó phân thân,hưởng thụ sự phẫn nộ của ta đây."

. . . .

Một lúc sau.

Cả 8 cái phân thân nằm la liệt,Chu Bạch đến gần chúng,trực tiếp lấy ra 8 bộ quần áo cosplay tuần lộc,có cả sừng ra lệnh.

"không phải các ngươi thích cosplay sao,mặc vào,sau đó kéo xe trượt tuyết cho ta."

Chu Hắc quát lớn.

"Bản thể ngươi quá đán. . .TẠCH TẠCH TẠCH."

"Bụp."

Chu Hắc biến mất.

7 phân thân khác.

[. .. . .]

Chu Bạch mặt bình tĩnh cất súng 6 nòng của mình đi,sau đó.

"《Phân thân.》"

"Bùm."

Chu Hắc mặt mộng bức, lại bị triệu hồi ra.



7 phân thân khác nhìn Chu Hắn,cũng mộng bức.

[. . . . ]

Chu Bạch nhìn xuống các phân thân khác vẫn bình tĩnh ra chỉ lệnh.

"Mặc vào kéo xe,hoặc bị ta hành tới sống không bằng c·hết."

8 phân thân nhìn hắn,lại nhìn nhau,cả nhóm như cùng đồng lòng,ánh mắt kiên định,cùng nhau đứng lên,hướng tới chu Bạch nhìn lại,bọn họ cùng đứng dậy,đi tới trước mặt Chu Bạch.

Sau đó,cả bọn phân thân nhặt áo lên,mặc vào,đeo thêm cái sừng tuần lộc.



. . . .

"1. . 2 bước nhanh chân lên,1. . 2 nhanh nữa lên."

"Bùm tạch tạch."

"Đi mau lên,lền mề là b·ị b·ắn rõ chưa."

"Rõ." ×8

"To lên ta chưa nghe rõ lập lại."

"RÕ." ×8

trên sa mạc lúc này có một cái vô cùng kì quái hình ảnh,8 cái người giống y hệt nhau,mặc đồ tuần lộc kéo một cái trượt tuyết màu đỏ.

Chu Bạch thu súng nằm thảnh thơi trên xe,bên cạnh hắn Linh Mộng thấy hắn khác người thao tác, não đứng máy.

[Phân thân còn có thể dùng như vậy sao,đây là cái gì thiên tài ý nghĩ.]

Nàng đều thấy tam quan được khai sáng.

Rùa biển không được ở trên xe,nó bị thành xe trượt tuyết vật trang trí,ngắn ở đuôi xe,hai chân trước giữ cái biển gỗ,trên đó ghi biển số xe.

Chu Bạch nhìn nó,lại nhìn bọn phân thân,trong lòng có chút tự hào,dâng lên sung sướng.

[CUỐI CÙNG,SAU BAO NHIÊU LẦN BỊ HỐ,TA CŨNG LẬT BÀN,HA HA HA HA.]

Linh Mộng nhìn hắn vui sướng khuôn mặt, kì quái nói nhỏ.

"Tự h·ành h·ạ bản thân phân thân vui vậy sao.??"

Hệ thống.

[. . . .]

Nàng không biết nên vui cho Chu Bạch,hay nên buồn cho hắn nữa,một cái đường đường người xuyên không,trọng sinh giả,mang theo hệ thống,lại bị lăn lộn đến tình trạng,bị hố cho phát điên,bây giờ tự h·ành h·ạ phân thân của chính bản thân,lại tự hào tới vậy,hắn sống có phải hay không có chút khổ rồi,khổ thân tiểu Bạch.

《Cầu hoa tươi.》