Chương 54 chuẩn bị ra đảo.
Chương 54
Thiên hải giới,Đảo nhỏ.
Chu Xích đang chăm chú vẽ bản thiết kế thuyền,hắn đã vẽ xong hai bản thiết kế,nhưng hắn đang lưỡng lự không biết nên chọn Going Merry,Chiếc thuyền kiểu caravelle cổ điển,vẫn là Thousand Sunny loại tàu hai cột buồm,cả hai cái đều có ưu thế riêng,đang lúc hắn đang tập trung thì Linh Mộng thanh âm đi vào tai hắn.
"Thuyền trưởng Lưu Phi ngươi còn chưa nói cho ta biết tại sao chúng ta không biết đến sự tồn tại của vua hải tặc đâu."
Chu Xích nghe vậy,thì mặt lại chuyển sang chế độ phẫn nộ,giận dữ trả lời.
"Bởi vì sau khi vua c·ướp biển Long Cơ c·hết,liên minh thế giới cùng với hải quân đã xóa đi lịch sử, dấu vết của vua hải tặc dần dần qua nhiều năm tháng,gần như không còn ai biết đến công tích của vua hải tặc nữa,mà chỉ còn lại công tích của hải quân cùng liên minh thế giới thôi."
Linh Mộng gật đầu ôm lấy rùa biển thật chặt,khiến nó khó thở,nàng hừ lạnh nói.
"Hừ chờ đi,đợi ta ra khơi,ta sẽ trả lại công bằng cùng công tích cho vua hải tặc,ta sẽ đánh bọn hải quân mặt mũi bầm dập."
Chu Xích gật đầu,tiện thể giả bộ an ủi nắm tay nàng giọng nghiêm túc.
"Đúng vậy chúng ta sẽ cho lũ hải quân biết mặt,để cho ý chí của vua hải tặc lại cháy."
"Ừm."
Linh Mộng thấy vậy,không nghĩ nhiều cũng dùng tay nhỏ nắm chặt tay của Chu Xích,còn rùa biển thì có vẻ bị nàng ôm không thở nổi ngất rồi.
Chu Bạch.
[Chu Xích,ngươi cặn bã vừa thôi,không chỉ dụ dỗ thiếu nữ nhà lành đi vào con đường c·hống p·há n·hà n·ước,ngươi còn nhân cơ hội sờ soạng nàng, ngươi không nhìn thấy nàng, nhìn qua vẫn chưa đủ tuổi vị thành niên sao,mau trả cơ thể đây.]
Chu Xích đánh cái khinh thường ánh mắt,nói với bản thể trong đầu.
[Ngươi chỉ nói mồm là giỏi,cơ thể này hai chúng ta cùng có chung giác quan,cảm nghĩ,ngươi nghĩ gì ta còn không biết,ngươi chính là muốn,đổi lại cơ thể,để s·àm s·ỡ con nhà người ta thôi,ta mới không đổi,ta muốn đi tìm One Piece.]
Chu Bạch giận quát.
[Có cái rắm One Piece,còn có ta chính là tò mò tinh linh cấu tạo sinh học thôi,tất cả vì tri thức.]
Chu Xích im lặng,ngươi tưởng ta không biết ngươi từng lấy một cuốn sách không dành cho trẻ em đọc,sau đó lại dùng cái cớ nát vụn này thuyết phục mình sao,Chu Xích không tiếp tục quan tâm bản thể,hắn thời gian chiếm quyền có hạn,phải ra khơi trước thời điểm đó thôi,hắn nhìn Linh Mộng nói.
"à đúng rồi,về sau ngươi không cần phải gọi ta là thuyền trưởng đâu,gọi hẳn tên là Lưu Phi là được,ngươi từ bây giờ vừa là thuyền viên lại vừa là bạn của ta."
Linh Mộng nghe vậy,nhảy cẫng lên,vui vẻ gật đầu đáp.
"Được,được vậy từ giờ chúng ta là bạn rồi."
Chu Xích ngật đầu sau đó hỏi chút Linh Mộng.
"Linh Mộng,ngươi ở đảo này đây lâu như vậy,biết chỗ nào có nguyên liệu gỗ tốt sao,ta muốn làm thuyền."
Tuy chưa chọn được nên làm con thuyền nào,nhưng chuẩn bị nguyên liệu lại không thừa,chờ tìm xong,lại tính xem nên làm con thuyền nào.
Linh Mộng được Chu Xích hỏi,liền cau mày suy tư,sau đó một lúc nàng nàng lắc đầu.
"Thật xin lỗi,Lưu Phi,trên đảo có gỗ nhưng lại không thể làm thuyên tốt được."
Chu Xích cau mày,không nghĩ tới,khâu đầu tiên đã gặp rắc rối rồi.
Thấy hắn sắc mặt không tốt,Linh Mộng vội nói.
"Nhưng mà cách đây không xa có một tòa hải đảo tên Bách Luyện trên đảo có Hải Lâu thụ là loại gỗ tốt nhất để làm thuyền,vì thế nơi tụ tập của nhiều làm thuyền nghệ nhân nổi tiếng,và một vài hải tặc máu mặt,thế nên chúng ta có thể đến đó,vừa có thể tìm gỗ,vừa nhờ người khác làm thuyền."
Chu Xích nghe vậy liền mặt tốt lại,gật đầu.
"Được,vậy hôm nay làm một cái bè nhỏ ngày mai đi ra khơi."
"Được."
Linh Mộng không từ chối thế là nàng bắt đầu chỉ cho Chu Xích chỗ lấy gỗ làm bè.
Rồi hai người dùng linh khí chạy như bay đến đó.
Đây là một cánh rừng kì quái,cây cối nhìn bê tông đúc thành,lá cây như lá chuối to vô cùng,hắn nhìn chút chất liệu gỗ,cũng không biết nổi lên trên mặt nước được không.
. . . . .
Một lúc sau khí đang chặt gỗ,Chu Bạch đột nhiên hỏi.
"Đúng Linh Mộng ngươi ở tại hòn đảo này lâu như vậy,trông có vẻ như ít ra ngoài,có phải không thể dời đảo vì lí do gì không,bây giờ ra khơi có sao không."
Sau một lúc lâu,cuối cùng Chu Bạch cũng chiếm được quyền nói chuyện,tuy nhiên cơ thể thì chưa,hắn chiếm được quyền nói chuyện liền muốn hỏi câu này,bởi vì hắn nghe qua,nàng chỉ có một ngươi bạn là rùa biển,nhưng mấy năm mới tới một lần,như vậy tức là nàng chưa ra khỏi đảo nhiều với có thể không có nhiều bạn,vì vậy phải hỏi cho chắc,nhỡ đâu có uẩn khúc gì thì sao,như là vì lí do nào đó cẩu huyết không thể rời khỏi đảo này,hoặc là lời nguyền không ra biển cả chẳng hạn.
Linh Mộng được hỏi liền không như bình thường vui vẻ,mà mặt hơi trầm,nhưng sau đó lại vui vẻ trả lời.
"Cái này nha,cũng không phải ta không thể rời khỏi đảo,chỉ là ta không thích ra ngoài thôi."
"Vì sao,biển khơi mênh mông như vậy,ngươi chưa từng tò mò muốn ra xem sao."
Chu Bạch tò mò hỏi trả nhẽ thật có uẩn khúc gì .
"Ta đương nhiên cũng tò mò nha,nhưng từ khi ta sinh ra,liền đã ở đây rồi,ta từng đi ra biển khơi xem thế giới,nhưng là chỉ đi được một lần,lại cảm giác không thích ứng,liền trở về đảo."
Linh Mộng kể lại chút hành trình nhỏ của mình,nàng đi ra thế giới lần đầu tiên,cũng không rời xa đảo quá xa,chỉ khoảng 100km thôi,sau đó nằng liền về,không có gì khúc chiến,chỉ đơn giản là không muốn đi thôi,lại quay về.
"Vậy tại sao ngươi lại mới sinh ra đã ở toàn hải đảo này ngươi là tinh linh mộc tộc không phải sao ta nhớ tinh linh mộc tộc, thích sống trong rừng xanh hơn mà ."
Chu Bạch hỏi thẳng vấn đề chính,bởi hắn tường xem quá nhiều phim ảnh,truyện tranh,mà trong phim mấy cái cô gái xinh đẹp lại đơn thuần,ở một tòa đảo nhỏ hoặc một khu vực vắng người tuyệt có vấn đề,một là thân phận cao quý vì lý do gì đó bị giấu đi,hoặc là một vị tiên nữ tu vi cao cường ẩn tu.
"Cái này nha,cũng không có gì đặc biệt cả,như ngươi đã biết đó,Thiên Hải giới diện tích chủ yếu là biển,mà đất liền ít tinh linh lại thường phải sống trên đất liền có cây cối,nên diện tích sống hạn hẹp mà mộc tinh linh càng phải sống ở rừng cây rậm rạp,như vậy diện tích sống càng rất hẹp,vì thế,họ thường sẽ lọc ra những cá thể mới sinh có thiên phú ở lại đảo còn những cá thể không có thiên phú, sẽ bị vứt bỏ ở những hòn đảo vô danh,như hòn đảo này vậy,tự sinh tự diệt."
Sau đó,Linh Mông chỉ vào mình,cười cười rất giả.
"Mà ta nha,chính là một trong số cá thể bị vứt bỏ,vì ta không có thiên phú chữa trị bẩm sinh của tinh linh mộc tộc."
Chu Bạch nghe vậy,cau mày,có vẻ hắn hỏi thứ khiến tâm trạng nàng đi xuống rồi.
"Vậy bọn họ đúng là ngu ngốc thật đó,vậy mà vứt đi ngươi."
Linh Mộng nghe vậy cười nhìn hắn nói.
"Ồ nói thế nào."
"Có ba cái tài năng thiên phú ngươi mạnh hơn bất cứ mộc tộc tinh linh ta từng thấy."
[Dù ngươi là tinh linh tộc đầu tiên ta thấy.]
Chu Bạch dơ lên ba ngón tay,để trước mặt nàng nói.
"Thứ nhất,ngươi không có chữa trị thiên phú thì sao,ta thấy thiên phú của ngươi tu hành rất tốt nha,tuy ta không biết tuổi thật của ngươi,nhưng là,ta biết ngươi tuổi không lớn,liền tu thành sức mạnh bây giờ,đã là thiên tài rồi."
Linh Mộng vẫn chỉ cười cười giả chân,nhưng tâm trạng có vẻ tốt hơn chút.
"Vậy hai đâu,ngươi nói xem."
Chu Bạch tiếp tục nói.
"Thứ hai đương nhiên là tài năng hại ng. . . .khụ không đúng là tài năng chữa trị,của ngươi rất mạnh nha,mạnh hơn cả thiên phú trời cho,ta đi toàn thế giới, chưa thấy tinh linh mộc tộc nào chữa trị được như ngươi."
[Đúng vậy tài năng chữa bệnh c·hết,cũng c·hết được người của ngươi,ta đi toàn thế gian cũng hiếm có.]
"Thật sao,sao ta không biết nha."
"Thật chứ sao,ngươi ta không phải được ngươi cứu sống sao,ngươi thiên phú chữa trị là độc nhất,chỉ là ngươi chữa trị không nhiều nên mới không biết thôi."
[Dù ngươi chữa kém chút lấy luôn mạng ta,nhưng chữa được vẫn là chữa được.]
Chu Bạch thầm nói.
Linh Mộng gật đầu,đấu trí khơi dậy,hết sạch ủ rũ,nàng là người sống rất tích cực,cho dù vừa rồi Chu Bạch không an ủi nàng,nàng chỉ cần một lúc sau là lại vui vẻ,nhưng có thêm Chu Bạch động viên,nàng cảm thấy tâm trạng trống rỗng tốt lên rất nhiều.
"Ừm ngươi nói đúng,vậy về sau ta sẽ cố chữa trị nhiều hơn,về sau ngươi b·ị t·hương ta sẽ là người chữa trị,để trui rèn mình."
Linh Mộng nắm chặt tay,đấu chí tròng mắt bạch ngân, nhìn Chu Bạch.
Chu Bạch Chu Xích.
[ . . . . .]
Chu Bạch mặt trắng bệch,cả xương sống cùng lạnh.
[Xong xong,chém quá lố rồi,c·hết ta rồi,ta bây giờ rút lại lời nói có được không.]
Chu Xích chen miêng,an ủi hắn.
[Không kịp rồi,bản thể,đây là cái tội chém gió tán gái đấy,về sau ngươi b·ị t·hương ta sẽ trả cơ thể cho ngươi,để ngươi hưởng thụ dần dần.]
Chu Bạch .
[Ngươi có tin ta bây giờ triệu hồi ngươi ra đập c·hết ngươi không.]
"Lưu Phi,Lưu Phi sao tự nhiên ngươi ngây người vậy,thế còn cái điều thứ ba thì sao,ngươi mau nói đi."
Linh Mông mong chờ nhìn hắn,ánh mắt long lanh,mặt nhỏ xinh xích lại gần mặt hắn,Chu Bạch có thể ngửi thấy hương thơm trên người nàng tỏa ra,rất mê người,nhưng hắn bây giờ rất không muốn chém tiếp,bởi vì sợ lại chém,chém đến cổ mình,nhưng là,Linh Mộng đã hỏi,đàng phải trả lời.
"Đ. .Điều thứ ba,đương nhiên là bọn họ lại ngốc đến mức vứt đi nữ hài xinh đẹp đáng yêu như ngươi,đây là thiên cổ kỳ tội,nếu là ta,ta liền đem ngươi về nuôi,đây là điều đáng c·hết nhất."
Nói xong câu này,Chu Bạch biết,không xong,ta lỡ miệng nói tiếng lòng rồi.
Linh Mộng nghe vậy,che miệng cười hi hi,tay ngọc lấy ngón tay ấn nhẹ vào trán hắn cười mắng hắn.
"Ngươi Lưu Phi miệng rất ngọt nha,lại dám tán tỉnh tỷ tỷ,ngươi còn bé như vậy,mà đã biết nói lời ong bướm rồi,về sau rất được nhiều cô nương theo đi."
Chu Bạch lúc này với phản ứng,đúng nha,ta vẻ ngoài lúc này mới vừa 6 tuổi nha,thả nào nàng từ lúc đầu luôn luôn cởi mở dính sát mình với mình,không chút phòng bị,hóa ra là không cho hắn là đàn ông,mà giống tiểu hài hơn.
[Ngươi tán gái đủ rồi,đi ra chỗ khác đế ta thực hiện chính sự,chỉ biết đến nữ sắc.]
Chu Xích nói xong,không chờ Chu Bạch trả lời,liền chiếm quyền,sau đó nhìn Linh Mộng nói.
"Được rồi vào chính sự thôi,làm bè nhanh lên,sáng mai còn lên đường."
Linh Mộng chào cờ cười hi hi nói.
"Rõ rồi,tiểu thuyền trưởng."
《Cầu Hoa Tươi.》