Chương 29: đánh nghen
Chu Gia trên núi trang viên gia chủ .
Chu Thanh Sơn thức dậy ở trên mái nhà,hắn vươn vai mở mắt.
"Bình minh thật đẹp a,trời quang mây tạnh,còn có cả cầu vồng nữa tạo hóa quả thật kì diệu đẹp đẽ ta lâu lắm với ngủ được mộ giấc sâu như vậy."
Chu Bạch ở dưới nghe vậy,khóe miệng giật giật,trời đương nhiên là trong xanh a,đẹp đẽ có cầu vồng a,bởi tối qua mưa to sấm chớp đều đánh mấy lần a,nhưng đêm qua hắn lão cha lại bị đuổi ra khỏi nhà,phải ngủ trên mái nhà,hắn nhớ lại hôm qua một đoạn a.
Đêm hôm qua.
"Ngươi ra ngoài ngủ"
Liêu Như Yên mặt không đổi sắc nói.
"Vợ a,mẹ tiểu bạch a,cô nãi nãi a,ta đã bị đuổi ngủ ở bên ngoài cả tuần trời rồi,ta làm sai gì thì cũng cho ta ngủ trong nhà đi,ta là gia chủ a,ta cũng muốn mặt a."
Chu Thanh Sơn đều muốn cầu khẩn rồi,hắn thân là chủ nhà lại không được ngủ trong nhà của chính bản thân đây cũng quá khổ a,mà hắn lại không thể nhờ ai hắn cũng muốn mặt,trả nhẽ đường đường là gia chủ phải đi ngủ nhờ vì bị vợ đuổi khỏi nhà sao.
Liêu Như Yên mặt vẫn không đổi nói.
"Ta không nói lại lần thứ hai."
Nàng lấy trong nhẫn trữ vật một cái búa đập xuống đất.
"Đông "
Đầu búa to 2 mét tay cầm búa dài 3 mét,làm từ trọng thiết đen tuyền.
"Ực tuân tuân lệnh"
Chu Thanh Sơn đành chịu thua,đi đến chỗ ngủ quen thuộc của hắn một tuần qua,trên mái nhà.
Chu Bạch lúc này cũng ló đầu ra hóng.
Liêu Như Yên ánh mắt liếc về phía hắn,mặt vẫn bình tĩnh nói.
"Ta cấm ngươi cho hắn vào nhà như hôm trước nhớ chưa."
Chu Bạch điên cuồng gật gật đầu.
"Tuân lệnh thưa mẫu thân đại nhân."
Sau đó mẫu thân hắn đóng của đi vào phòng không nói một lời.
Chu Bạch thở dài, nhìn về phía thảm hề hề lão cha,chỉ có thể nói tiếng xin lỗi ta hết sức a.
Sau đó giữa đêm trời mưa to tầm tã hắn ở trong phòng,cũng có thể nghe thấy tiếng chửi mắng, của lão cha đáng thương.
Chu Thanh Sơn người ướt như chuột lột hắn không phải là không có cách tránh mưa ướt người,chỉ là hắn cố ý bán thảm cho vợ xem thôi,để nàng cho hắn ngủ lại trong nhà,hắn ngửa mặt lên trời hét.
"Con bà nó ông trời ngươi chơi ta sao,mẹ nó tại sao bình thường không mưa,thế mà đến cả tuần ta ngủ trên mái nhà thì ngày nào cũng mưa,mà lại còn không mưa vào buổi sáng mà toàn chọn buổi đêm nữa chứ,con mẹ nó @#%$ngươi ."
"Đùng đùng"
"Xẹt đùng"
Trên trời sấm chớp liên tục lóe lên.
"Ngươi mẹ nó còn đánh đánh sấm dọa được ta sao,ngươi có giỏi đánh vào ta xem."
"Đùng đùng"
Cầu được ước thấy,hắn vừa nói ra khỏi miệng hai tia chớp đánh trúng hắn.
"A A A"
Chu Thanh Sơn bị gật cho tóc dựng đứng toàn thân tê tê,hắn không b·ị t·hương nhưng giống với người bình thường,khi bị điên giật dù rất nhỏ,không b·ị t·hương,nhưng nó khó chịu tê tê.
Chu Thanh Sơn bây giờ khó chịu nộ hống lên trời.
"Có giỏi ngươi đánh tiếp a,đến bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu."
Sau đó Chu Bạch cả đêm nghe thấy tiếng sấm chớp vang lên mấy nghìn lần,có mấy lần còn một lần mấy trăm thanh âm vang lên,mà hòa vào tiếng sấm chớp là tiếng hét của lão cha hắn.
Sau đó có vẻ lão cha hắn la hét mệt,liền lăn ra ngủ,bảo sao không ngủ ngon.
. . . . . .
Chu Bạch thật nhìn không nổi nữa rồi,lão cha ngày nào còn chưa thú tội,thì những ngày ngủ trên mái nhà sẽ còn dài dài.
Hắn nhìn nhìn một chút,xác định mẫu thân hắn đã đi ra ngoài,rồi hắn nhảy lên mái nhà thì thầm vào tai cha hắn mấy lời mong hắn thú tội.
Và rồi đêm đó hắn thú tội thật.
Chu Thanh Sơn mặt nghiêm túc ngồi trước mặt Liêu Như Yên nói.
"Phu nhân ta sai rồi,ta muốn thú tội."
Liêu Như Yên mặt vẫn bình tĩnh nói.
"Nếu đã muốn thú tội thì tại sao ngươi lại không quỳ."
Chu Thanh Sơn một mặt tuyệt vọng năn nỉ nói.
"Không không cần đến mức như vậy a,phu nhân ngươi nói đùa phải không."
"Quỳ xuống"
Liêu Như Yên không nói nhiều.
Chu Thanh Sơn thấy vậy một mặt khổ bức,đành phải quỳ thật .
"Giờ thì trình bày đầu đuôi câu chuyện không thiếu một chi tiết."
Chu Thanh Sơn biết mình hết đường lui rồi đành một năm,một mười nói ra .
"Là thế này phu nhân lúc trước ngươi lúc có vài việc ở bí cảnh hồng hoang,tỷ tỷ ngươi Uyển Nhi tới tìm ngươi,nhưng ngươi không có ở, thế là ta không thể bỏ mặc nàng liền đến tiếp đón nói chuyện xã giao,cơ mà càng nói càng hợp .. . . . . . . ."
Liêu Như Yên mặt âm trầm cực hạn.
Mà Chu Bạch bên cạnh nghe cũng trợn mắt há hốc mồm,câu chuyện này cũng rất đơn giản,mẫu thân hắn vắng nhà,hai người nói chuyện thấy hợp,lâu ngày sinh tình,cho nên vụng trộm yêu đương,sau đó với là kinh dị nhất,người kia chính là hắn a di, tỷ tỷ của mẫu thân hắn,mà nàng cái thai trong bụng chính là của cha hắn,hắn đột nhiên thêm cái đệ đệ chưa sinh,trong lòng cho cái dũng cảm đánh giá.
[lão cha ngươi quá ngư a,ăn lén sau lưng mẫu thân thì thôi đi,còn phải chọn đúng tỷ tỷ nàng với hay chứ,cái này chính là phản bội trắng trợ a.]
Sau đó hắn bị đuổi ra ngoài vì có vài chi tiết không dành cho trẻ em.
Sau đó 1 canh giờ,trang viên nổ,đúng nghĩa đen nổ,lão cha của hắn b·ị đ·ánh bầm dập bị mẫu thân hắn nắm tóc lê như chó c·hết ra khỏi đống hoang tàn.
"Hôm nay ngủ ở ngoài,mai ta và phụ thân ngươi có việc muốn gặp a di ngươi,ngươi mai phải ở nhà một mình phải ngoan biết sao."
Mẫu thân Liêu Như Yên mặt dính máu,chắc chắn là máu lão cha,nói với giọng bình tĩnh.
"Rõ, thưa mẫu hậu"
Sau đó hắn được ngủ nhờ nhà tranh của lão tổ.
Lão tổ có chút mộng khi thấy Chu Thanh Sơn bị kéo như chó c·hết,hắn liền thức thời không hỏi,sau đó chờ mẫu thân hắn đi quay sang hỏi hắn.
Chu Bach kể lại chút chuyện cho lão tổ.
"Haiz hai cái tai tinh nhà các ngươi,cái tiểu vừa im ắng không được bao lâu,cái lớn lại ra tai họa a,mẫu thân ngươi đã giận thì đó chính là sắp có gió tanh mưa máu rồi đó,hơn nữa a di ngươi cũng giống y hệt tính cách mẫu thân ngươi là con nhà nòi a,chuyện này khó giải a."
Lão tổ cảm khái nói.
Chu bạch thì im lặng theo dõi kì biến đi.
. . . . .
Hôm sau mới 2 canh sáng, mẫu thân hắn đã bái phỏng a di.
4 canh sáng tiếng cãi nhau truyền đi khắp nơi.
5 canh sáng,cả trang viên của a di nổ,mẫu thân cùng a di đánh nhau Chu gia thành chiến trường.
Mẫu thân hắn dùng Búa tạ to hơn người nàng gấp 5 lần,mà a di hắn lại chơi v·ũ k·hí là Quyền sáo quyền sáo khắc mặt ác quỷ cũng to vô cùng to gấp 3 lần cánh tay của a di hắn.
6 canh trận chiến tạm ngừng do lão tổ ra tay.
Trận chiến bị tạm hoãn hôm nay,nhưng hôm sau thì không chắc.
Thật có chút phục, lão cha hắn là làm sao mà có,thể lấy được tâm của hai cái bà la sát này vậy,bái phục bái phục.
Hôm sau Chu Gia đón một vị khách, vô cùng đặc biệt.
Đó là ông ngoại của hắn tới rồi,theo như lão tổ nói,thì là do ổng mời tới,dù sao a di hắn Liêu Uyển Nhi còn đang bầu bí,đánh nhau nhiều không tốt.
Trong đại điên Chu gia lão tổ ngồi chủ vị,nhưng không nói gì chủ yếu để trang trí thôi.
Nhân vật quan trọng thật sự hôm nay là ông ngoại hắn Liêu Long,ngồi ở bên trái tiện thể hắn ngồi bên phải,mẫu thân hắn với a di thì ngồi ở trái phải bên dưới,còn lão cha thì.
Hắn đang lại quỳ giữa đại điện,thương chưa lành,đầu cúi xuống mồ hôi lạnh ướt áo.
Lão cha hắn không sợ không được a,nhà ông ngoại có mỗi hai chị em mẫu thân hắn là con gái,được sủng ái vô cùng,bây giờ bị lão cha chị em ăn sạch bây giờ nhìn mặt ông ngoại hắn cũng đọc được suy nghĩ của ông.
Bóp c·hết tươi tiện nghi lão cha,cắt cả đầu trên lẫn dưới tế cờ.
《Cầu hoa tươi》