Chương 30: lão cha mạnh khỏe
Chu Gia đại điện.
Liêu Long ngồi bên phải từ trên cao nhìn xuống Chu Thanh Sơn.
Liễu Long nhìn hơi già hơn Chu Thanh Sơn một chút,nhưng khuôn mặt chữ điền,cơ thể to lớn gần bằng Chu Bạch kiếp trước,người không mặc giáp chỉ là áo bào bình thường màu đen,nhưng hắn có khí chất của một lão tướng chinh chiến xa trường vô số lần,nhìn hắn Chu Bạch cảm giác còn uy phong hơn Chiến Bộ Đô, cái tên cả ngày mặc giáp kia.
Liêu Long bây giờ cũng không có quan tâm cháu ngoại mình nghĩ gì,hắn hai cái thương yêu con con gái,lại bị cùng một đầu heo ủi,còn vì thế mà đánh nhau,bây giờ đầu hắn chỉ có một ý nghĩ.
Bẻ đầu tên chó c·hết trước mặt.
Hắn cố khác chế cái suy nghĩ này,giọng mang theo âm hàn của quỷ môn quan,hỏi.
"Ta hỏi ngươi,lúc ngươi muốn cưới Liêu Như ta phản đối,sau đó tối hôm đó ngươi đến tìm ta,quỳ xuống dập đầu thề,"trời đổi sao dời chỉ yêu thương mình nàng"ta mới bị hành động dứt khoát của ngươi rung động,bằng lòng gả con ra ngoài."
Dừng lại một chút ngữ khí càng lạnh,như thể khí lạnh của quỷ môn quan đã mở ra khe cửa
"V,Ậ,Y B, Y G,I,Ờ L,À T,H,Ế N,À,O."
Hắn cắn chặt răng,nhấn mạnh từng chữ,hiển nhiên nếu lão cha trả lời không thích đáng thứ chờ đợi hắn chính là quỷ môn quan thật sự,chứ không còn là khí lạnh nữa.
Mà Chu Bạch Thì trong lòng có chút muốn,đậu đen rau muống với lão cha.
[Lão cha a,thề thốt cũng phải chọn thứ để thề chứ,thề với trời cũng được đất cũng được,tại sao phải trước mặt bố vợ thề,giờ ăn vụng bị nói ra chuyện năm đó năm đó cỡ nào hào hùng quyết đoán,thì bây giờ cỡ nào nhục mặt a.]
Chu Bạch nói đúng giờ khác này lão cha hắn muốn chui xuống đất sống,qua nhục thời niên thiếu dại dột quá a,bây giờ bị hỏi vậy ta biết trả lời thế nào.
Mặt hắn đỏ tối mang tai cố gắng suy nghĩ trả lời,rồi đột nhiên hắn nghĩ ra một câu nói rất tìm c·hết,hắn biết không nên nói,nếu không sẽ c·hết rất thảm,nhưng do căng thẳng quá mức hắn buộc miệng nói.
"Cái này không tính là trái lời thề a,dù sao Yên nhi,cùng Uyển nhi khuôn mặt tính cách đều gần giống hệt nhau nha,như từ một khuôn đúc ra,nên ta tính không trái lời thề a,dù sao cũng giống nhau a."
"Bạch "
"Bạch"
Cả Chu Bạch cùng lão tổ cùng đập trán xong xong lão cha xong.
[Chúa phù hộ lão cha,ra đi mạnh khỏe.]
Liêu Long máu trong cơ thể sôi lên sùng sục,xung quanh không khí bị bóp méo,nhiệt lượng có thể thấy bằng mắt thường,hắn rống xuyên thủng bầu trời.
"GIỐNG LÀ NGƯƠI CÓ THỂ CHỊ EM ĂN SẠCH,CÓ THỂ ỦI SAO,NẾU TA CÓ THÊM CON GÁI, CÓ PHẢI HAY KHÔNG NGƯƠI CŨNG ĂN NỐT CON LỢN GIỐNG ĐỰC NÀY,TA HÔM NAY KHÔNG GIẾT ĐƯỢC NGƯƠI,CŨNG PHẢI LẤY ĐI TANG VẬT G Y ÁN"
sau đó Chu gia lại thành chiến trường.
Lần này mẫu thân hắn,a di hắn,ông ngoại hắn,cùng cùng đánh hội đồng đánh cái này tìm c·hết lão cha.
Lần này b·ị đ·ánh Chu Thanh Sơn phải hoàn thủ,không thể nhường như mấy lần trước,nếu không hắn sẽ thật ợ ra rắm,bố vợ lần này là muốn bẻ đầu hắn thật rồi.
Chu Sinh lão tổ
[. . . . . . ]
hắn nhìn trời, nói trong mệt mỏi.
"Gia tộc ta vừa mới sửa hôm qua,hôm nay lại bị đập,đây mẹ nó còn là trương sinh thế gia sao,không phải cái gia tộc nào đó giả dạng a"
Hắn đều trẳng muốn quản việc nữa nhìn về phía Chu Bạch nói.
"Đi đến chỗ ta đánh cờ sao,bọn hắn có lẽ phải đánh một lúc nữa với hạ hỏa."
Chu Bạch nhìn trời.
"Bùm bùm, bùm"
Lão cha cứ bay lên là bị đập xuống như trái bóng rổ,cả người te tua,mồm luôn miệng xin lỗi cơ mà vô dụng vẫn b·ị đ·ánh.
"Không vấn đề đánh chút cờ,g·iết thời gian cũng được à,nhưng mà lão tổ ngươi thua không được lại đánh người."
"Không sao lần này đánh cờ để xua tan mệt mỏi mà cha ngươi mang đến thôi,không cần quá nghiêm túc"
"Được rồi vậy đi thôi."
Sau đó hai người rồi đi đi đến nhà tranh uống trà đánh cờ nghỉ ngơi,để mặc Chu Thanh Sơn la ó.
. . . . . . . . .
Mấy ngày sau.
Trong một căn phòng lộn xộn,chứa đầy giấy tờ lưu ảnh thạch,một lão giả hói duỗi thân ra.
Sau đó bước ra ngoài,dang hai tay đón ánh nắng mặt trời,nói với giọng xung sướng.
"A,cuối cùng cũng xong việc rồi,cuối cùng chuẩn bị đón cháu nội ta ra đời được rồi,ha ha."
Hắn cười rất vui vẻ,cơ mà không chờ hắn vui lâu,một ảnh vệ đột nhiên xuất hiện.
Hắn nghiêm túc lại nói.
"Chuyện gì."
"Dạ thưa thì thưa ngài"
Ảnh vệ có chút không biết nói thế nào,vừa rồi hắn thấy vị đại nhân này còn rất vui vẻ đây,nhưng nghe xong tin tức có lẽ không nữa rồi.
"Nói đi ấp a ấp úng,nhanh bàn giao ta còn có việc đâu."
"Vâng"
Thế là ảnh vệ nói hết tin tức,từ việc Chu Bạch đã sinh được hơn một tháng,thiên phú tốt,cho tới Chu Thanh Sơn bị ăn đòn.
"Chuyện là như vậy thưa ngài."
"Mẹ nó thứ hỗn trướng,lại gây chuyện,haiz thật mệt mỏi a,còn có cháu ta cũng sinh một tháng rồi,cũng nên đi gặp đi."
Chuyện của Chu Thanh Sơn hắn chỉ chửi mắng một chút mà thôi,căn bản không để tâm quá nhiều,dù sao mình là bên ủi cải trắng lợn nhà mình no đủ,có tiện nghi vì cái gì phải giận quá,hắn bây giờ chỉ quan tâm đứa cháu mới sinh thôi.
Nhưng là có vẻ hắn không được như ý nguyện rồi.
Ảnh vệ nói
"Không được đâu thưa ngài,ngài chưa thể đi được a,vẫn còn quá nhiều công việc phải làm thưa ngài"
"Tại sao ta nhớ ta làm hết rồi mà"
Lão giả mộng bức nói.
"Là công việc của Chu gia chủ,do hắn b·ị đ·ánh,bây giờ đã nằm liệt giường rồi không có 1,2 năm không khỏe lại được,vì thế công việc của hắn không có ai làm,vì thế phiền phức ngài phải làm hộ rồi."
Lão giả hói cảm thấy cả người tê rần,nói.
"Ý, ý,ý ngươi là trong vòng 1,2 năm tiếp theo công việc của ta lại tăng gấp đôi."
"Đúng vậy thưa ngài"
Lão Giả hói tóc lại rụng thêm một đống lớn tóc,ngẩng cổ lên trời rống to.
"MẢ MẸ NÓ NGƯƠI,CHU THANH SƠN TÊN CHÓ NGƯƠI,ĐANG YÊN ĐANG LÀNH G Y SỰ ĐẺ BỊ ĐÁNH LÀM GÌ,CÁI@#$% TA @#$%"
. . . . .
"Hắt xì"
Lúc này Chu Thanh Sơn đang nằm trên giường,toàn thân băng bó đánh cái nháy mũi.
Chu Bạch thấy thế hơi hỏi thăm.
"Phụ thân,ngươi bị cảm sao,dù sao ngươi dầm mưa cả tuần rồi,rất có thể bị bệnh a."
Chu Thanh Sơn lắc chút cái đầu,đau đến nhe răng nói.
"Ta không sao ta lại đã thành tiên sẽ không dính bệnh."
Nói đến hắn có chút u buồn nói.
"Ngươi cảm thấy,nếu ta lúc đầu không nghe lời ngươi,thú tội thì ta có bị thảm như vậy không."
"Không,ngươi sẽ không bị thảm như vậy nữa."
Chu Bạch trả lời chắc chắn
Nghe vậy Chu Thanh Sơn định nói.
"Vậy sao quả nhie. . . "
Nhưng bị Chu Bạch ngắt lời.
"Phụ thân ngươi sẽ không thảm như vậy nữa,bởi ngươi sẽ được mẫu thân chôn luôn,chắc sẽ lưu được cái toàn thây."
Chu Thanh sơn.
[. . . . . . ]
Chu Bạch thấy hắn có chút xuống sắc đành an ủi.
"Phụ thân ngươi đừng quá buồn,dù sao ngươi bây giờ không phải là hoàn thành mục đích ban đầu rồi không phải sao."
"Mục đích gì sao ta không nhớ."
Chu Thanh Sơn mộng.
"Phụ thân,Lúc đầu mục đích của ngươi không phải có thể được vào nhà ngủ sao,bây giờ tuy b·ị đ·ánh cho nằm liệt giường nhưng ít nhất cũng được nằm trong nhà a."
Nhưng hắn vừa dứt lời giọng mẫu thân lại vang lên,từ bên ngoài.
"Ra ngoài ngủ"
Chu Bạch
[. . . . . ]
Chu Thanh Sơn
[. . . . . .]
Đêm đó Chu Thanh Sơn tàn tật, lại bị đuổi ra ngủ trên mái nhà lại bị sét đánh mưa dầm.
Trong phòng ngủ của mình hôm đó,Chu Bạch có thể nghe được tiếng khóc nghẹn ngào của lão cha.
[A,men lão cha bình an sớm khỏe,ta bây giờ thấy mình thật thông minh,kiếp trước quyết định không lấy vợ quả là quyết định vô cùng chính xác,vậy cũng phải cầu cho mấy người có vợ mạnh khỏe mới được A,men mong các ngươi sống tốt]
《Cầu hoa tươi》